Phần 29: Bằng Hữu…
Đa Khắc Tư cưỡi một con chiến mã gầy yếu lấy được của đám cường đạo, từ từ đi theo Hàn Thạc tiến vào Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Khi vừa vào thành, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là hai khẩu Ma Tinh Pháo có sức uy hiếp không nhỏ trên tường thành, tường thành cũ nát, hư hỏng trước đây chẳng những đã được tu sửa bóng loáng, đến cả độ cao của bức thành cũng đã được nâng lên. Từ xa xa nhìn lại, hắn lại cảm thấy Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có vẻ rộng lớn bao la hùng vĩ.
Khẽ gật đầu, Đa Khắc Tư ngoái đầu nhìn Hàn Thạc lúc này không hề tỏ vẻ gì khác biệt, đang âm trầm đi vào thành rất nhanh. Hắn hiểu thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà có thể có được biến hóa như thế này, hoàn toàn đều là công lao của thành chủ vừa nhậm chức này.
– Chuyện gì thế, chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì. Đám thương nhân và những khí tài chiến tranh đâu? – Hàn Thạc như một bóng u linh thổi qua, tiếng quát lạnh và gió lạnh buổi sớm cùng cuốn tới, làm Phạt Khắc Lan vốn chưa hết kinh sợ lại giật bắn cả người lên.
Phạt Khắc Lan quay đầu lại thấy Hàn Thạc, lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng đứng thẳng người lên, giải thích:
– Thành chủ đại nhân, trên đường đích xác xảy ra vài việc bất ngờ. Trong bóng đêm, đuốc của chúng ta hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều đám cường đạo, nhưng cũng may mà khu vực đó cũng gần Tháp Lý sơn, trước khi đám cường đạo kéo tới quá đông, thủ lĩnh ẩn náu trong vùng núi đó đã trợ giúp chúng ta. Đám thương nhân và khí tài chiến tranh vẫn bình yên vô sự, nhưng đã chết mất ba kỵ sĩ.
Vừa nghe đám thương nhân và khí tài thủ thành vẫn còn, Hàn Thạc vốn đang thấp thỏm lại cảm thấy từ từ bình tĩnh lại, mắt nhìn Phạt Khắc Lan khẽ gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng một chút, nói:
– Những kỵ sĩ chết phải được an táng cho tốt. Trước khi bảy đại công quốc chưa tới, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là tiêu diệt tất cả cường đạo chung quanh.
– Thành chủ đại nhân cứ yên tâm, Phạt Khắc Lan cam đoan nhất định sẽ báo thù cho các huynh đệ! – Ngữ khí Phạt Khắc Lan rất kiên định, rút bội kiếm ra giơ lên trời, lập lời thề rất trang trọng.
Đa Khắc Tư cưỡi chiến mã gầy yếu, lọc cọc đi đến bên này. Trên đường đi, hắn đã xem tỉ mỉ một lần những bố trí phòng ngự chung quanh. Trong đôi mắt hắn như có gì đó băn khoăn. Đến khi hắn tới trước mặt Hàn Thạc, mới đưa ánh mắt dò xét nhìn Hàn Thạc, rồi mở miệng đề nghị:
– Phía trước thành Bố Lôi Đặc Nhĩ và thành Hải Lam, tổng cộng có ước chừng mười bảy nhóm cường đạo, bỏ đi năm nhóm cường đạo mà đêm qua bị ngài tiêu diệt, vẫn còn có mười hai nhóm. Những nhóm cường đạo này quy mô cũng không hơn được nữa bao nhiêu, nhưng chúng giống như những con ruồi đang ghét, ta nghĩ ngài nên tiêu diệt chúng trước, nếu không sau này an nguy của thương nhân vẫn không bảo đảm được.
– Thành chủ đại nhân, toàn bộ đám cường đạo tham lam đã chết rồi à? – Phạt Khắc Lan nghe Đa Khắc Tư vừa nói như vậy, bèn dò hỏi.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc trả lời:
– Không sai. Năm nhóm cường đạo đã tiêu rồi. À, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Đa Khắc Tư người từ quân sự học viện đế quốc, có lẽ ngươi trước kia đã nghe qua về một vài sự tích của hắn, từ hôm nay trở đi hắn chính là đồng sự của ngươi. Sau này bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới thân phận đào phạm nữa.
– Vâng, thành chủ đại nhân! – Từ số ba ngàn kỵ sĩ do ngươi huấn luyện, điều ra một ngàn người giao cho Đa Khắc Tư. Đa Khắc Tư nhậm chức đại đội trưởng!
Hàn Thạc phân phó cho Phạt Khắc Lan, sau đó dán mắt vào Đa Khắc Tư:
– Đa Khắc Tư. Càn quét sạch mười hai nhóm cường đạo còn lại giữa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ và thành Hải Lam cho ta!
Đa Khắc Tư cưỡi con chiến mã gầy yếu, chào Hàn Thạc theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, nói ngắn gọn rõ ràng:
– Rõ.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc lại một lần nữa nhìn về phía Phạt Khắc Lan, nói:
– Mấy thứ khí tài dùng để thủ thành vừa được chuyển tới, toàn bộ giao cho ngươi lắp ráp vào vị trí thích hợp. Trong khoảng thời gian này, ngươi làm chuyện này cho tốt cho ta, những việc khác của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ để ta làm cho, chuẩn bị ứng phó với đám cường đạo cùng bảy đại công quốc tùy thời có thể tiến công.
– Thành chủ đại nhân yên tâm, có khí tài thủ thành rồi, bất kỳ ai dám tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vơ vét, ta đều sẽ làm cho chúng phải trải giá bằng máu. – Phạt Khắc Lan cam đoan.
– Ừm, được rồi. Những thương nhân ngươi đã an bài ở đâu rồi? – Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới tiểu Kiệt Khắc mập mạp đã lâu chưa gặp, còn cả Phú Tân Ân nữa, bèn hỏi Phạt Khắc Lan.
– Đều đã an bài trong phủ đệ của thành chủ đại nhân. Phủ đệ của thành chủ đại nhân cũng khá lớn, vẫn là nơi được an toàn nhất trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, do đó ta đã an bài những thương nhân tôn quý vào đó rồi. – Phạt Khắc Lan trả lời.
– Làm tốt lắm. Việc ngươi không làm tròn bổn phận ta sẽ không truy cứu nữa. Đa Khắc Tư vừa tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, ngươi dẫn hắn làm quen các nơi trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Cũng đưa một ngàn binh sĩ để hắn quản lý chỉ huy. – Hàn Thạc phân phó một câu, khẽ gật đầu với Đa Khắc Tư, rồi rời khỏi cửa thành.
Trong chốc lát Hàn Thạc xuất hiện trong phủ thành chủ. Hơn mười thương nhân được an bài trong đó. Cả đám này vừa trải qua một trận kinh hồn, bây giờ lăn ra ngủ như heo. Thỉnh thoảng còn có một hai tên rõ ràng bị ác mộng kêu ú ớ, cả người mồ hôi đầm đìa.
Tiểu Kiệt Khắc đến từ thương hội Bố Tư Đặc, hai tay ôm chặt một cái gối, khóe miệng còn chảy cả nước miếng khi ngủ. Hàn Thạc vô thanh vô tức tới trước mặt, nhìn thấy bộ dạng ngủ khó coi của hắn, chợt lộ ra một nụ cười thông cảm.
Tại Vong Linh hệ học viện ma vũ Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc còn nhớ mình và tiểu Kiệt Khắc mập cùng nhau cầm chổi quét dọn, còn nhớ khi thể lực hắn còn suy yếu, ma công chưa hình thành, tiểu tử mập đã trộm và dự trữ bánh mì đen cho hắn ăn. Còn nhớ những lần cùng hắn đánh nhau với những đệ tử Vong Linh hệ khác…
Cách hơn hai năm rồi, tiểu Kiệt Khắc mập kỳ thật cũng không phát sinh quá nhiều biến hóa, vẫn thuần phác thật thà phúc hậu như vậy. Chỉ là thân thể càng ngày càng béo phì. Biến hóa nhiều nhất chính là Hàn Thạc. Thời gian hai năm qua, Hàn Thạc từ một tạp dịch của Vong Linh hệ, phát triển đến giờ vô luận từ tâm trí tới thực lực đều không ai dám coi thường.
Lần lượt trải qua các cuộc chiến đấu hung hiểm, thân thể và tinh thần lực ma công cấp tốc phát triển. Vẫn trải qua nguy hiểm giữa sinh và tử đã làm cho Hàn Thạc lần lượt đột phá, bây giờ đã có tước vị là bá tước và thành chủ rồi. Còn tiểu tử mập cả ngày tham ăn tham tài, vẫn còn là một thủ quỹ quản lý thu chi cho thương hội Bố Tư Đặc.
– Tiểu tử này nếu cứ ăn uống thoải mái ở thương hội Bố Tư Đặc, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Phỉ Bích nể mặt ta lại còn có thể đặc biệt chiếu cố cho hắn. Cuộc sống gia đình của hắn cũng tạm ổn, mặc dù không có gì hấp dẫn, nhưng cũng rất an bình! – Hàn Thạc nhìn tiểu tử mập ngủ đến nước dãi chảy ròng ròng, mỉm cười lẩm bẩm.
Không đánh thức tiểu Kiệt Khắc mập đang ngủ say, Hàn Thạc đứng ngoài cửa sổ nhìn hắn trong chốc lát, rồi chuẩn bị tạm thời ly khai trước, chờ khi họ ngủ dậy rồi nói sau.
Hàn Thạc đi được vài bước, đột nhiên bên cạnh chợt nghe trong phòng Phú Tân Ân truyền đến một tiếng kêu lớn. Hàn Thạc vội tiến vào phòng Phú Tân Ân, đột nhiên phát hiện ra mồ hôi hắn đầm đìa ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt còn có vẻ rất sợ hãi. Nguyên lai là hắn gặp phải một ác mộng đáng sợ.
Thấy Hàn Thạc đột nhiên đi vào, Phú Tân Ân mới từ ác mộng bừng tỉnh, lại bật kêu lên. Đến khi hắn phát hiện ra người vừa đến là Hàn Thạc, lúc này mới ngậm miệng, rồi hướng về phía Hàn Thạc nở một nụ cười khó coi, có vẻ hơi bối rối nói:
– Vài năm nay đi theo tiểu thư quá bình an, vừa gặp phải biến cố nguy hiểm như vậy, mới phát hiện ra mình càng ngày càng sợ chết, có lẽ là ta lớn tuổi rồi, không còn chịu được sự mạo hiểm nữa. Thiết tưởng phải sống những ngày yên bình an an ổn ổn mới được!
Nghe Phú Tân Ân vừa nói như vậy, Hàn Thạc hồi ức lại cảnh lần đầu tiên gặp hắn, rồi lộ ra một nụ cười thoải mái. Hắn tự tìm một cái ghế ngồi xuống, rồi nói với Phú Tân Ân:
– Cuộc sống là như thế. Muốn tìm được nhiều của cải và có địa vị hiển hách, phải nỗ lực qua những cơn hung hiểm nhiều hơn. Ha ha, lần này các ngươi gặp phải loại sự cố này, thật ra là vì ta lơ là thôi. Cũng may là tất cả mọi người đều không có chuyện gì, nếu không ta thật sự không thể tha thứ cho mình.
Trong số những người này, ngoại trừ hai người Phú Tân Ân và Kiệt Khắc, những thương nhân khác đều là vì những mối lợi mà Hàn Thạc đem đến cho họ nên mới tới đây. Nếu những thương nhân này chết, Hàn Thạc chỉ cảm thấy tiếc nuối, sau đó lập tức nghĩ xem nên đền bù cho họ như thế nào, có thể sinh ra mất tín nhiệm với các thương hội khác không.
Nhưng đối với hai người Kiệt Khắc và Phú Tân Ân, Hàn Thạc thật sự có cảm tình với họ, nhất là Kiệt Khắc, chính là bạn tốt nhất của Hàn Thạc khi hắn còn hai bàn tay trắng. Nếu vì lơ là mà Hàn Thạc để hắn chết, nhất định sẽ không thể tha thứ cho mình được. Có lẽ trong thời gian ngắn tự trách đến không gượng dậy nổi.
Phú Tân Ân nhìn thanh niên thân cao hơn một thước chín đứng trước mặt mình, thử so với cái bóng gầy yếu mình gặp lần đầu ở U Ám sâm lâm, hắn phát hiện ra rõ ràng là một người nhưng lại không sao kết hợp lại được với nhau, cũng không phải vì sự thay đổi kích thước hình thể.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, Phú Tân Ân không khỏi cảm khái. Vì tuổi càng lớn, lá gan mình càng ngày càng nhỏ. Song Hàn Thạc đối diện lại từ một thiếu niên phát triển tới một thanh niên mà bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường.
Hàn Thạc thực lực càng ngày càng mạnh, dần dần bộc lộ tài năng trong xã hội thượng lưu của đế quốc. Quốc Vương bệ hạ dám để hắn tiếp nhận cục diện rối rắm của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, tuyệt đối không phải như những ngoại nhân ở ngoài không rõ mà tưởng tượng, cho đó là sự đày ải. Đây là sự mài dũa đối với một thanh lợi kiếm đánh đâu thắng đó. Phú Tân Ân nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt thâm thúy càng nhìn lại càng không hiểu được nội tâm ý nghĩ của hắn, đột nhiên có một tia linh quang xuất hiện.
– Đây là bức thư do tiểu thư Phỉ Bích bảo ta tự mình giao cho ngươi. – Phú Tân Ân đưa ra một phong thư có ép một bông hoa hồng, hương thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng đưa tới cung kính để vào tay Hàn Thạc.
– Tốt lắm, lão Phú Tân Ân. Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi. Những thương nhân đều đang hoảng sợ, còn cần nhờ ngươi hỗ trợ trấn an họ! Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ khuyến khích đầu tư bách nghiệp. Sau này việc hợp tác với các thương hội lớn chắc chắn sẽ mật thiết hơn, trước mắt ngoại trừ vũ khí và khí tài là đang khan hiếm, sau này lương thực và thuốc men cũng phải cung ứng dồi dào không dứt. Việc này vẫn phải phiền ngươi phí công. – Hàn Thạc tiếp lấy bức thư hương thơm sực mũi, rồi cười nói với Phú Tân Ân.
– Ha ha, bằng vào quan hệ giữa ngươi và tiểu thư Phỉ Bích, thương hội Bố Tư Đặc nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà. – Phú Tân Ân cũng hiểu quan hệ giữa hai người, nháy mắt với Hàn Thạc, nụ cười đầy hàm nghĩa, hóm hỉnh nói.
– Đương nhiên, ta cũng sẽ không bạc đãi thương hội Bố Tư Đặc. Ặc, mà cả hội trưởng Phỉ Bích của các ngươi nữa! – Hàn Thạc cười nói, vẻ mặt sung sướng đi ra khỏi phòng Phú Tân Ân. Cửa phòng vừa mở cho thân hình hắn đi ra, rồi lại bị một luồng lực lượng từ từ đóng lại.
– Hắn càng ngày càng lợi hại, tiểu thư không hổ là một thương nhân chính thức, hiểu được việc cần phải đầu tư khi đại sự của hắn chưa thành. Xem ra thương hội Bố Tư Đặc nhất định có thể lớn mạnh huy hoàng trong tay của tiểu thư rồi! – Nhìn cửa phòng không gió lại tự động đóng, Phú Tân Ân lẩm bẩm nói.
– Phỉ Bích ơi Phỉ Bích. Ta lấy được trái tim của nàng rồi! – Hàn Thạc đang ở trong phòng mình, sau khi xem xong lá thư ướp hương thơm phức kia, mặt hắn mỉm cười thì thào tự nói.
… Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 4 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/ma-vuong-quyen-3.html
Ba ngày sau, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tràn đầy không khí vui mừng hạnh phúc. Phủ thành chủ ở khu trung tâm càng đầy ắp tiếng cười nói râm ran.
Thực Phẩm tiết cũng không được xem là một ngày lễ lớn ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Nhưng vì đám thương nhân tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bình yên vô sự, hơn nữa Hàn Thạc muốn thông qua họ để truyền đạt ra ngoài một vài tin tức, nên rất coi trọng Thực Phẩm tiết.
Trước cửa phủ thành chủ dựng lên một loạt những dãy bàn dài hơn mười thước, các loại thức ăn tinh mỹ, những món ăn được nấu nướng nóng hôi hổi, hương thơm bốc nghi ngút, từ đại môn mở rộng của phủ thành chủ nối đuôi nhau được đưa ra. Bất kỳ bình dân nào ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng có thể tùy ý được ăn thức ăn miễn phí, cứ tận tình mà ăn thoải mái.
Những bình dân nghe tin mà đến, ngay từ đầu còn nghi hoặc, sau đó lại ăn một cách điên cuồng, thời gian chần chứ không quá mười giây. Đám kỵ sĩ mặc áo giáp sáng choang, mặt mũi cười cười, rất nho nhã lễ độ duy trì trật tự.
Trong phủ thành chủ, những thức ăn tinh mỹ quý giá, hơn nữa được bày đầy trên những chiếc bàn tròn bằng gỗ. Đây là để dành cho đám thương nhân. Trong buổi chiêu đãi này, Địch Khắc được ăn uống tận tình, Phú Tân Ân của thương hội Bố Tư Đặc tỏ vẻ trang nghiêm, trở thành trợ lý cho chủ nhân, giúp Hàn Thạc chiêu đãi khách nhân ở xa tới, trong tiếng hoan hô cười đùa, nhét đống tiền mua chiến xa, khí tài mà họ đưa tới lần này vào tận tay.
Đám thương nhân cầm tiền càng mặt mày hớn hở, không dứt lời khen ngợi Hàn Thạc hào hoa phong nhã. Thanh minh là lần làm ăn này chỉ là một lần đầu. Chỉ cần Hàn Thạc cần bất kỳ món gì, sau này sẽ cung ứng vô cùng dồi dào.
– Chư vị, chư vị…
Hàn Thạc tay nâng chén rượu sóng sánh hảo tửu đỏ tươi, thanh âm vang vọng khắp toàn trường. Đám thương nhân chỉ biết có lợi lúc này đã được trả thù lao thích đáng, tâm tình rất sung sướng. Cả đám lập tức ngừng không ồn ào bàn tán nữa, cười cười nhìn dáng vẻ phi phàm của Hàn Thạc, đợi hắn nói tiếp.
Khi những âm thanh ồn ào đã dứt, Hàn Thạc mới mỉm cười nói:
– Chư vị, lần này làm ăn chỉ là bắt đầu. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cần rất nhiều vật tư tài nguyên. Việc khai thác những thứ quặng ở núi xung quanh cũng có giá trị liên thành. Sau này các vị nhất định có thể thu được rất nhiều của cải trong thành này.
Dừng một chút, hắn mỉm cười lui lại, cao giọng nghiêm nghị nói:
– Làm một thành thị bị cường đạo và các nước khác giày xéo nhiều năm, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trải qua quá nhiều vất vả và đau thương rồi. Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trước giờ không có lấy một thành thị nào phải chịu nhiều thống khổ và sỉ nhục như thành này. Bệ hạ ban thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho ta, ta thấy tình hình quá trầm trọng, nên nhận chức, với sứ mạng đưa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở lại cảnh phồn vinh. Nhưng sức lực của một mình ta thì cũng có hạn, nhưng ta sẽ tạo điều kiện cho các vị được hài lòng, để các vị có thể tự mình kinh doanh buôn bán tốt ở lĩnh địa này.
Đám thương nhân không hà tiện những tràng vỗ tay không mất tiền. Sau những tràng vỗ tay như mưa rào, yến hội cũng không phải là quá linh đình được tiếp tục tiến hành.
Tiểu Kiệt Khắc mập và Phú Tân Ân cùng tới trước mặt Hàn Thạc. Kiệt Khắc ngẩng đầu nhìn hắn nói:
– Bố Lai Ân, ta không muốn luôn luôn ở mãi ở thành Áo Sâm nữa, ở đó rất không thú vị và không có tình cảm ràng buộc. Để ta ở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đi, ta có thể giúp ngươi vài việc đó.
Hàn Thạc ngạc nhiên, vô tình nâng chén chạm vào chén Kiệt Khắc một chút. Sau khi uống cạn chén rượu ngon, do dự một chút, mới từ từ nói:
– Kiệt Khắc. Quan hệ giữa hai chúng ta sâu sắc như thế nào thì chỉ có hai chúng ta biết. Không phải ta không cho ngươi ở lại, nhưng đây là nơi rất nguy hiểm. Ngươi có thể tùy thời bị đe dọa đến sinh mạng. Là một bằng hữu, ta khuyên ngươi cứ ở nguyên tại thương hội Bố Tư Đặc đi, như vậy ít nhất sẽ làm ngươi luôn luôn được bình an vô sự.
Kiệt Khắc lắc đầu, những súc mỡ chồng chất trên mặt run lên, rồi liếc nhìn Phú Tân Ân đang ở bên cạnh cũng đang vô cùng kinh ngạc, nói:
– Thương hội Bố Tư Đặc quá thái bình, ta bây giờ còn rất trẻ. Tiểu thư Phỉ Bích và ngài luôn luôn chiếu cố ta, ta rất cảm kích. Nhưng Kiệt Tây Tạp nói là đối tượng nàng thích hẳn phải là một kỵ sĩ từng trải hoặc là một quý tộc. Ta tự mình cũng biết cho dù ta cố gắng như thế nào, tiểu thư Phỉ Bích cũng không thể làm cho ta trở thành một kỵ sĩ và quý tộc được. Nhưng Bố Lai Ân có lẽ có thể làm được.
Hàn Thạc tức cười, không ngờ vì một cô nương, tiểu Kiệt Khắc mập luôn luôn nhát gan hèn yếu lại có một thứ nguy hiểm gọi là “Dã tâm” nữa chứ.