Phần 54: Vận Dụng Sát Khí…
Vừa nghe nói sư phụ của Phỉ Bích cũng ở đây, Hàn Thạc càng lộ vẻ kinh ngạc. Thứ nhất, Phỉ Bích tuổi còn trẻ nhưng đã đạt tới trình độ kiếm sư. Thứ hai, hắn còn nhớ lần mà nhóm người Tạp Mai Long tới thương hội Bố Tư Đặc quấy nhiễu, gã ma pháp sư Áo Bố lý lúc tự nhận bắt giữ Phỉ Bích đã từng nói qua phải đối xử tử tế với nàng, tránh làm cho sư phụ của nàng tức giận.
Áo Bố lý thân là thuộc hạ của công tước Á Hi Bá Ân, hành động của gã dĩ nhiên đại biểu cho chủ nhân. Ngay cả Á Hi Bá Ân, chủ nhân của gã, nắm trong tay quyền thế nghiêng trời, cũng phải cố kị sư phụ của Phỉ Bích, từ đó có thể suy ra người này nhất định không đơn giản chút nào.
Trong lúc cùng Lao Luân Tư đi vào, Hàn Thạc đem ba âm ma phóng xuất xuyên qua thông đạo phía trước, ý định đem địa hình cũng như bố trí ở đây nhập tâm.
Bất qua khi âm ma dò xét bốn phía, Hàn Thạc phát hiện phía dưới có đủ các loại kết giới trải rộng. Một vài kết giới vô hình ngăn cản âm ma dò xét, xem ra lực lượng phòng ngự bên dưới rất nghiêm mật.
– Ha ha, không gian phía dưới mân côi viên, so với trên mặt đất còn lớn hơn gấp đôi. Sau này ta sẽ kể rõ chi tiết cho ngươi biết, hôm nay cứ gặp sư phụ của ta trước đã! – Lao Luân Tư đắc ý nhìn Hàn Thạc. Gã đương nhiên muốn hiển lộ từng điểm thực lực để cho Hàn Thạc thấy, cùng gã hợp tác tuyệt đối là sự lựa chọn chính xác.
Xuyên qua một thông đạo hẹp, Hàn Thạc cảm giác đã xuống sâu dưới đất hơn mười thước. Sau đó cảnh vật đang tối tăm chợt bừng sáng, cho thấy rõ địa hình ở đây. Có bốn con đường đan chéo nhau, lấy vị trí đặt chân của Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư làm trung tâm. Những ngọn đèn lớn sáng rực bố trí chung quanh đã chiếu sáng cả bốn thông đạo như ban ngày.
– Đi theo ta! – Lao Luân Tư đi về phía bên trái, dẫn đường cho Hàn Thạc. Đến trước một cửa đá bằng ngọc thạch, Lao Luân Tư lại một lần nữa lợi dụng quyển trục, mở ra kết giới đang khóa cánh cửa đá. Khi bạch quang lóe lên, cánh cửa đá tự mở ra, Lao Luân Tư đưa Hàn Thạc tiến vào.
– Lao Luân Tư thiếu gia. – Đột nhiên, một lão nhân trên mặt hiện đầy vết sẹo, tướng mạo cực xấu xuất hiện, khom người thi lễ với Lao Luân Tư.
Lão nhân này toàn thân nồng nặc mùi huyết tinh, không biết là đã giết qua bao nhiêu người. Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư vừa xuất hiện, lão liền cảm giác được ngay. Càng tới gần, mùi trên người lão càng nồng nặc khiến kẻ khác muốn nôn mửa.
Lao Luân Tư hiển nhiên cực kỳ không thích ứng. Vẻ mặt vừa mới thong dong tươi cười sớm đã biến mất, thanh âm khô khốc nói:
– Bác Lan Tư gia gia, sư phụ của ta có ở bên trong hay không?
Lão nhân cổ quái tên Bác Lan Tư này, thân thể đang cong xuống bỗng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu, cặp đồng tử màu nâu đục quét qua Lao Luân Tư, hờ hững nói:
– Ở bên trong, bất quá chủ nhân đang tu luyện.
– Như vậy, ta ở bên ngoài chờ một chút cũng tốt! – Lao Luân Tư vừa nói xong, đã rất nhanh lướt qua Bác Lan Tư rồi tiến về phía trước vài bước, tựa hồ không muốn ở gần quá với lão nhân.
Thạch thất này rộng như một cái sân bóng rổ. Trên vách tường khoan rất nhiều lỗ, phía trên treo rất nhiều dụng phẩm sinh hoạt, nhưng nhiều nhất là các loại mỹ tửu. Chúng cơ hồ chiếm hết diện tích của thạch thất, nên nơi đây tựa như một kho chứa đầy mỹ tửu vậy.
Hàn Thạc sau khi tiến vào, ánh mắt đầu tiên là quét xung quanh một vòng, sau đó đem sự chú ý đặt trên người lão nhân Bác Lan Tư. Lão nhân này trên mặt vết sẹo chằng chịt, như là bị lợi khí từng đạo vạch ra, thoạt nhìn giống như là lệ quỷ của địa ngục, hết sức kinh tởm. Trên người rõ ràng nồng nặc mùi huyết tinh, đứng ở nơi này làm cho người ta cảm thấy như có một lực trùng kích rất mạnh.
Người này chẳng những hai tay dính đầy máu tanh, thực lực cũng tuyệt đối là nhất đẳng, hẳn là cường giả cao hơn Phỉ Bích một bậc – là một Đại kiếm sư, nếu không khí tức trên người sẽ không cường đại như vậy. Đại kiếm sư, nhân vật đạt đến cảnh giới này, ở bất cứ một quốc gia nào cũng sẽ không phải hạng người vô danh. Vậy mà lão ở cái mật thất không thấy ánh sáng mặt trời để phụng dưỡng sư phụ Lao Luân Tư, quả thật làm cho Hàn Thạc khá kinh ngạc.
– Bố Lai Ân, chúng ta qua bên này chờ chốc lát đi! – Phía trước, Lao Luân Tư đã cách Bác Lan Tư được một khoảng, ngồi ngay ngắn trên một cái ghế đá dài rồi quay lại gọi Hàn Thạc.
– Ngươi không sợ ta? – Ngay lúc Hàn Thạc ý định rời đi, lão nhân Bác Lan Tư đột nhiên hờ hững nhìn Hàn Thạc, buông một câu.
Hàn Thạc gật đầu, mỉm cười trả lời thản nhiên:
– Đương nhiên, ngươi có cái gì phải sợ chứ!
– Tiểu tử thật là có ý tứ!
Khóe miệng Bác Lan Tư bất giác khẽ nhếch lên vẻ ngạc nhiên, đánh giá cẩn thận lại Hàn Thạc. Sau đó nhướng mày, như là cảm giác được cái gì, gật đầu nói:
– Cũng khó trách, ngươi trên người có một loại hung tàn sát khí. Chỉ có cẩn thận cảm giác mới có thể nhận thấy được. Nhìn ngươi niên kỷ hẳn là không tới hai mươi lăm tuổi. Tuổi còn trẻ mà tay đã vấy nhiều máu tươi như vậy. Quả nhiên là một nhân vật!
Vốn cảnh giới Thị Huyết của Hàn Thạc trước khi có sự đột phá thì trên người luôn lượn lờ hung sát chi khí. Nguyên bản thì Hàn Thạc giết người thật ra không nhiều lắm, chỉ là tại vùng đất cấm, thân thể hắn thu nạp sát khí thuần túy. Sát khí này vẫn lượn lờ trên người Hàn Thạc, nên thoạt nhìn hắn như là một người hai tay vấy đầy máu tanh.
Nhếch miệng mỉm cười, Hàn Thạc không có nói thêm gì, gật đầu với Bác Lan Tư, rồi lướt qua tới chỗ Lao Luân Tư.
– Tiểu tử, ngươi có biết hay không là giết người nhiều rồi thì sát khí cũng có thể lợi dụng được để gia tăng thực lực của chính mình? – Bác Lan Tư sau khi Hàn Thạc rời đi, trầm mặc một lúc, đột nhiên ánh mắt bắn ra một tia kỳ quang, nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, hỏi.
Lúc lão mở miệng, một luồng sát khí nồng đậm đột nhiên bộc phát như nước sông vỡ đê, mùi huyết tinh buồn nôn theo đó lan tràn giống như thực chất, dày đặc nhắm thẳng Hàn Thạc bên này bức tới.
– Úc, trời ạ! – Lao Luân Tư kêu lên một tiếng, cực kỳ hoảng sợ tránh lui về sau, mãi cho đến góc tường, trên trán toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt nhìn Bác Lan Tư.
Song Hàn Thạc đứng gần Bác Lan Tư lại không chút kinh hãi, Ma Nguyên Lực theo tâm ý lưu chuyển rất nhanh. Một luồng hung sát chi khí khổng lồ ẩn dấu trong cơ thể hắn chợt điên cuồng phún xuất, cùng sát khí như thực chất của Bác Lan Tư giao tranh cùng một chỗ, không khí bỗng nhiên phát ra thanh âm “Bách bách”.
Ngay cả một số bàn ghế chung quanh cũng rung lên bần bật không thôi. Càng thêm đáng sợ là sau khi hung sát chi khí từ Hàn Thạc điên cuồng phún xuất ra, sát khí này vốn khó nhìn thấy bằng mắt thường trong không khí bỗng tụ lại thành từng dòng lốc xoáy, tựa hồ như muốn đem sát khí của Bác Lan Tư mà cắn nuốt lấy.
– Ngươi nói lợi dụng sát khí, có phải là như thế này hay không? – Hàn Thạc khuôn mặt mỉm cười tự nhiên, thản nhiên buông một câu. Sau đó, thôi không chuyển vận Ma Nguyên Lực, cả người khôi phục lại bình thường.
Hiện tại, Hàn Thạc từ kinh nghiệm ba tháng bế quan tại Tử Vong Mộ Địa, hơn nữa tại vùng đất cấm hấp thu năng lượng tinh khiết của hung sát chi khí, đối với bí pháp Ma Môn do Sở Thương Lan lưu lại có sâu thêm một bậc thể ngộ. Đối với việc vận dụng sát khí quanh thân của cảnh giới Thị Huyết lại càng đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục. Nếu Hàn Thạc nguyện ý thu nạp như lần thu nạp “Sát” tại vùng đất cấm kia, thì ở chỗ này đồng dạng có thể đem sát khí trong cơ thể Bác Lan Tư hấp thu.
Bác Lan Tư thần sắc vốn vẫn hờ hững, hai mắt bỗng nhiên bắn ra thần quang chói mắt, ngưng tụ tại trên người Hàn Thạc, thanh âm run rẩy nói:
– Như thế nào lại có thể chứ?! Ngươi tại sao có thể vận dụng so với ta còn thuần thục hơn? Ngươi cũng hiểu được cách vận dụng lực lượng loại này?
Lão vừa nói như vậy, Hàn Thạc mới đột nhiên phản ứng lại. Trên thế giới này, kiếm sĩ cùng kỵ sĩ tu luyện đều là đấu khí, cũng không có phương pháp có thể lợi dụng sát khí, Hàn Thạc tu luyện ma công nhưng lại phi thường am hiểu loại lực lượng quái dị này. Nên khi hắn biểu hiện ra, Bác Lan Tư tự nhiên là ngạc nhiên vạn phần.
– Không đúng, ngươi căn bản không có sử dụng đấu khí, điều này sao có thể? – Khiếp sợ, mờ mịt, nghi hoặc, đủ các loại tình cảm thoáng chốc tràn ngập nội tâm Bác Lan Tư. Lão bước từng bước tới gần trước mặt Hàn Thạc, ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn hắn, phảng phất chờ đợi một lời giải thích.
Đến giờ thì Hàn Thạc biết rằng là không ổn rồi, hắn liền hít sâu một hơi, mỉm cười giải thích:
– Thứ mà ta tu luyện chính là một loại võ kỹ kỳ diệu, cùng với đấu khí đại đa số người khác tu luyện bất đồng.
– Được rồi, Bác Lan Tư ngươi trước tiên cứ ở lại bên ngoài, Lao Luân Tư hai người các ngươi vào đi! Vào lúc này, một thanh âm nhu hòa đột nhiên vang lên, như là từ giữa vách tường truyền đến.
Lao Luân Tư kéo mạnh Hàn Thạc, hướng Bác Lan Tư xin lỗi nói:
– Bác Lan Tư gia gia, sư phụ để cho chúng ta vào rồi, chờ một lát nữa trò chuyện tiếp nha.
Vách tường kỳ dị phía sau Hàn Thạc hé ra, Lao Luân Tư kéo Hàn Thạc đi vào. Sau khi hai người đã ở trong, vách tường này lại một lần nữa thần kỳ khép lại.
Một sân luyện công rất rộng, trên sân sắp xếp gọn gàng. Trừ ra một ít nham thạch rất lớn hình thù quái dị thì không có vật phẩm trang trí nào khác. Ở chính giữa là một lão nhân râu tóc hoa râm ngồi trên tảng đá, bất quá lão nhân này tinh thần có vẻ còn rất quắc thước.
Lão nhân này mặt hình chữ điền, tướng mạo hiền hòa, ngồi ở chính giữa, lưng thẳng tắp, trên thân mặc một bộ y phục võ sĩ trắng toát. Cho dù là đang ngồi cũng có vẻ anh vũ bất phàm, nếu đứng lên vóc người hẳn rất là cao lớn.
– Sư phụ! – Lao Luân Tư vừa tiến đến, lập tức cung kính hành lễ.
Lão nhân gật đầu, liếc nhìn Lao Luân Tư, nhu hòa nói:
– Đứng lên đi.
Lao Luân Tư đứng thẳng người rồi kéo Hàn Thạc cùng ngồi xếp bằng trên hai tảng đá, sau đó mở miệng nói:
– Hắn chính là Bố Lai Ân, là bạn trai của Phỉ Bích mà con đã đề cập qua với người!
Lao Luân Tư vừa nói như vậy, ánh mắt lão nhân lập tức rọi xuống trên người Hàn Thạc, không nói một lời tinh tế nào đánh giá hắn. Một hồi lâu lão mới khẽ gật đầu:
– Phỉ Bích mặc dù là đồ đệ nhỏ nhất của ta, nhưng tư chất là tốt nhất. Sau này thành tựu là không thể hạn lượng, võ kỹ của ta còn muốn trông cậy vào nó kế thừa, ngươi sẽ không liên lụy nó chứ?
– Đương nhiên là không rồi! – Hàn Thạc mỉm cười trả lời, không câu nệ cũng không sợ hãi, có vẻ rất thoải mái.