Phần 39: Tình Huống Bất Đắc Dĩ…
Tiếng gầm kinh khủng của Hỏa Diễm lĩnh chủ mang theo lực lượng cuồng bạo hủy thiên diệt địa làm cho toàn bộ dung nham đang phun lên phía trên phải ngừng lại, sau đó trút xuống hỏa hồ với tốc độ mỗi lúc càng thêm hung mãnh.
Ngay tức khắc, ma pháp kết giới vốn đang cùng với dung nham bay lên phía trên cũng bị dòng dung nham chảy ngược lại làm ảnh hưởng. Chẳng những không thể bay lên cao được thêm chút nào mà lại nhanh chóng rơi xuống mặt hỏa hồ – Không ổn! – Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác kinh hoàng thốt lên rồi nói một cách lo lắng:
– Hỏa Diễm lĩnh chủ đã khống chế cho dòng dung nham chảy xuống. Ta bây giờ đã tiêu hao mất rất nhiều tinh thần lực, căn bản không có cách nào điều khiển kết giới bay theo ý muốn nữa.
Hàn Thạc đang nhắm mắt điều tức, bỗng thình lình mở hai mắt, nhìn Mã Tác nói:
– Nói như vậy là chúng ta sẽ bị vây khốn ở trong hỏa hồ sao?
Nữ kỵ sĩ Tô Phỉ vốn tính tình thiện luơng, đối mặt với tình cảnh này thì cũng giống như hắn, vô kế khả thi, chỉ biết lo lắng nhìn dòng dung nham đang tràn đến, căn bản chẳng biết làm như thế nào.
Đột nhiên, Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác tỏ vẻ bất đắc dĩ, quay sang nói với Hàn Thạc và Tô Phỉ:
– Thành thật xin lỗi. Ta nghĩ rằng nếu mang theo hai ngươi thì ngay cả ta cũng không có cách nào thoát khỏi hỏa hồ. Xin lỗi nhé!
Một cỗ ma pháp ba động mãnh liệt giống như lần trước đột nhiên từ vị trí của Hàn Thạc và Tô Phỉ truyền đến. Những đốm lửa bắn tung tóe kêu “lèo xèo” rồi phần kết giới của Hàn Thạc cùng Tô Phỉ như bị lợi khí chặt đứt, lập tức tách rời ra khỏi phần kết giới của Mã Tác.
Không có ma pháp nguyên tố của Mã Tác bảo hộ, Hàn Thạc và Tô Phỉ lập tức bị nhận chìm vào trong dòng dung nham cuồn cuộn, rơi thẳng xuống hỏa hồ.
– Nếu cả ba người cùng phải chết, chi bằng để một mình ta trốn thoát. Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, xin đừng trách ta. – Nhìn hai người nhanh chóng bị dung nham bao trùm và cuốn thẳng xuống phía dưới, Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác lạnh lùng lẩm bẩm.
– Hống…
Tiếng rống kinh thiên động địa mỗi lúc càng đến gần, Mã Tác hoảng sợ không dám lưu lại lâu, lập tức huy động kết giới bao bọc lấy thân hình rồi di chuyển từng chút từng chút một bay lên về phía đỉnh của dòng dung nham đang trút xuống như thác lũ.
– A!
Giữa tiếng gầm rống vang động của Hỏa Diễm lĩnh chủ, tiếng hét kinh sợ của Tô Phỉ hoàn toàn bị át đi, ngoài Hàn Thạc đang ở bên cạnh không có một ai nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của nàng.
Cho dù là nữ kỵ sĩ thực lực siêu phàm nhưng trước sự uy hiếp của cái chết, biết rõ đã lâm vào tình huống chắc chắn phải chết thì theo bản năng cũng lộ ra mặt yếu đuối của mình, tiếng kêu tuyệt vọng này cũng không có gì là xấu hổ cả.
Tuy nhiên, nếu tiếng kêu này không dứt, thì âm thanh sắc nhọn của nó, sợ rằng cũng không một ai có thể chịu đựng nổi, Hàn Thạc tất nhiên cũng không ngoại lệ.
– Tô Phỉ tiểu thư, đừng có hét toáng lên như thế nữa! – Một tay đang ôm eo Tô Phỉ, Hàn Thạc tỏ vẻ khó chịu, nói với cô ta.
Thật kỳ lạ, ma pháp kết giới do Mã Tác lưu lại đang bao bọc hai người cũng không vì việc Mã Tác đã tách ra mà đột nhiên tan vỡ đi, trái lại lại bị một tầng hắc sắc quang mang bao trùm. Dung nham nóng bỏng ở chung quanh va đập mãnh liệt vào kết giới màu đen kịt này nhưng thủy chung chẳng làm cho kết giới sứt mẻ một chút nào. Những luồng hắc mang chầm chậm toát ra từ thân thể của Hàn Thạc, bám chặt lên trên hắc sắc kết giới.
Sau khi bị Hàn Thạc quát tháo, Tô Phỉ đã nhanh chóng nhận ra hiện trạng, hai mắt quan sát nhanh bốn phía, đột nhiên mừng rỡ kêu lên:
– Không ngờ chúng ta lại chưa chết.
– Đương nhiên. Ta vừa mới khôi phục được một chút thực lực. Ta nghĩ chúng ta còn có thể duy trì được một lúc đủ để thoát khỏi cái nơi thần bí này. – Hàn Thạc mỉm cười quay sang trấn an Tô Phỉ.
Đột nhiên, Tô Phỉ phát hiện ra eo lưng của mình vẫn còn bị tay của Hàn Thạc ôm lấy, lập tức thấy không thoải mái, vùng thoát khỏi tay hắn rồi giữ một khoảng cách nhất định.
Nhìn thấy Tô Phỉ đã hết kinh hoảng và hoàn toàn tỉnh táo lại, Hàn Thạc cũng không cố ý tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng nữa, mỉm cười một cách áy náy rồi mới cất tiếng nói:
– Vừa rồi là việc bất đắc dĩ, hy vọng ngươi không để bụng. Hỏa Diễm lĩnh chủ sẽ nhanh chóng quay lại, chúng ta phải lập tức rời đi.
– Con mụ Mã Tác kia cũng là nhân vật có tiếng của Ba Đặc Thương Minh mà không ngờ lại làm ra một việc như vậy. Thật đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ. – Tô Phỉ tuy thiện lương nhưng vẫn còn canh cánh trong lòng về cách làm của Mã Tác nên nổi giận lên án.
Còn Hàn Thạc thì cho rằng đây là lẽ đương nhiên, hắn không thấy hành động của Mã Tác có cái gì không đúng cả. Dẫu sao ba người cùng chỉ là bình thủy tương phùng, tuyệt nhiên không có cái gì hữu hảo thân thiết nên khi gặp nguy hiểm thì ai nấy đương nhiên đều lo cho bản thân mình. Cách làm của Mã Tác cũng là bất đắc dĩ nên Hàn Thạc cũng không có oán hận gì đối với bà ta. Bởi vì nếu hắn là Mã Tác thì nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng Hàn Thạc cũng không nói gì, chỉ nhún vai cười cười và chuyên tâm lưu chuyển Ma Nguyên lực từ từ bay lên phía trên, nơi dòng dung nham đang trút xuống.
Ma công đạt đến trình độ của Hàn Thạc, khống chế sử dụng Ma Nguyên là đã có thể tự nhiên hình thành hộ thân cương tráo. Chỉ cần Ma Nguyên lực không bị cạn kiệt thì Hàn Thạc vẫn có thể duy trì cương tráo không bị phá vỡ, ngăn chặn không để dung nham xâm nhập.
So với kết giới lúc trước của Mã Tác, hộ thân cương tráo của Hàn Thạc có nhiệt độ dễ chịu hơn nhiều. Căn bản không có thứ nào ở chung quanh có thể xuyên qua cương tráo mà chạm vào người của Hàn Thạc và Tô Phỉ được. Hai người bay thẳng lên với tốc độ cực nhanh, xuyên qua tầng tầng dung nham trở ngại, nhanh chóng tìm thấy được cái vết nứt nhỏ hẹp nằm lẫn trong đám hoa lửa rừng rực đang bay loạn xạ, phóng thẳng lên trên mặt đất.
Trong suốt quá trình này, Tô Phỉ chỉ chú ý quan sát hộ thân cương tráo của Hàn Thạc. Khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ hoài nghi không thể giải thích nổi. Nàng cẩn thận, dè dặt đưa cánh tay ra, sờ sờ vào hộ thân cương tráo có những hắc sắc quang hoa lưu chuyển, cảm nhận được một cảm xúc thật là kỳ lạ và ngây người ra suy tư về một điều gì đó.
Trong suốt thời gian bay thẳng lên phía trên, vẻ mặt Hàn Thạc cực kỳ ung dung thoải mái, căn bản không có vẻ thống khổ vất vả như lúc trước. Tô Phỉ quan sát thấy điều này thì rất kinh ngạc, cuối cùng không nhịn được nghi hoặc dò hỏi:
– Ngươi rốt cuộc có bị thương hay không?
Vừa nghe được mấy lời này, Hàn Thạc đột nhiên hiểu ra, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Phỉ một cái rồi tỏ vẻ cười khổ nói:
– Ngươi đừng xem vẻ mặt ung dung của ta mà nghĩ ta không có sự tình gì. Kỳ thật ta đang đau đến nát ruột nát gan đấy. Chỉ có điều trước mặt mỹ nữ nên ta phải thể hiện vẻ kiên cường, như vậy mới có thể lưu lại cho ngươi ấn tượng về một nam nhân mạnh mẽ chứ.
Tô Phỉ hiển nhiên không nghĩ rằng Hàn Thạc lại trả lời như vậy. Nàng tất nhiên cũng nghe ra ý tứ mập mờ trong đó. Tuy lúc đầu thì ngẩn người ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng chẳng hề tức giận liếc nhìn Hàn Thạc, phì cười nói:
– Ngươi là một người thật thú vị. Không ngờ lại có thể nói ra những lời như vậy!
Hàn Thạc nhún vai, giả vờ đau đớn, lại thúc giục ma công ép cho mồ hôi toát ra, làm cho sắc mặt trở thành trắng nhợt, thở hổn hển, khó nhọc nói:
– Ngươi nhìn đi! Thật ra, tình huống thực sự của ta là như thế này cơ. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể không duy trì được nữa. Khi đó chúng ta sẽ cùng nhau rơi vào hỏa hồ, tha hồ mà ngắm bông hoa sen mỹ lệ kia!
Hàn Thạc đột nhiên biến đổi bộ dạng khiến cho Tô Phỉ không thích ứng kịp được, lập tức hét lên:
– Ngươi đừng có mà dọa ta! Mặc kệ ngươi đau thật hay đau giả, ta vẫn muốn nhìn cái bộ dáng ung dung bình tĩnh vừa rồi của ngươi.
– Không thành vấn đề. – Hàn Thạc cười ha ha một tiếng, sau đó vẻ mặt thống khổ nháy mắt đã biến đâu không thấy nữa. Mồ hôi trên trán cũng khô sạch một cách thần kỳ, trên môi hắn điêm một nụ cười xấu xa, nháy mắt với Tô Phỉ rồi thoải mái đùa cợt:
– Như vậy có phải tốt hơn một chút không?
– Híc híc…
Tô Phỉ giơ bàn tay mềm mại đánh nhẹ một cái vào ngực Hàn Thạc, miệng không nín được cười nói:
– Tên gia hỏa tà ác nhà ngươi, thì ra là nãy giờ toàn trêu chọc ta.
– Ha ha ha – Hàn Thạc đắc ý cười lớn một tràng rồi mang theo Tô Phỉ xuyên qua tầng tầng dung nham cản đường, nhắm khe nứt hiện rõ ở phía trên mà phóng đi.
– Không ngờ các ngươi lại không bị sao! – Đột nhiên, từ trong một cái kết giới dính đầy dung nham ở phía dưới chân Hàn Thạc và Tô Phỉ truyền đến một tiếng kinh hô của Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác của Ba Đặc Thương Minh.
Bây giờ, Mã Tác giống như gặp mưa vậy, cả người mồ hôi ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, miệng thở hồng hộc, khó nhọc điều khiển ma pháp kết giới chầm chậm di chuyển hướng lên phía trên.
Bộ dáng hiện tại của bà ta trông giống hệt với bộ dáng Hàn Thạc ban nãy giả vờ, hiển nhiên là tinh thần lực hao phí rất nhiều, chống đỡ càng lúc càng khó khăn. Nhất là lúc bà ta phát hiện thấy Hàn Thạc và Tô Phỉ bay vụt qua người mình như mũi tên lướt về phía mặt đất thì càng kinh sợ muốn chết.
– Này! Chúng ta gặp lại ở trên kia nhé! – Hàn Thạc ung dung nhìn Mã Tác ở dưới chân, cười tủm tỉm nói một câu, sau đó không thèm để ý tới Mã Tác đang chăm vô cùng ngạc nhiên nhìn mình, thúc dục Ma Nguyên lực xông thẳng vào khẽ nứt trên mặt đất bay ra ngoài.
Một Âm Ma ở lại chỗ hỏa hồ, hai Âm Ma khác vẫn đang ở trong sơn cốc. Như vậy, thông qua Âm Ma, Hàn Thạc có thể hoàn toàn nắm rõ toàn bộ tình hình. Khi Hỏa Diễm lĩnh chủ bỏ mặc cả ba địch thủ để quay lại Hỏa Diễm lãnh địa thì Ngân Sắc Cự Viên là một trong số ba sinh vật cường đại đang giao chiến với nó liền tiến lên ngăn cản nhưng lại bị Hỏa Diễm lĩnh chủ đang nổi giận dễ dàng đẩy lui.
Không có sự phối hợp của Hoàng Kim Long và Độc Nhãn Cự Nhân, Ngân Sắc Cự Viên không có cách nào đối phó được với Hỏa Diễm lĩnh chủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Diễm lĩnh chủ tiến vào khe nứt trên mặt đất rồi hòa cùng dung nham cuồn cuộn cháy rừng rực chìm sâu vào trong lòng đất.
Sau khi Hỏa Diễm lĩnh chủ biến mất, Hoàng Kim Long cao ngạo tựa như mới nhớ mục đích đến sơn cốc lần này, lập tức bắt đầu triển khai công kích đối với những minh hữu vừa rồi là Độc Nhãn Cự Nhân. Độc Nhãn Cự Nhân dường như cũng đã sớm biết điều này, liền lợi dụng đòn công kích của Hoàng Kim Long để phá tung thông đạo của sơn cốc, cứ thế vừa đánh vừa chạy hướng ra ngoài càng lúc càng xa.
Khi Hỏa Diễm lĩnh chủ tiến vào Hỏa Diễm lãnh địa, Ngân Sắc Cự Viên cũng không còn cơ hội nào nữa, đành đấm ngực dậm chân rít gào trong sơn cốc lửa cháy tận trời, sau đó rời đi bằng thông đạo do Hoàng Kim Long phá toang ra. Cả mấy tên nhảy nhót mấy cái rồi biến mất không còn tung tích.
Những tin tức này đều do Hàn Thạc thông qua hai Âm Ma được lưu lại ở trong sơn cốc bí mật dò xét được. Trong lúc này Âm Ma duy nhất ở chung quanh hỏa hồ cũng đã phát hiện được thân hình khổng lồ của Hỏa Diễm lĩnh chủ đang chậm rãi hòa trong dòng dung nham cuồn cuộn cháy bừng bừng lặn xuống đáy hồ.
– Ngao…
Một tiếng thét dài từ trong vết nứt trên mặt đất truyền ra, một luồng sáng đen sì từ trong đó bay vụt ra, trong nháy mắt dừng lại trên bầu trời sơn cốc.
Hàn Thạc thoát được một kiếp nạn, tâm tình thống khoái, hét lên một tiếng dài như long ngâm, cương tráo cùng những hắc sắc quang hoa lưu chuyển đang bao bọc quanh thân bỗng nứt ra giống như vỏ trứng, từng luồng sáng màu đen tựa như thiểm điện quấn chặt lại với nhau rồi chậm rãi thẩm thấu vào trong da thịt của hắn.
Hắc sắc quang mang này di chuyển uốn lượn như tia chớp, quấn quýt trên thân thể đang cởi trần của Hàn Thạc tựa như những hình xăm để lộ ra một vẻ đẹp kỳ dị đến kinh tâm động phách. Cùng với tràng long ngâm kéo dài của hắn, những quang hoa màu đen này dần dần tan đi, khôi phục lại màu sắc bình thường của Hàn Thạc.
– Ngươi còn định ôm tới bao giờ đây? – Tô Phỉ nhìn thân thể Hàn Thạc liên tiếp biến hóa, thấy hắn cứ mãi ôm eo mình không chịu buông ra thì không nhịn được trừng mắt nhắc nhở.
Vì không còn hộ thân cương tráo, Hàn Thạc e sợ Tô Phỉ sẽ rơi thẳng từ trên cao xuống đất cho nên vừa rồi trong lúc vội vàng mới giở lại trò cũ lấy tay ôm chặt lấy eo của Tô Phỉ. Trong lòng thầm cảm nhận cái eo nhỏ mềm mại, đàn hồi của nàng.
– À… là tình thế bắt buộc, tình thế bắt buộc! – Hàn Thạc cũng chẳng hề xấu hổ chút nào, hắc hắc cười nói:
– Ta không biết nếu ta buông tay ra, ngươi có bị ngã chết ngay không nữa?
Tô Phỉ trừng mắt nhìn Hàn Thạc với vẻ chẳng tử tế gì, đưa tay chỉ xuống phía dưới nói:
– Mặt đất chỉ cách có vài thước, chung quanh lại trống không chẳng có tý dung nham thạch nào cả. Ngươi cho rằng một kẻ dám một mình tiến vào U ám sâm lâm lại có thể ngã từ độ cao mấy thước xuống mà chết được sao?
– Ừm… ta không nghĩ vậy. Ngươi cần nhắc nhở ta sớm hơn. – Hàn Thạc xoa đầu, cười hi hi nói, tay phải ôm eo Tô Phỉ chặt thêm một chút, cố cảm thụ thêm một lần nữa cái eo nhỏ mềm mại tuyệt vời rồi mới buông tay ra thả nàng rơi xuống mặt đất.
– Grào… – Đột nhiên từ sâu trong lòng đất truyền lên tiếng gầm kỳ dị của Hỏa Diễm lĩnh chủ.
Nhờ vào một Âm Ma ở dưới đó quan sát, Hàn Thạc phát hiện thân hình khổng lồ của Hỏa Diễm lĩnh chủ đã hoàn toàn chìm vào trong hồ. Đóa Hỏa Liên Hoa chìm trong hồ lại được nó nắm trong cái lòng bàn tay khổng lồ. Một dòng ý niệm khổng lồ thông qua một loại lực lượng huyền bí từ trên người Hỏa Diễm lĩnh chủ trút vào trong đóa Hỏa Liên Hoa.
Trong khi Hàn Thạc lo lắng chờ đợi, Hỏa Diễm lĩnh chủ đột nhiên ngẩng đầu lên gào rú liên tiếp, nâng niu đóa Hỏa Liên Hoa đã khép cánh như một vật trân bảo, vuốt ve cẩn thận dè dặt. Sát khí khắp người đột nhiên biến mất, giống như là một người mẹ ôm đóa Hỏa Liên Hoa vào ngực, cả hỏa hồ trong nháy mắt tràn ngập một tình mẫu tử kỳ dị.
– Không phải chứ? Hắn sẽ không định biến Hỏa giáp thi trở thành hài tử của mình chứ? – Hàn Thạc trợn tròn mắt, há hốc mồm, tưởng tượng một điều khó có thể tin nổi.