Phần 81: Danh Dương…
Mấy ngày nay Hàn Thạc vô cùng bận rộn, lợi dụng Truyền tống trận pháp đi qua hơn phân nửa Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, ba ma đạo sư, bốn kiếm sĩ cộng thêm một đại kiếm sư trong mấy ngày đó đều bị hắn nhân danh khiêu chiến rồi giết chết.
Lúc mới bắt đầu khiêu chiến hoàn toàn thuận lợi bởi tuổi tác của Hàn Thạc dễ làm người khác mắc lừa, thông thường đối thủ đều cho rằng hắn chẳng đáng sợ gì, bị hắn khiêu khích một hồi sẽ giận dữ lên nghênh chiến. Song càng về sau này, khiêu chiến luân phiên thành công khiến cho hung danh của hắn đồn ra, rất nhiều cường giả có liên hệ với số người bị giết cũng có sự chuẩn bị trước.
Tới cuối cùng, ba cường giả còn lại trên danh sách đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả Ám Mạc toàn lực truy tìm cũng không phát hiện dấu vết gì. Một khi Hàn Thạc đến thành thị nào, toàn bộ cường giả của thành thị đó đều hoang mang lo sợ, bất kể có làm chuyện thẹn với lương tâm hay không cũng rất sợ hắn đến trước cửa khiêu chiến, tất cả đều lấy cớ đi du lịch mà biến mất không còn lấy một mống.
Những người này cũng là bất đắc dĩ, dẫu sao, mấy người chết dưới tay Hàn Thạc toàn bộ đều là cao thủ, nếu không chấp nhận lời khiêu chiến của hắn thì sẽ ảnh hưởng lớn tới thanh danh của mình, còn tiếp nhận khiêu chiến thì tính mạng không còn, nên biện pháp tạm thời bây giờ chỉ có đi trốn tránh.
Đến khi gã đại kiếm sư chết trong tay Hàn Thạc, hung danh ác danh thanh niên cường giả Bố Lai Ân càng vang rền, đám cường giả trên kế hoạch sau đó toàn bộ mất tích, được Khảm Địch Đạt thông tri nên Hàn Thạc đành phải quay về Áo Sâm thành đợi mệnh.
– Khảm Địch Đạt đại nhận, không phải ta không tận lực, nhưng ba người bọn chúng căn bản biến mất không chút tung tích, xem chừng chỉ có thể chờ đến khi nào ngài tìm được chúng rồi nói. – Trong một quán rượu nhỏ ở bắc thành, Hàn Thạc ngồi đối diện với Khảm Địch Đạt mở lời trước.
– Ngươi làm tốt lắm. Bệ hạ đã nghe nói về sự tích của ngươi rồi, ba tên kia tạm thời không cần để ý. Trước mắt đang có một việc rất đau đầu, nếu ngươi có thể làm được, bệ hạ nhất định sẽ trọng dụng ngươi, đồng thời ban cho ngươi tước vị quý tộc. – Khảm Địch Đạt cau mày, nhấm nháp chén trà trong tay, trầm giọng nói.
– Ồ? Chuyện gì vậy? – Hàn Thạch sửng sốt hỏi.
– Lợi Ách Khải Ân của Ba Đặc thương minh cũng có thực lực đại kiếm sư. Gã được xưng là Phong tử kiếm sĩ (kiếm sĩ điên), nhân phẩm xấu xa, tính cách tàn bạo, nhưng lại có thực lực bất phàm, trước mắt đã đến Áo Sâm thành của chúng ta. Cách đây mấy ngày đã khiêu chiến rồi đánh bại ba vị đại kiếm sư. Sau khi chiến thắng lại còn xuất ngôn kiêu ngạo, điều này làm cho bệ hạ vô cùng phản cảm.
– Ý của bệ hạ là bảo ngươi khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân, chỉ cần ngươi có thể thắng gã, bệ hạ sẽ bất kể áp lực từ phía Quang Minh giáo hội mà toàn lực bảo hộ ngươi, đồng thời ban tước vị quý tộc cho ngươi. Chỉ có điều thực lực tên này phi phàm, mười mấy năm trước đã đạt tới cảnh giới đại kiếm sư, căn cứ vào tin tức Ám Mạc mà xét, tên Lợi Ách Khải Ân rất thân với Đại vương tử Tra lý Tư điện hạ. Bởi vì quan hệ của ngươi với Lao Luân Tư, ta sợ một khi ngươi không thể thắng hắn, tính mạng khó mà giữ được.
Khảm Đích Đạt có vẻ rất lo lắng cho hắn, rầu rầu nói:
– Lợi Ách Khải Ân trước mắt đang ở đâu? – Hàn Thạc an nhiên mỉm cười hỏi Khảm Địch Đạt.
– Ở điền viên thành bắc, điền viên này thuộc về sở hữu của Đại vương tử Tra lý Tư. Chuyện này người ngoài không biết nhưng Ám Mạc chúng ta đương nhiên biết. Cũng bởi gã ở đấy mà chúng ta mới đoán hắn có quan hệ với Đại vương tử. Thế nào, ngươi có định khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân không? Tuy cùng là đại kiếm sư, nhưng ngươi vừa mới tiến nhập cảnh giới này, so với kẻ đã đạt được hơn chục năm trước về mặt thực lực dĩ nhiên là có sự chênh lệch khá lớn, mặt khác Lợi Ách Khải Ân còn được xưng là Phong Tử kiếm sĩ, cực kỳ khó đối phó! – Khảm Địch Đạt kinh hô.
– Yên tâm đi, ta sẽ đối phó với hắn!
Hàn Thạc nhấp một ngụm trà, đứng dậy mỉm cười nói:
– Thành thật mà nói, gần đây cứ luân phiên khiêu chiến, ta cũng thấy ghiền rồi!
Mấy ngày nay Hàn Thạc chạy ngược chạy xuôi luân phiên khiêu chiến mấy cường giả, cảm giác thấy thực lực mình hình như có dấu hiệu đột phá, Thị Huyết cảnh giới chính là phải trong giết chóc mới có thể nhanh chóng tiến bộ, nhất là giao chiến với cao thủ càng là điều kiện tốt.
Liên tiếp bảy tám trường đại chiến, Hàn Thạc khiêu chiến Ma đạo sư có Kiếm sư cũng có, tất cả đều có chút danh tiếng, cuối cùng có một gã Đại kiếm sư đã làm cho hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng thông qua trận chiến đó mà Hàn Thạc mới cảm giác Thị Huyết cảnh giới có dấu hiệu đột phá.
Tới bây giờ, Hàn Thạc khẳng định không cần Vong Linh ma pháp, không cần Tiểu Khô Lâu Thổ Giáp Thi Mộc Giáp thi, chỉ bằng Ma công tại cảnh giới này, hắn có thể chính diện đương đầu với một Đại kiếm sư, nếu không dùng ưu thế trên phương diện ma pháp, thực lực hắn tại Thị Huyết cảnh giới cũng tương đương với thực lực một Đại kiếm sư.
Lợi Ách Khải Ân có lẽ cũng chỉ mạnh hơn Đại kiếm sư thông thường một chút, có lẽ Thị Huyết cảnh giới của Hàn Thạc sẽ gặp khó khăn một chút nhưng nếu Hàn Thạc vận dụng Tiểu Khô lâu Thổ Giáp thi Mộc Giáp thi, hắn tin rằng nhất định có thể thành công giết chết gã, bởi vậy hắn không hề để ý tới sự lo lắng của Khảm Địch Đạt.
– Ngươi phải cẩn thận một chút, tên này tóm lại rất nguy hiểm, tại Ba Đặc thương minh hắn có tiếng là khó dây vào, đừng có xem thường đó! – Mắt thấy Hàn Thạc đi ra tới cửa, Khảm Định Đạt lo lắng dặn dò.
– Biết rồi, ta đi trước đây! – Hàn Thạc lên tiếng rồi bước ra ngoài.
– Bố Lai Ân! – Vừa mới rời khỏi tửu quán, một chiếc xe ngựa xuất hiện ở góc đường trước mặt, giọng của Ngải Mễ Lệ vang tới, mã phu là Thiết Tư Đặc vẻ mặt cẩn thận, vẫy tay với Hàn Thạc.
Mạng lưới tình báo của Ám Mạc ở đâu cũng có, hơn nữa Ngải Mễ Lệ cũng có quan hệ với Khảm Địch Đạt, nàng muốn tìm Hàn Thạc cũng không khó, hắn cũng biết nàng sẽ tới tìm mình nên không thấy lạ khi nghe thấy thanh âm của Ngải Mễ Lệ.
Thoáng nhìn qua hai bên, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện xa xa có một chiếc xe ngựa, mấy tên kỵ sĩ đứng trước xe đều khá quen thuộc, màn xe vén lên lộ ra khuôn mặt của Lao Luân Tư, lúc này vẻ mặt gã đang hưng phấn nhìn hắn, tựa hồ có nhiều điều muốn nói.
Đi về hướng Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc cất tiếng:
– Chờ ta một lát.
Nói xong, hắn bước nhanh về phía xe Lao Luân Tư, nói khẽ:
– Ngươi sao lại ở đây?
– Hắc hắc, hôm nay ta trong lúc vô ý phát hiện thấy xe ngựa của Ngải Mễ Lệ phu nhân, thấy nàng vội vội vàng vàng tới đây nên đi theo, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.
Lao Luân Tư dáng vẻ cổ quái cười khẽ một tiếng, nói với Hàn Thạc.
Hàn Thạc hiểu Lao Luân Tư có lẽ biết hắn và Ngải Mễ Lệ có mối quan hệ nên nhịn không được liếc nhìn gã nói:
– Được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?
– Ha ha, ta nghe nói ngươi gần đây luân phiên khiêu chiến cường giả, hiện giờ thanh danh vang dội, thật không nghĩ ra tiểu tử ngươi lại có thể ẩn giấu thực lực như vậy, tới bây giờ mới chính thức bắt đầu bộc lộ tài năng ra. Như vậy cũng tốt, mấy ngày nay ta ở trong hoàng cung, bệ hạ có hỏi một số việc về ngươi, xem ra rất có hứng thú đối với ngươi, đây là điềm báo tốt đó! – Lao Luân Tư trông rất cao hứng, vừa cười vừa nói.
– Đương nhiên là chú ý rồi, bệ hạ để cho ta khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân, ta đang tính đi tiêu diệt gã đây? – Hàn Thạc thản nhiên nói.
Vừa nói xong, Lao Luân Tư lấy làm kinh hãi, sau đó lại vui mừng như điên nói:
– Lợi Ách Khải Ân là người của Đại vương Tử Tra lý Tư, điểm này thì ta dám chắc chắn, Bố Lai Ân, ngươi có tin tưởng giết được gã không?
– Ngươi thấy sao? – Hàn Thạc tựa cười mà không phải cười nhìn Lao Luân Tư hỏi ngược lại.
– Khẳng định có, tiểu tử ngươi vô cùng thần kỳ, ta tin tưởng ngươi! Như vậy đi, ngươi đã muốn khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân, ta sẽ giúp ngươi một tay, thổi phồng chuyện này lên một chút, chỉ cần ngươi thắng Lợi Ách Khải Ân thì cái gì mà hung danh ác danh của ngươi đều biến thành mỹ danh hết, hắc hắc, dẫu sao gã là người của Ba Đặc thương minh, phỏng chừng quốc gia chúng ta chẳng ai ưa gã hết! – Lao Luân Tư cười âm hiểm nói.
– Ngươi xem làm thế nào thì cứ làm, nếu không còn chuyện gì khác, chờ ta giết Lợi Ách Khải Ân xong rồi sẽ tìm ngươi. – Hàn Thạc nói.
– Không còn việc gì, không còn việc gì nữa, ngươi đi lo chuyện của ngươi đi! – Lao Luân Tư liếc nhìn về phía Ngải Mễ Lệ, cười quỷ quyệt nói.
Từ vẻ mặt và lời nói của Lao Luân Tư, Hàn Thạc hiểu được hắn hẳn đã biết mình và Ngải Mễ Lệ có quan hệ, điều này cũng bởi lần yến hội trước tại gia tộc hắn, Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đang trốn thân mật sau tòa giả sơn bị hắn bắt gặp, lần hành động sau đó tại Ngõa Luân thành càng làm cho hắn thêm chắc chắn.
Thế nhưng với mối quan hệ trước mắt của Hàn Thạc với Lao Luân Tư, hắn tự nhiên tin tưởng Lao Luân Tư sẽ biết giữ mồm giữ miệng, dù sao nếu chuyện này lộ ra đối với gã cũng không có lợi ích gì.
– Ừm, ta đi trước đây! – Hàn Thạc nói xong xoay người đi về phía Ngải Mễ Lệ.
– Lái xe đi! – Hàn Thạc tới bên Thiết Tư Đặc phân phó một câu rồi chui vào trong xe ngựa của Ngải Mễ Lệ.
– Ôi… Bố Lai Ân, thật quá thần kỳ, viên dược hoàn đó thần kỳ quá! – Hàn Thạc vừa chui vào xe, Ngải Mễ Lệ liền nhào ngay vào lòng hắn, siết chặt hắn chủ động dâng cặp môi thơm, có vẻ đã động tình rồi.
Thần sắc Thiết Tư Đặc như thường, làm bộ như không nghe thấy gì, nghiêm trang điều khiển xe ngựa chậm rãi đi vào một chỗ khuất trên phố.
Sau khi xe ngựa của Thiết Tư Đặc rời đi, một âm ảnh xuất hiện ở góc phố, Khảm Địch Đạt nhìn chăm chú về phương hướng chiếc xe rời đi, lẩm bẩm:
– Ta tự hỏi Ngải Mễ Lệ vì sao lại giúp hắn, thì ra là vì lý do này, tiểu tử này đảm sắc cũng khá thật, quả nhiên là cùng Ngải Mễ Lệ thông đồng, ***, nhất định hắn cũng có máu phong lưu!