Phần 67: Thần Ân Chi Thể…
Hàn Thạc nhập vào nhóm người Đặc Lan Khắc Tư đang ở trên đường về. Cả bọn sau đó cũng không gặp phải việc gì ngoài ý muốn, bí mật quay lại dong binh đoàn Hồn diệt.
Trải qua một đêm cực nhọc, đoàn người đều có vẻ hơi mỏi mệt. Bất quá Đặc Lan Khắc Tư đã chờ đợi nhiều năm, hiển nhiên là cũng không muốn lãng phí dù chỉ một khắc thời gian. Toàn bộ số người nguyên là của dong binh đoàn Hồng Liêm đứng xung quanh đều sáng mắt lên chăm chú vào Hàn Thạc.
– Các ngươi, các ngươi quả nhiên bắt được Trân Ny Đặc đem về đây thật sao? – An Ny đang ngủ mơ bị đánh thức dậy liền reo lên ầm ầm, nhưng khi thấy Trân Ny Đặc gục đầu hôn mê thì khuôn mặt đột nhiên biến sắc rồi lắp bắp.
Vỗ vỗ má Trân Ny Đặc, Hàn Thạc truyền Ma Nguyên lực vào thân thể định cứu nàng tỉnh dậy, nhưng hắn bỗng nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Khẽ kêu “ủa” một tiếng, bàn tay to lớn của Hàn Thạc đặt vào gáy của Trân Ny Đặc, năm luồng Ma Nguyên lực mỏng manh như tơ nhện di chuyển trong cơ thể nàng rồi đột nhiên phát hiện cấu tạo thân thể này có chỗ khác hẳn với người thường. Kinh mạch trong cơ thể cô ta so với người thường yếu hơn một chút, nhưng lại có nhiều hơn mười dẻ xương.
– Hỗn đản, ngươi dám lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi với Trân Ny Đặc sao! – An Ny trông thấy Hàn Thạc áp chặt bàn tay to lớn vào lưng Trân Ny Đặc thì tức giận quát mắng.
– Thế nào rồi? – Đặc Lan Khắc Tư đang chờ đợi Hàn Thạc cứu tỉnh Trân Ny Đặc, nhưng thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn mà Trân Ny Đặc hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại, sốt ruột dò hỏi.
– Trân Ny Đặc có chút khác lạ, cấu tạo thân thể cô ta so với người thường có rất nhiều dị biệt! – Hàn Thạc thật sự rất kinh ngạc, càng thêm cẩn thận đưa Ma Nguyên Lực chạy quanh vài vòng. Cuối cùng có thể khẳng định thân thể nữ cường đạo này thật sự là của con người, nhưng kết cấu cốt cách kinh mạch quả thật không giống với thường nhân.
– Có loại quái sự này sao?
Đặc Lan Khắc Tư cả kinh, chằm chằm nhìn kỹ Trân Ny Đặc mấy lượt rồi gật đầu nói:
– Đúng là cô ấy, ta biết cô ấy cũng mấy năm rồi, đây dám chắc là thân thể của Trân Ny Đặc, cô ấy sao lại khác với thường nhân nhỉ?
– Không sai đâu! Thân thể cô nàng tuyệt đối không giống với chúng ta. Ta có thể cam đoan rằng Trân Ny Đặc có điểm kỳ lạ! – Hàn Thạc khẳng định, sau đó chợt nhớ đến lần giao chiến với Trân Ny Đặc. Khi đấu khí màu xanh thẫm của cô ta đã tiêu tan hết mà vẫn như trước có năng lực làm cho cánh tay của hắn chấn động nên trong lòng có chút nghi hoặc.
Sau khi Hàn Thạc nói ra những điểm quái lạ của Trân Ny Đặc, Đặc Lan Khắc Tư trước tiên sửng sốt, sau đó mới mở miệng nói:
– Ta thật ra cũng biết đôi chút về chuyện này. Khi Trân Ny Đặc còn chưa tu luyện đấu khí thì đã có sức lực vô cùng mạnh mẽ. Nghe nói điểm này đã biểu hiện ra ngoài từ khi còn bé.
– Đúng vậy, ta biết chuyện gì xảy ra rồi. Trân Ny Đặc hẳn là giống trong truyền thuyết có Thần ân chi thể được thần linh chiếu cố. Cấu tạo thân thể cô ta từ khi sinh ra đã khác hẳn với thường nhân rồi! – Đột nhiên, Hàn Thạc nhớ tới những nhận xét trước kia của Phạm Ny về hắn, bất giác thốt lên.
Vốn Hàn Thạc sở dĩ có thể tiến bộ với tốc độ nhanh như vậy hoàn toàn đều là do tác dụng của việc tu luyện ma công, Phạm Ny lại lầm tưởng là hắn có Thần ân chi thể. Lúc ấy Hàn Thạc nghĩ những gì Phạm Ny nói về Thần ân chi thể là chuyện nhảm nhí, nhưng bây giờ hiểu rõ cấu tạo thân thể của Trân Ny Đặc thì mới biết được ở đại lục kỳ lạ này đích thật là có một số chuyện thần kỳ.
– Ôi, trời ơi, nữ cường đạo này không thể ngờ lại có Thần ân chi thể. Theo truyền thuyết, người có Thần ân chi thể sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh, không nghĩ rằng chúng ta lại có thể bất ngờ gặp được một người như thế. – Đặc Lan Khắc Tư cũng khá kinh ngạc, nhìn Trân Ny Đặc đang hôn mê với vẻ không thể tin được.
– Sợ rồi hả, thả chúng ta ra nhanh lên, nếu không Trân Ny Đặc sau này nhất định không tha cho các ngươi! – An Ny nắm chặt bàn tay bé nhỏ, quay sang dọa dẫm Đặc Lan Khắc Tư đang còn run rẩy.
Hàn Thạc lắc đầu, khẽ chế giễu:
– Thần ân chi thể thì sao chứ, chẳng phải cũng vẫn bị ta bắt sống đấy sao.
– Tỉnh dậy đi nào! – Hàn Thạc giải trừ cấm chế trên người rồi vỗ vỗ lên khuôn mặt của Trân Ny Đặc, cười tủm tỉm khẽ quát.
Vừa tỉnh lại, Trân Ny Đặc không thèm nói câu nào, lập tức quay sang chửi mắng Hàn Thạc như tát nước. Một cô gái mặt mũi xinh đẹp như hoa lại liên tục văng ra hàng tràng những lời thô bỉ khiến cho Hàn Thạc cảm thấy thật sự vô cùng kỳ lạ.
– Giao cho ngươi đấy. Cô ta bây giờ cũng có thể đi lại nói chuyện được rồi! – Hàn Thạc nở nụ cười khổ, vỗ vai Đặc Lan Khắc Tư sau đó đi ra phía bên ngoài.
Hàn Thạc vừa rời khỏi sơn động, Áo Đức Tái cùng với mấy người khác cũng thức thời theo sau đi ra. Chỉ còn lại Đặc Lan Khắc Tư cùng một vài chiến hữu từ thuở ban đầu ở lại bên trong vặn hỏi Trân Ny Đặc về một số chuyện cũ của An Ny.
– Hàn Thạc. Đã lâu không gặp, tối nay chúng ta phải uống vài chén chứ! – Áo Đức Tái từ trong đám người đi đến rồi cười cười đề nghị với Hàn Thạc. Về đêm, nơi này lại như trước bị màn sương dầy đặc bao phủ, nhưng chẳng biết vì duyên cớ gì mà lúc này sương mù đã dần dần tan đi, ánh trăng trong trẻo sáng ngời soi thẳng xuống.
Bởi vì đêm đã khuya, hầu hết những dong binh ở đây đều đã ngủ say. Bọn Áo Đức Tái mấy người bận bịu suốt cả buổi tối cũng khá mệt mỏi, cả đám bèn ngồi luôn lại trong diễn võ trường.
– Hay quá!
Nhàn rỗi không có việc làm, Hàn Thạc tùy tiện ngồi xếp bằng cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc và bọn mấy người Áo Đức Tái, lấy rượu ngon do Ải nhân nấu ra phân chia lần lượt cho những người trong nhóm của Qua Đăng.
Ngay cả Thủy hệ cao cấp ma pháp sư A Phù Lạp và nữ tinh linh cung tiễn thủ Ni Á cũng không từ chối hảo ý của Hàn Thạc. Tửu nhập thì ngôn xuất, nhất là trong hoàn cảnh xung quanh toàn là những bằng hữu sinh tử, cả bọn sau khi uống được mấy ngụm rượu ngon thì hướng lên vầng trăng tròn mà thổ lộ những hùng tâm tráng chí trong lòng mình.
– Ta muốn trở thành một Đại kiếm sư! Ta sớm muộn gì cũng làm cho mọi người biết đến cái tên Qua Đăng của ta! – Qua Đăng đã tiến giai thành Cao cấp kiếm sĩ, uống mấy ngụm rượu liền ngửa mặt lên trời nói đầy hào khí.
– Ta cũng phải tu luyện ma pháp, sớm trở thành một vị ma đạo sư. Chỉ cần có điều kiện tiến giai đến cấp bậc ma đạo sư, ta đến bất cứ một quốc gia nào đều có thể được phong thưởng tước vị, trở thành một vị quý tộc cao quý bậc nhất! – Thủy Hệ ma pháp sư cao cấp A Phù Lạp khẽ nhếch môi cười, nhẹ giọng nói lên khát vọng của mình.
– À, phải rồi Hàn Thạc, ngươi có nguyện vọng gì? Áo Đức Tái quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Thạc dò hỏi.
– Thực lực mạnh mẽ, tiền bạc, quyền lợi, mỹ nữ! – Hàn Thạc uể oải nằm trên mặt đất diễn võ trường, hai tay chắp sau gáy, nhìn lên trời nói một cách rõ ràng.
Áo Đức Tái tiếp lời:
– Ồ, Hàn Thạc, ngươi thật là thẳng thắn!
– Ha ha, người sống trên đời không phải là vì những thứ này mà cố gắng sao? Nguyện vọng của mỗi người các ngươi mặc dù không giống nhau, những nói trắng ra thì kỳ thật cũng là như nhau, đều loanh quanh mấy thứ này cả? – Hàn Thạc liếc liếc mắt hài hước quay sang nhìn Áo Đức Tái, mỉm cười nói.
– Ha ha, nói cũng đúng! – Áo Đức Tái suy nghĩ thêm một chút, gật đầu.
Sau khi nhóm Hàn Thạc uống rượu tâm tình được một lúc khá lâu, Đặc Lan Khắc Tư mới từ bên trong sơn động một mình đi ra. Tới nơi, y không nói một tiếng, ngồi phịch xuống bên cạnh Hàn Thạc, cầm lấy bầu rượu lớn nằm lăn lóc trên mặt đất bên cạnh Áo Đức Tái, ngửa đầu tu một hơi.
Đặc Lan Khắc Tư dốc “ồng ộc ồng ộc” toàn bộ hơn phân nửa bầu rượu ngon còn lại vào miệng, sau đó bỗng thình lình quăng bầu rượu đã cạn sạch lên trời, mắt đỏ ngầu, trầm giọng nghẹn ngào nói:
– Ta nhất định phải giết Phật La lý Đạt và con sát phu Cổ Tư Tháp Phu, thêm cả Bố Lạp Đức Lợi – Bì Long của đế quốc Tạp Tây nữa!!
Bố Lạp Đức Lợi – Bì Long là đại công tước, em ruột của Quốc vương đế quốc Tạp Tây Bố Lôi Đức – Bì Long. Lãnh địa của hắn chỉ cách thành Ngõa Luân có một cái thành Tây Trạch ở trong dãy núi Khoa Nhĩ Lan. Ở đế quốc Tạp Tây, hắn chính là một đại quý tộc dưới một người trên vạn người, khống chế đại quyền trong tay.
Quân đoàn trường Sư Thứu quân đoàn Bác Bỉ A Tư Cơ phản bội đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, sau đó đi nương nhờ một kẻ khác. Người đó là Thành chủ thành Tây Trạch, anh trai ruột của Quốc vương bệ hạ đế quốc Tạp Tây, thực lực mạnh mẽ đến mức nào thì cũng có thể tưởng tượng ra được. Với thực lực hiện giờ, Đặc Lan Khắc Tư muốn đối phó với một đại nhân vật như vậy thì cơ bản là không có khả năng.
Hàn Thạc vỗ vai Đặc Lan Khắc Tư an ủi:
– Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi, không có chuyện gì không có thể!
Hung hăng đấm mạnh một quyền xuống đất, quyền này không hề sử dụng một tí đấu khí nào, đánh trúng tảng nham thạch cứng rắn khiến cho da tay nứt toác phọt máu, Đặc Lan Khắc Tư rít gào giống như một con thú bị giam trong lồng:
– Mấy tên súc sanh đáng chết, ta nhất định bắt bọn chúng phải trả giá đắt!
Trân Ny Đặc vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên từ bên trong đi ra, nhìn Đặc Lan Khắc Tư trán nổi gân xanh, nói:
– Vì An Ny, ta cũng sẽ giết chết bọn chúng!
Đặc Lan Khắc Tư quay đầu liếc nhìn Trân Ny Đặc một cái, đột nhiên quát to:
– Cách Lan Đặc, bịt mắt cô ấy lại, đưa đi khỏi chỗ này.
Cách Lan Đặc thân hình to lớn ôm An Ny từ bên trong sơn động đi ra, mắt sưng đỏ, thương tiếc nhìn nàng đang hôn mê đi, nức nở nói:
– Đoàn trưởng, làm sao với An Ny tiểu thư bây giờ?
– An Ny là một người đối xử thân thiết với ta. Hãy tin tưởng ta, ta có thể bảo vệ cho cô ấy không phải chịu thương tổn gì. Nếu ở cùng một chỗ với các ngươi, cô ấy sớm muộn sẽ nhớ tới chuyện trước kia, ta sợ cô ấy sẽ nhớ lại…
– Không cần nói nữa, ngươi mang cô ấy đi đi, giúp ta chăm sóc cô ấy cho tốt! – Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên cắt ngang lời Trân Ny Đặc, nói vẻ cả quyết.
Trân Ny Đặc gật đầu không nói gì thêm, chủ động để cho Cách Lan Đặc bịt mắt mình lại. Sau đó theo sự chỉ dẫn và hộ tống của bọn Cách Lan Đặc từ từ leo đi về phía trước.
– Tốt lắm, ta cam đoan với ngươi là ngươi nhất định có thể trả được mối thù này! – Hàn Thạc lại một lần nữa vỗ vỗ vai Đặc Lan Khắc Tư, vẻ mặt âm trầm, thận trọng nói.
Đặc Lan Khắc Tư và Trân Ny Đặc mặc dù không có nói rõ nhưng từ biểu hiện của bọn họ, Hàn Thạc đại khái có thể đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với An Ny.
Đặc Lan Khắc Tư đối xử với An Ny như là em gái ruột nên y tất nhiên không thể không trả mối hận thù này!