Phần 76: Uyên Ương Cùng Tắm…
Cuộc sống quả là muôn màu muôn vẻ. Ở Bắc thành vừa diễn ra một hồi đại chiến thì trong một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy thuộc Tây cung của hoàng thành Áo Sâm lại là một khung cảnh hoang dâm đến cực độ.
Đại vương tử của Đế quốc Tra lý Tư lúc này đang chồm lên một mỹ phụ đẫy đà nằm trên mặt bàn, từ đằng sau dùng sức dập dập, cặp phì đồn (mông) trắng phau phau của mỹ phụ núng nính theo nhịp, trông giống như mẫu cẩu đang hưởng thụ sự xuất trào của y.
Trong chốc lát, Tra Lý Tư hét lên một tiếng, hai chân run rẩy, cả người nhũn ra như nắm bông ngã xuống, đè luôn lên người mỹ phụ, miệng rên rỉ:
– Bảo bối, ngươi thật là mê ly!
– Đại vương tử điện hạ, chuyện của đệ đệ ta là người nhất định phải giúp đó nha! – Mỹ phụ nằm yên không nhúc nhích, để nguyên cho Tra Lý Tư sờ soạng khắp nơi trên người, ỏn ẻn lên tiếng thầm thì.
– Yên tâm đi, tương lai thì cả đế quốc này là của ta, cái việc nhỏ này tất nhiên là không đáng kể gì! – Tra Lý Tư hắc hắc cười dâm, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một viên dược hoàn, định uống vào để tái chiến hồi nữa Nhưng đúng lúc này, một thanh âm kỳ dị đột nhiên vang đến trong phòng. Tra Lý Tư biến sắc mặt, lập tức cất viên dược hoàn đi, nhanh chóng mặc lại y phục, vội nói:
– Ta có chuyện trọng yếu, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Mỹ phụ vùa nghe thấy liền hấp tấp kéo chiếc quần đang tụt dưới gối lên, không nói thêm lời nào lánh vào cửa hông bỏ đi, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích Theo sau thanh âm kỳ dị kia, đại công tước Á Hi Bá Ân thân hình gầy gò, thân cao lêu ngêu, cứ thế xông thẳng vào, liếc mắt nhìn Tra Lý tư một cái, nói vẻ không hài lòng:
– Thời khắc này mà không ngờ ngươi còn có tâm tư hoang dâm được.
– Xin lỗi thúc thúc, tình hình thế nào? – Tra Lý Tư trước mặt Á Hi Bá Ân có vẻ rất khiêm tốn, cúi đầu thành khẩn thừa nhận sai lầm, hỏi lại.
– Thất bại rồi, sát thủ do Tàn Ảnh phái đi, một tên bị bắt sống, còn lại toàn bộ đều bị giết chết – Á Hi Bá Ân sắc mặt âm trầm, hạ giọng đáp.
– Sao lại như vậy được! Trước đó chúng ta đã điều tra rất rõ ràng, cho dù mấy tên sát thủ này không giết chết được y thì cũng không đến mức thê thảm bại như vậy chứ? – Tra Lý Tư kinh hãi, không rõ Lao Luân Tư đã làm thế nào.
Á Hi Bá Ân lộ rõ vẻ bực bội, Tàn Ảnh tổn thất thảm trọng, còn có một tên sát thủ bị bắt sống, khiến lão rất lo lắng, lại âm trầm nói:
– Lúc đó xuất hiện việc ngoài ý muốn. Cái tên Bố Lai Ân phá quấy lần trước kia tựa hồ giữ tác dụng trọng yếu, nếu không tình huống tuyệt đối không tồi tệ đến như vậy!
Là tên nam bằng hữu của Phỉ Bích, chủ nhân của thương hội Bố Tư Đặc sao? Sao lại có thể như vậy được! Hắn bất quá chỉ là một gã Cao cấp ma pháp sư mà thôi, thực lực của loại cấp bậc này sao có thể gây ra được tác dụng gì chứ? – Tra Lý Tư khó có thể tin nổi. Lần trước tại Bắc phường mân côi viên, y đã từng gặp mặt Hàn Thạc, cảm giác thực lực Hàn Thạc không đủ tạo thành uy hiếp.
– Tên này không đơn giản. Sau khi Áo Bố Lý từ thương hội Bố Tư Đặc trở về, người lúc chợt nóng lúc chợt lạnh, vài ngày sau thì phát bệnh nặng. Với thực lực của Áo Bố Lý mà cũng trúng chiêu thì chứng tỏ hắn chắc chắn là không dễ đối phó. Bây giờ hắn lại xuất hiện phá rối, xem ra chúng ta trước hết phải diệt trừ cho khỏi vướng chân vướng tay – Công tước Á Hi Bá Ân đi đi lại lại, suy nghĩ một lát rồi âm lãnh nói.
– Toàn bộ đều nghe theo thúc thúc! – Đối với Tra Lý Tư mà nói, vị thúc thúc này là chỗ dựa trọng yếu nhất của y. Á Hi Bá Ân trong tay nắm giữ đại quyền, đối với vương vị của hắn đóng vai trò rất trọng yếu. Hơn nữa theo quan hệ gia đình, những gì Á Hi Bá Ân nói, y không dám không tuân theo Á Hi Bá Ân gật đầu:
– Sư phụ của Phỉ Bích là thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc, mới rồi có lần đến tìm ta. Lão già này vẫn chưa tỏ thái độ có ủng hộ Lao Luân Tư hay không, trước mắt không nên kết oán với lão. Trong tay ta cũng có một số cao thủ, lão gia hỏa này cũng biết rõ, vì Bố Lai Ân cùng Phỉ Bích có quan hệ thân mật nên không thể để người của ta xuất thủ. Tàn Ảnh lúc này lại tổn thất thảm trọng, có lẽ trong thời gian ngắn không thể điều động được cao thủ nên chỉ có thể là người của ngươi giết hắn!
– Không thành vấn đề, trước đây một thời gian, ở Ba Đặc thương minh, Đại kiếm sư Lợi Ách Khải Ân đắc tội với Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp, nhân lúc Ba Đặc thương minh hỗn loạn đã chạy trốn tới đế quốc, vừa hay lại đầu phục ta. Hai ngày nữa hắn sẽ đến đây, trước mắt chưa một ai biết việc này nên để cho hắn xuất thủ là nhất định ổn thỏa.
– Tên điên đó?
Á Hi Bá Ân giật mình kinh hãi, sau đó gật đầu, âm trầm cười hắc hắc nói:
Cũng tốt, vậy thì ta an tâm rồi!
Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng của Phỉ Bích vọng ra. Giọng nói trong trẻo khoan khoái của nàng nghe thật lọt tai:
– Khách khách, thoải mái hay không thoải mái?
Một dục trì (bể tắm) rộng lớn, hơi nước tỏa ra mù mịt cả phòng, bên trong có vô số cánh hoa tản ra hương thơm ngan ngát. Hàn Thạc mặc đoản khố, nằm ở bờ dục trì, Phỉ Bích khoác một tấm lụa mỏng bao lấy toàn thân, nghiêng người ngồi bên cạnh tẩm quất, giúp hắn xoa bóp thư giãn.
Hàn Thạc nhắm mắt, lờ đờ nằm im, nói có chút thất vọng nói:
– Thoải mái thì thật là thoải mái, chỉ có điều không giống so với tưởng tượng của ta. Ta nghĩ hay là nàng để ta cùng ngươi tiến thêm bước nữa mới thật là phong lưu khoái hoạt!
– Hừ, ta biết là chàng sẽ nghĩ bậy, vậy mà còn xoa bóp giúp chứ. Cho tới giờ ta chưa hề xoa bóp cho ai, vậy mà chàng còn không biết đủ! – Phỉ Bích tóc vấn cao, vài sợi tóc lòa xõa xuống bờ vai, tấm lụa mỏng không che hết được xuân quang, da thịt trắng như ngọc tự nhiên lộ ra vẻ hồng nhuận Trước khi tới đây, Hàn Thạc đã phát tiết trên người Ngải Mệ Lễ, bất quá vẫn như trước thấy khó chịu. Đáng tiếc lúc trước hắn lại đáp ứng Phỉ Bích là tuyệt đối không ép buộc nàng, cho nên mặc dù có khó chịu cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, vì sợ nàng sẽ nổi giận thật sự.
– Bố Lai Ân, viên đan hoàn chàng cho ta rốt cục là thứ gì thế, sao lại có thể thần kỳ đến như vậy? Nếu có thể luyện chế được nhiều, thương hội chúng ta nhất định sẽ chém đẹp để kiếm một khoản lớn. Không một nữ nhân nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ loại đan dược này, cho dù phải trả một cái giá trên trời cũng phải mua bằng được! – Phỉ Bích ôn nhu tỷ tê hỏi Hàn Thạc giống như một hiền thê. Bất quá nàng vẫn là một thương nhân lão luyện, vừa giúp đấm bóp bả vai, đầu óc vẫn nghĩ đến việc buôn bán – Quên đi! Một hoàn đan dược đó hao phí quá nhiều tài liệu trân quý. Mặt khác, Niết đan không chỉ có tác dụng trụ nhan mà còn có thể giúp cho nàng thoát thai hoán cốt. Vô luận là về thân thể hay tinh khí thần đều được đề cao lên rất nhiều. Ta phải hao phí rất nhiều thời gian thu thập thiên tài địa bảo tại khu vực sâu trong U Ám sâm lâm, vất vả lắm mới luyện chế ra được mấy hoàn, nàng tưởng dễ dàng tạo ra lắm à! – Hàn Thạc cười khổ giải thích, vô luận Phạm ny hay Phỉ Bích, đều đối với Niết đan nhớ mãi không quên. Hàn Thạc đem cho Niết đan chủ yếu là vì lo lắng đến thực lực của các nàng, đáng tiếc nữ nhân chỉ luôn nghĩ đến việc giữ gìn nhan sắc, còn đối với việc tăng cường thực lực thì không có phản ứng gì nhiều.
– Thế à, vậy thì không có biện pháp rồi!
Phỉ Bích thất vọng nói một câu, sau đó khanh khách khẽ cười:
– Cũng tốt, như vậy từ nay về sau sẽ không có người nào có thể có làn da đẹp được như ta, hi hi!
Phỉ Bích vừa nói như vậy, Hàn Thạc trong lòng lo lắng. Hắn thầm nghĩ nếu Phỉ Bích gặp được Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny, ba nữ nhân này có thể từ làn da mềm mại mà phát giác ra được cái gì hay không, như vậy mà nói thì chẳng phải là chính mình mua dây tự trói mình hay sao?
Khẽ lắc lắc đầu, Hàn Thạc không muốn nghĩ tới vấn đề phiền toái này nữa, xoay nghiêng người sang vòng tay ôm lấy Phỉ Bích đùa nghịch. Phỉ Bích chỉ có lớp lụa mỏng che thân, thân thể ướt sũng vô cùng trắng mịn cùng với tấm lụa mỏng manh tựa hồ như hòa vào làm một, khiến cho hắn liền sinh ra chút tâm hươu ý vượn.
– Chỉ được hôn thôi nha! – Phỉ Bích cười khẽ dặn trước rồi hướng cặp môi thơm về phía Hàn Thạc Khi hai người đang môi kề môi, Hàn Thạc rốt cục không thể kiềm chế, bất quá nhớ tới trước khi vào đây đã đáp ứng với Phỉ Bích, nên có chút khó xử.
Đột nhiên, một ý niệm nảy ra trong đầu hắn. Hàn Thạc nhớ tới một vài bí pháp ma môn của Sở Thương Lan, trong lòng ngấm ngầm có chủ ý. Trong khi hắn ra sức hôn đôi môi anh đào của Phỉ Bích thì bàn tay lại vuốt ve một số bộ vị mẫn cảm của Phỉ Bích, thử lợi dụng một vài thủ pháp kích tình của ma môn xem có thật sự thần kỳ như thế không.
“Ư…”
Phỉ Bích rên rỉ những âm thanh như than như khóc, nhiệt độ thân thể mềm mại của nàng không ngừng gia tăng. Làn da mịn màng đỏ hồng lên, hơi thở ngày càng dồn dập, rốt cuộc nàng không kiềm chế được, ôm chặt lấy Hàn Thạc giống như con bạch tuộc cuốn lấy hắn.
Hàn Thạc vừa mới âm thầm thi triển lưỡng thủ, Phỉ Bích đã động tình đến mức không cưỡng được như vậy, quả thực làm cho hắn vui sướng trong lòng. Thầm nghĩ thủ đoạn ma môn của lão quái vật Sở Thương Lan kia quả nhiên hữu dụng. Được đà làm tới, hắn vừa hôn môi Phỉ Bích vừa giở thủ đoạn nắn bóp vòng eo của nàng Cứ thế một lúc, chính bản thân Phỉ Bích lại mất khống chế trước, trong ánh mắt có vẻ mơ màng, tựa như là lâm vào mộng cảnh. Nàng chủ động cởi bỏ tấm lụa mỏng trên người xuống, thở gấp trườn sang phía Hàn Thạc, miệng khẽ kêu:
– Bố Lai Ân… Bố Lai Ân…
Cười thầm một tiếng, Hàn Thạc khẽ chớt nhả:
– Còn tiếp tục như vậy nữa, ta sợ không khống chế được bản thân mình. Hôm nay đến đây thôi nhé?
– Cái tên vô lại này! Ta biết là không thoát khỏi lòng bàn tay chàng mà. Thôi đi, thôi đi! – Phỉ Bích khẽ thốt rồi từ tốn cởi bỏ toàn bộ đồ trên người, để lộ ra một thân hình hoàn mỹ. Kiên đỉnh nhô cao, tiểu phúc bằng phẳng, còn có đồn bộ mượt mà cùng với cặp đùi dài thẳng tuyệt đẹp, cứ thế không gì che chắn hiện ra trước mặt Hàn Thạc Khẽ hứ một tiếng nho nhỏ, Phỉ Bích chủ động lần sang phía Hàn Thạc, vươn ngọc thủ giúp tụt đoản khố xuống, dùng sức ôm thật chặt rồi, vùi đầu vào khuôn ngực cường tráng rộng lớn của hắn, nhẹ giọng nỉ non:
– Sau lần ở Nhật Diệu cốc, ta phát hiện chàng tự mình làm cái chuyện kia thì cũng đã định cho chàng rồi. Kể từ giờ chàng không cần kìm nén nữa!
Hàn Thạc dở khóc dở cười, không có biện pháp nào để giải thích, cũng không nghĩ rằng vì một lần hiểu lầm mà lại khiến cho Phỉ Bích phóng túng như bây giờ. Xem ra việc này còn phải cảm tạ công tác thành của Ngải Mễ Lệ nữa.
Mỹ sắc trước mặt, Hàn Thạc tự nhiên sẽ không khách khí, xoay người đè Phỉ Bích xuống, áp bộ ngực to rộng của mình lên trên cặp nhũ phong cao vút của nàng. Bàn tay không chút khách khí vuốt ve khắp trên thân thể, thuần thục tách đôi chân đang khép chặt của Phỉ Bích ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi khẽ:
– Tại sao nàng lại phải lòng ta?
Trong lúc Hàn Thạc nói, kiên đỉnh cũng nhô cao, tiếp xúc với dải đất ẩm ướt của Phỉ Bích. Hai tay hắn không ngừng vuốt ve khu vực mẫn cảm của Phỉ Bích, kích thích dục vọng của nàng.
– Ta cũng không rõ, chắc là từ sau lần ám sát đó. Lúc ấy ta hận chàng, bất quá về sau ta lại phát hiện bóng hình chàng thường xuyên hiện lên trong đầu. Không biết từ khi nào cái loại hận ý này chậm rãi biến mất, nhưng bóng hình chàng thì không cách nào xua tan khỏi đầu ta được – Phỉ Bích nũng nịu thở hổn hển, mau mắn trả lời, xem chừng những lời này đã sớm ở sâu trong nội tâm nàng, căn bản không có lúc nào là đình trệ cả.
Từ lúc đi vào thế giới này bắt đầu tu luyện ma công, Hàn Thạc đã quyết định sẽ không gánh chịu bất cứ ràng buộc nào cả. Càng tiếp xúc với mỹ nữ vốn lãnh ngạo này, Hàn Thạc càng hiểu rằng mình thực sự có cảm tình đối với nàng. Mặc dù không mê luyến giống như với Phạm Ny, nhưng hắn biết đích xác hiểu rằng mình không thể rời xa nàng được.
Trong lúc Phỉ Bích còn đang líu lo, Hàn Thạc nhắm mắt trầm mặc trong chốc lát, hai tay vô thức tiếp tục phóng xuất bí kỹ kích tình của ma môn. Bản thân hắn cũng không biết kích tình bí pháp này kích thích được bao nhiêu, hơn nữa thì Phỉ Bích cũng đã ngầm cho phép. Hắn còn chưa hành động gì thì chợt nghe Phỉ Bích cao giọng hét to một tiếng Một khắc sau, Hàn Thạc cảm giác được hạ thân của mình bị một nơi ấm áp ẩm ướt bao lấy.
Rất lâu sau đó, Hàn Thạc bộ dáng uể oải ngồi giữa dục trì, Phỉ Bích giống như một con mèo nhỏ, ngồi trên cặp đùi tráng kiện của hắn. Hai tay nàng cuốn quanh cổ Hàn Thạc, vùi đầu vào ngực hắn, bộ dạng vô lực thỏa mãn – Có đau không? – Biểu hiện của Phỉ Bích vừa rồi chỉ có thể dùng hai chữ điên cuồng hình dung. Đây là lần đầu tiên của nàng nên Hàn Thạc bất giác có chút quan thiết.
– Ta, ta không biết! Ta như là nổi điên vậy, căn bản là không có cảm giác đau đớn, đợi cho ta tỉnh lại thì đã có bộ dáng như bây giờ! – Phỉ Bích thẹn thùng, nói lí nhí nhỏ như muỗi kêu vậy.
Nghe được những lời này, Hàn Thạc lấy làm kinh hãi. Hắn thầm nghĩ bí pháp kích tình của ma môn quả nhiên bá đạo, ngay cả loại nữ tử tâm chí kiên định như Phỉ Bích mà cũng không chịu nổi lâm vào cảnh si cuồng. Nếu nữ tử bình thường bị kích thích như vậy thì chẳng phải là sẽ mất hết lý trí, giống như một dâm phụ khẩn cầu mình giày vò.
– Ta mệt chết đi mất, nghỉ ngơi một lát đã nhé! – Phỉ Bích quả thật là mệt lử rồi, lần hoan ái vừa rồi thật ra là do nàng chủ động, điên cuồng quấn lấy đòi Hàn Thạc. Hơn nữa nàng mới là lần đầu tiên, nên cảm thấy cả người bải hoải.
– Ừ, nàng hãy nghỉ ngơi đi! – Hàn Thạc dịu dàng ôm Phỉ Bích đặt xuống một chỗ ấm áp ven dục trì, còn bản thân thì ngồi xếp bằng giữa dục trì vận khởi ma công.