Phần 42: Tích Dịch Tổ Vương…
Con Âm Ma lượn một vòng, ghi lại hết mỗi góc của ma pháp trận hình bát giác cổ xưa. Hàn Thạc thông qua Âm Ma nhìn thấy mặt trên trận pháp này có chất từng khối lớn ma tinh quáng trong suốt. Đám ma tinh quáng này bao trùm lên mỗi đường văn ma pháp phức tạp, cung cấp năng lượng không ngừng cho ma pháp trận hình bát giác hoạt động.
Khi Thổ Giáp thi cùng Âm Ma từ sâu trong lòng đất lộ ra tiếp cận thì sinh vật khổng lồ có đuôi đang bị giam ở giữa ma pháp trận cổ xưa kia dường như đã cảm ứng được sự tồn tại của chúng. Cái đuôi màu nâu đỏ dài đến mười mấy mét phảng phất như một cái roi da cực lớn, uốn lượn trong không trung vang lên vù vù rồi vụt thẳng xuống phương hướng Thổ Giáp thi đang ngớ ra.
Nửa thân Thổ Giáp thi vẫn chui trong đất, vừa thấy cái đuôi như cự mãng bổ xuống, nó vội chui vào lòng đất. Chỉ nghe thấy đồm độp vang lên chỗ trên đầu nó, giống như mặt đất đang rung chuyển vậy.
Một luồng lực lượng kỳ dị từ cái đuôi xuyên vào lòng đất, tiến thẳng đến phương hướng Thổ Giáp thi. Nó bị dọa nhảy ngược lên, chuẩn bị theo đường cũ nhanh chóng trở về nhưng đáng tiếc lần này không đợi nó lùi về đến cạnh Hàn Thạc, luồng lực lượng kỳ dị kia thình lình đã chui vào người nó.
Trên đường chạy người Thổ Giáp thi bỗng chấn động, dưới lòng đất bị đại lực làm cho quay cuồng, đến khi nó trấn tĩnh lại thì đã choáng váng mà chuyển hướng. Thế nhưng Thổ Giáp thi trải qua ma công Hàn Thạc tạo nên rồi lại được hấp thu nguyên lực trong Thổ tuyệt chi địa, hiện tại lại đang trong lòng đất, lực lượng kỳ lạ kia cũng chả thể thương hại đến nó.
Sau khi luồng lực lượng kia xuyên thấu lòng đất, sinh vật kỳ dị kia dường như cảm thấy Thổ Giáp thi lại đang vui vẻ thì liền bạo nộ đập đuôi xuống mặt đất liên tục, lại mấy luồng lực lượng kỳ dị chui xuống tiến về Thổ Giáp thi.
Thổ Giáp thi bị một kích làm cho đầu óc choáng váng, giờ trong lòng đất lực cảm ứng so với trên mặt đất kinh mẫn hơn nhiều. Nó vừa cảm thấy lại mấy đạo khí tức làm cho nó váng đầu chóng mặt vụt đến mình liền vội vàng bắt đầu điều động lực lượng đại địa phòng hộ, chỉ thấy lấy Thổ Giáp thi làm trung tâm, lòng đất xung quanh chợt rung động.
Lực đạo của mấy đạo khí tức bắn đến Thổ Giáp thi trong sự rung động của đại địa đã bị làm yếu đi từng chút một, đến khi chúng chính thức đến được trước mặt nó thì nghiễm nhiên đã mất đi làm cho Thổ Giáp thi không e ngại nữa, lực lượng kia chui vào thân thể nó mà không gây ra phản ứng gì.
Lần đầu sở dĩ Thổ Giáp thi bị đạo khí tức kia làm cho choáng váng chuyển hướng là bởi vì nó không kịp thời lợi dụng thiên phú thần thông của mình, bằng không vừa mới bắt đầu sẽ không chật vật đến thế.
“Ồ!” Hàn Thạc kinh ngạc, rồi đăm chiêu lẩm bẩm:
– Xem chừng Ngũ hành giáp thi vẫn thường đối mặt với nguy hiểm a. Bằng không thì chúng căn bản không biết lợi dụng thiên phú thần thông của mình, té ra Thổ Giáp thi này nhất định là không biết có thể thông qua chấn động đại địa để chống lại loại công kích kia, chẳng qua bởi vì đối diện nguy hiểm nên lại thần kỳ nắm được.
Trong lúc Hàn Thạc đang im lặng suy tư thì sinh vật kỳ lạ bị ma pháp trận hình bát giác cổ xưa kia cầm cố công kích lâu thế mà không hiệu quả thì bạo nộ không thôi. Đáng tiếc là thân thể nó bị ma pháp trận trói buộc không cách nào rời đi, đối diện với Thổ Giáp thi chui được vào trong lòng đất vô pháp lợi dụng được hiệu quả công kích kỳ dị kia, trong nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Sinh vật kia tựa hồ đã đem sự phẫn nộ với Thổ Giáp thi phát tiết lên lên Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và Hắc Ám tinh linh tiến nhập vào Hồ Lô sơn. Đi kèm với từng tiếng rít gào cực lớn, cả Hồ Lô sơn như đang lắc lư, từng đạo khí tức tương tự như công kích Thổ Giáp thi, giống như từng con phi xà vô ảnh vô hình trong không trung hoặc dưới lòng đất bắn về phía đám sinh mệnh nhỏ bé dám mạo phạm uy nghiêm của nó.
Bị những khí tức kỳ dị kia công kích tới, toàn bộ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và Hắc Ám tinh linh như bị trúng trọng kích. Trong đó Tử Kinh kỵ sĩ có đấu khí hộ thể ý chí kiên định thì miệng mũi chỉ trào máu tươi, hành động tốc độ bị chậm lại, còn đám Hắc Ám tinh linh thân thể yếu nhược, thực lực cũng không nổi trội thì không kịp đề phòng mà chết mười mấy mạng đương trường, trọng thương càng lên đến con số mấy chục.
Song số lượng hai phương tiến vào Hồ Lô sơn chí ít cũng hơn nghìn người. Sinh vật cường đại kia không thể rời khỏi ma pháp trận cổ xưa đang giam cầm mình, chỉ thông qua loại phương pháp công kích đó vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản được số lượng đám xâm lược rất lớn tiến vào. Tích dịch nhân có thân thể mạnh mẽ nhưng vũ khí quá đơn sơ, rõ ràng không phải là đối thủ của các kỵ sĩ nhân loại chính quy, huống chi còn có một Đức lỗ y phản bội Tạp Tắc Nhĩ thực lực kinh người nắm được biến hình thuật. Tích dịch nhân liên tiếp tháo chạy bỏ lại thi thể đầy đất.
Hắc Ám tinh linh ở đằng sau các Tử Kinh kỵ sĩ, nhân cơ hội chôn từng trái địa tinh tạc đạn xuống mọi ngóc ngách xó xỉnh. Hai phương đồng thời đuổi theo đằng sau tích dịch nhân, tiến đến chỗ Chân thần.
Tích dịch nhân cứ từng người một chết thảm phải rút lui. Sinh vật cường đại dưới đáy Hồ Lô sơn kia cũng không quản Thổ Giáp thi nữa, tất cả sự phẫn nộ của nó đều phát tiết trong tiếng gào rú, lợi dụng phương thức từng đạo công kích huyền ảo đánh vào đám địch nhân. Dưới sự thịnh nộ của tích dịch nhân, mấy đạo khí tức đồng thời đánh vào từng tên Tử Kinh kỵ sĩ.
Cho dù thực lực Tử Kinh kỵ sĩ có kinh người thì khi bị mấy đạo khí tức cổ quái kia chui vào người cũng không chịu nổi mà chết bất đắc kỳ tử đương trường. Thân thể đám Hắc Ám tinh linh càng yếu nhược hơn nên càng không kham nổi, gần trăm tên còn chưa tiến vào được nơi sâu nhất đã bị giết chết.
Đến lúc này Hàn Thạc có thể khẳng định những việc đám Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và Hắc Ám tinh linh làm trước mắt tất phải chịu nguy hiểm cực lớn. Sinh vật to lớn kỳ lạ kia hắn có thể dám chắc đang bị ma pháp trận cổ xưa trói buộc, xem chừng từ trước đến giờ vẫn bị trấn áp đưới đáy sâu tại Hồ Lô sơn, nó chỉ có thể để lộ nửa thân hình.
Đối với mấy đợt Tử Kinh kỵ sĩ đoàn thám hiểm mà nói, bọn họ chỉ thấy vẻn vẹn có nửa thân trên của nó và ma tinh quáng chất đống khu vực xung quanh, về phần nửa thân dưới của nó bị chôn trong lòng đất cùng với ma pháp trận bọn họ căn bản không nhìn thấy.
Một khi địa tinh tạc đạn làm nổ tung Hồ Lô sơn, nếu sinh vật kỳ lạ kia bị nổ chết thì cũng xong, nhưng nếu nó lại không chết thì Hồ Lô sơn bị hủy hoàn toàn cũng sẽ không giam cầm được nó nữa. Với thân hình vô cùng khổng lồ cùng với lực lượng đã biểu hiện, Hàn Thạc tin rằng một khi nó thoát khỏi cái ma pháp trận đã cầm cố nó không biết bao nhiêu năm tháng, Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cùng Hắc Ám tinh linh tất sẽ phải nhận lửa giận khủng bố đó. Điều này hắn cũng không lo lắng.
Với Hàn Thạc mà nói, mục đích lần này đó là phải giết được Tái Nhĩ Đặc. Ngoài ra một khả năng nữa là lấy được càng nhiều ma tinh quáng càng tốt, sinh vật kỳ lạ kia không bị nổ chết, đó mới là hiệu quả lý tưởng nhất.
Bởi vậy, Hàn Thạc nhanh chóng suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
Lợi dụng thông đạo thông tới chỗ sâu trong lòng đất, Hàn Thạc cùng Thổ Giáp thi tới chỗ sinh vật kia. Ngay lúc hắn vừa mới từ trong thông đạo ra, đến chỗ ma pháp trận cổ xưa kia thì cái đuôi dài mười mấy mét như cự mãng cũng tiện mà quét luôn xuống.
Đầu của nó vẫn còn ở trên mặt đất nên có thể phát hiện chuẩn xác hành tung của Hàn Thạc thần kỳ. Hắn phi nhanh đáp xuống một góc hẻo lánh, cái đuôi kia rượt theo cách hắn còn bảy mét thì chỉ có thể đạp đập điên cuồng, mà không thể công kích tới Hàn Thạc.
– Này, ta không có ác ý. Chỉ muốn giúp đỡ ngươi mà thôi. – Cũng mặc kệ sinh vật kia có thể hiểu được tiếng người không, Hàn Thạc quát lên với cái đuôi đằng xa.
– Tồn tại nhỏ bé hèn mọn, ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt. – Một tin tức thuần túy như kiểu tinh thần lực đột nhiên lan đến chỗ Hàn Thạc, xem chừng là do sinh vật kỳ lạ kia phát ra.
Thông thường sinh vật có đẳng cấp thực lực càng mạnh thì đều có trí tuệ cao, giống như Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc hay Hoàng Kim long đều có thể nói được tiếng người. Ngay cả Hỏa Diễm lĩnh chủ cũng có năng lực có thể liên hệ trực tiếp với tâm linh nhân loại. Thực lực sinh vật này không thua kém so với Hỏa Diễm lĩnh chủ, tự nhiên cũng có thể liên lạc với loài người.
Sự thực quả nhiên không ngoài dự liệu của Hàn Thạc. Ngay khi hắn vừa lớn tiếng hô lên, sinh vật kia lập tức đáp lại, loại năng lực giao tiếp gắn thẳng vào tâm linh so với ngôn ngữ còn rõ ràng hơn.
– Sinh vật cường đại. Ta và đám người bên trên không giống nhau, ta đến là để giúp ngươi. Ta có thể lợi dụng lực lượng của đám người này không làm thương hại đến ngươi, trước đó còn giúp ngươi giải trừ ma pháp trận. Ta chỉ muốn ma tinh quáng dưới đáy Hồ Lô sơn này mà thôi, ngươi thấy giao dịch này thế nào? – Hàn Thạc vừa phát hiện có thể giao tiếp với nó, lập tức đề ra ý kiến của mình.
– Ha ha. Sinh vật ti tiện. Cho dù không có ngươi giúp đỡ, đám gia hỏa ngu xuẩn kia cũng sẽ chủ động giúp ta nổ tung Hồ Lô sơn. Ta đánh lạc hướng bọn chúng nên truyền ra tin tức sai lệch là sợ tác đạn và lửa, bọn chúng hiện giờ đang chiếu theo dự liệu của ta đồng thời giúp ta hủy diệt Hồ Lô sơn, điều này không ai ngăn cản được. Nếu ngươi không cùng bọn với chúng, cho dù ngươi có thông tri bọn chúng cũng sẽ không tin ngươi, đề nghị của ngươi không đáng một xu. – Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, tên này lại cười to đắc ý.
Hàn Thạc vừa nghe nó nói thế sắc mặt chợt biến, không tưởng được sinh vật này lại giảo hoạt đến thế, xem ra nó không phải giống như Tái Nhĩ Đặc suy đoán là sợ hỏa diễm và tạc đạn. Sở dĩ trong chiến đấu trước đó biểu hiện ra tình thế phương diện đó thì ra là có mục đích.
Đột nhiên thần sắc Hàn Thạc ngẩn ra, nói:
– Nếu đã vậy, vì sao ngươi lại không để tích dịch nhân giải thoát ra, ta nghĩ chúng cũng sẽ không khó khăn lắm lấy được địa tinh tạc đạn. Ngươi được tôn là Chân thần của chúng, được chúng giúp đỡ không phải càng nhanh sao, hà tất thông qua phương pháp này để địch nhân trợ giúp.
– Nếu nói bọn chúng có thể giao tiếp được với ta, ta sớm đã rời cái địa phương chết tiệt này rồi. Chúng bị chúng thần trớ chú không có khả năng đột phá sự trói buộc tự thân, vĩnh viễn không hiểu được cách lợi dụng lực lượng nhục thể cùng chỗ khác, bọn chúng căn bản không cách nào giao tiếp được với ta.
– Đáng thương cho bọn chúng, chỉ biết dùng phương pháp ngu độn nhất, định chuyển toàn bộ cả quáng thạch chung quanh thân thể ta đi, cho rằng chỉ có phương pháp này mới có thể làm cho ta rời khỏi cái nhà tù quỷ tha ma bắt này. – Sinh vật này tựa hồ đã bị cầm tù theo năm tháng dài đằng đẵng, thao thao bất tuyệt giải thích cho Hàn Thạc.
Nghe nó nói thế, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới tích dịch nhân đích xác có thể sử dụng lực lượng nhục thể. Lực lượng linh hồn cùng trí tuệ của bọn chúng vẫn ở tình trạng cực kỳ yếu nhược, không biết có phải bởi vì nguyên nhân chúng không cách nào lấy được tin tức trong ý thức cường đại từ sinh vật bị vây ở không gian này không mà lúc này chỉ biết áp dụng tinh thần Ngu Công dời núi ý đồ di chuyển đám quáng thạch đi.
Xem ra tích dịch nhân chiếm cứ Hồ Lô sơn này siêng năng khai thác quáng thạch cũng không phải vì giá trị bản thân ma tinh quáng mà là vì chúng có thể giải thoát cho Chân thần của chúng khỏi trói buộc a! Thế nhưng ngay cả một số vũ khí phức tạp cũng không biết rèn ra thì tích dịch nhân sao có thể hiểu được giá trị chân chính của ma tinh quáng cùng phương pháp sử dụng đây?
Theo giải thích của sinh vật kỳ lạ này, Hàn Thạc biết nó thoát khỏi ma pháp trận cổ xưa này căn bản là không cách nào ngăn cản, bởi vì đám Tái Nhĩ Đặc nhất định sẽ cho nổ Hồ Lô sơn. Đến lúc đó chỉ cần một góc ma pháp trận bị phá thôi là nó có thể thoát khỏi cái nhà tù đã tồn tại rất lâu này.
Đầu óc nhanh chóng suy xét, Hàn Thạc nghe ra sinh vật này như bảo vệ tích dịch nhân, lại nhìn tới cái đuôi màu nâu đỏ dài mười mấy mét kia, liên tưởng đến Chân thần của tích dịch nhân theo như lời Á Nhĩ Lâm nói chỉ là một Tích dịch rất lớn mà thôi, trong lòng chợt có một chủ ý.
– Tồn tại cường đại. Trong Hồ Lô sơn này còn có mấy trăm tích dịch nhân thờ phụng ngươi. Một khi Hồ Lô sơn mà nổ tung, cường đại như ngươi nói không chừng có thể thoát khỏi nhà tù, nhưng những tích dịch nhân đáng thương kia e rằng sẽ bị nổ chết hết.
Hàn Thạc ngừng lại giây lát, từ khí tức xung quanh rõ ràng cảm ứng được sinh vật này đang bất an, sau đó nói tiếp:
– Ta có thể giúp những tích dịch nhân này sống sót, chỉ cần ngươi đáp ứng tặng ta những tảng đá trong mỏ quặng này. Trước khi vụ nổ phát sinh, ta sẽ đưa bọn họ đến một địa điểm an toàn.
– Tồn tại nhược tiểu thấp kém. Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây ta đáp ứng khẩn cầu của ngươi, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo an toàn cho bọn chúng, đám ma tinh thạch này ngươi có thể mang đi được bao nhiêu thì cứ mang. – Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây trầm mặc một lát, lập tức truyền đạt hứa hẹn với Hàn Thạc.
Lấy được tin tức của Đạt Gia Tây, Hàn Thạc không lưu lại nữa, lập tức lệnh Thổ Giáp thi đào một địa đạo thông lên trên nhưng trên đường nó truyền tin tức lại không tài nào làm được. Tâm niệm chợt động, hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào, phóng nhanh đến thông đạo vừa đào được một nửa.
Từ phía ngoài Hồ Lô sơn đến sâu nơi cái đuôi vĩ đại của Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây thì trên đường đều là thổ địa, sau đó là đến ma pháp trận cổ xưa trong không gian rộng lớn này. Từ chỗ này đào một con đường ngược lên trên lại xuất hiện ma tinh thạch so với sắt đá còn cứng rắn hơn.
Đối mặt với ma tinh thạch, thiên phú thần thông của Thổ Giáp thi cũng bó tay. Đào bới được một nửa thì không biết nên xuống tay tiếp như thế nào nữa, Thổ Giáp thi chỉ là Thổ Giáp thi, nó tự nhiên không có được thần thông của Kim Giáp thi, có thể xuyên núi phá đá tung hoành ngang dọc trong vùng đại sơn.
– Các hài tử đáng thương của ta đang tử vong, nhân loại nhỏ bé ngươi động thủ nhanh một chút. – Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây dồn dập truyền tin lặp đi lặp lại vào não hải Hàn Thạc.
Lục Ma Phong với sức mạnh vô địch trong tay Hàn Thạc lượn ra, giống như một mũi khoan đâm thẳng lên phía trên. Từng khối lớn ma tinh thạch trong suốt chưa kịp rơi xuống đã biến mất trong không gian giới chỉ của hắn. Hàn Thạc toàn lực đào thông đạo với sự giúp đỡ của Lục Ma Phong, mặc dù so với Thổ Giáp thi lợi dụng thiên phú thần thông chậm hơn một chút, nhưng tốc độ cũng nhanh tới mức mấy mét trên giây.
Dưới sự thúc giục của Tích dịch tổ vương, Lục Ma Phong cứ một nhát là gọt được một khối ma tinh thạch lớn rơi vào trong không gian giới chỉ của Hàn Thạc. Từ khu vực ma pháp trận cổ xưa hắn đến địa phương nửa thân trên và Đạt Gia Tây.
Hàn Thạc chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn liền không kìm được hô thầm một tiếng. Hình dạng Tích dịch tổ vương này quả thực như một tích dịch nhân cực lớn, chỉ có điều có vài chỗ không quá tương tự. Trên cái đầu của nó mọc một cái sừng sắc bén, từ sừng đến lưng có một hàng gai sắc bén giống như kiếm, màu đỏ.
Tích dịch tổ vương so với Lục long mà Hàn Thạc đã thấy còn to lớn hơn, thoạt nhìn giống như một ngọn núi thịt sắc nâu đỏ vươn thẳng. Đến độ cao hai mươi mấy mét, thân hình hắn lại giống như nham thạch đỏ nâu rất dày, nhìn trông vô cùng kiên cố rắn chắc.
Lúc này, con ngươi đỏ sậm của hắn giống như hai ngọn đèn lồng treo ở trên cao đang nhìn xuống Hàn Thạc dưới chân nó bé như một con kiến, lại phát ra tin tức mãnh liệt tiếp.
– Biết rồi. Biết rồi. Ta sẽ làm cho các hài tử của ngươi sống sót. – Hàn Thạc đối với sự sốt ruột dài dòng của Tích dịch tổ vương hồi đáp, vừa thán phục sự khổng lồ của nó, vừa nhanh chóng vọt vào cái nham động lờ mờ chẳng thấy gì.
– Ta là sứ giả của Chân thần các ngươi. Chiếu theo sự phân phó của ngài tới nghênh tiếp và dẫn các ngươi tới địa điểm an toàn. – Đằng sau lưng đám tích dịch nhân đang vừa liều mạng chống đỡ đám xâm lược Tử Kinh kỵ sĩ đoàn vừa không trụ nổi lùi về chỗ Tích dịch tổ vương đột nhiên truyền đến tiếng quát của Hàn Thạc.
– Nhân loại ti bỉ. Tại sao ngươi lại ở đây? – Tích dịch nhân thủ lĩnh cũng có cái đuôi rất lớn thình lình kinh hoảng dùng ngôn ngữ thông dụng quát rời rạc, tiếp đó chỉ vào Hàn Thạc như muốn phát động công kích.
– Ta đang trợ giúp các ngươi, là sứ giả của Chân thần các ngươi. Các ngươi chỉ cần tới là biết.
Hàn Thạc giải thích rồi lập tức quát to:
– Đừng nên làm chuyện không cần thiết nữa. Hồ Lô sơn này đã bị bọn chúng bố trí địa tinh tạc đạn. Việc các ngươi cần phải làm bây giờ là mau chạy đến cạnh Chân thần của mình.
Hàn Thạc vừa nói xong, cũng mặc kệ bọn chúng có tin hay không, lướt thẳng đến chỗ Tích dịch tổ vương. Đám tích dịch nhân liên tiếp thối lui vừa nghe hắn nói thế, vốn chuẩn bị quay lại bên cạnh Chân thần của bọn chúng, không biết là tin vào lời Hàn Thạc nói hay là lo lắng cho an nguy của Chân thần mà không tiếp tục lưu lại dây dưa với các Tử Kinh kỵ sĩ nữa, cũng nhanh chóng hứng thú chạy đến chỗ Tích dịch tổ vương.
Đến khi mấy trăm tích dịch nhân còn lại nhìn thấy Hàn Thạc dưới thân Chân thần mà không dính công kích bất giác mới hơi tin những gì hắn nói. Mấy trăm tên trước là dập đầu bái lạy Tích dịch tổ vương, sau gã thủ lĩnh ngẩng lên bẩm báo:
– Chân thần a. Chúng con phải làm sao bây giờ? Địch nhân đã xâm lược vào đến đây rồi.
Thân hình khổng lồ của Tích dịch tổ vương uốn mình một cái, tru lên một tiếng vào không trung, tiếng động giống như vụ nổ vang khắp cả không gian, Hồ Lô sơn bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
– Loài người. Nhanh để chúng nó tiến vào, ta biết thời gian không còn nhiều nữa. – Ý thức của Tích dịch tổ vương tràn ngập cả không gian, đáng tiếc đám tích dịch nhân này không sao biết được.
– Ở đây có một thông đạo. Các ngươi tiến hết vào. Như vậy cho dù vụ nổ có phát sinh thì các ngươi cũng không sao. Chân thần của các ngươi nói tạc đạn không làm tổn thương đến ngài được. Sự tình còn lại cứ để cho ngài giải quyết. – Chợt thấy các Tử Kinh kỵ sĩ sẽ tiến vào rất nhanh, tạc đạn bố trí chỗ cửa động càng nhiều, Hàn Thạc vội vàng quát.
Thủ lĩnh tích dịch nhân liếc nhìn Hàn Thạc dưới thân Chân thần của chúng vẫn bình yên vô sự, tựa hồ đã tin lời hắn nói. Chỉ thấy gã liến thoắng nói với đám tích dịch nhân phía sau một hồi bằng tích dịch ngôn ngữ, rồi mấy trăm tên còn lại cũng không do dự nữa, đều đi theo sau thủ lĩnh tích dịch nhân kia, chui vào sâu thông đạo trong lòng đất mà Hàn Thạc đã đào.
Đến khi tất cả tích dịch nhân đã tiến vào thông đạo hết, cả không gian lại tràn ngập tâm niệm của Tích dịch tổ vương:
– Loài người. Đừng để cho đám xâm phạm đáng chết kia nhét tạc đạn đầy vào không gian này. Mặc dù ta trong vụ nổ do tạc đạn sẽ không chết, nhưng sẽ khiến ta thụ thương, ngoài ra ta cũng chán ghét cái mùi khó ngửi này.
Nham động từ Hồ Lô sơn đến không gian này có bảy cái. Đám Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh xâm phạm dường như cũng e sợ Tích dịch tổ vương như ngọn núi nhỏ kia, cũng không dám từ nham động tiến thẳng vào nơi này, ngược lại tránh ở cửa động ném tạc đạn xuống dưới.
Hàn Thạc theo tin tức Tích dịch tổ vương truyền đạt liền triệu hoán ra khoảng một trăm hắc ám sinh vật. Mỗi khi địa tinh tạc đạn bị quăng vào không gian này, đám hắc ám sinh vật không chỗ nào không có sẽ ném chúng trở ra ngoài. Đám Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh tránh phía ngoài phát hiện từng trái tạc đạn bị ném từ trong ra ngoài lại thì lửa giận bốc cao ngùn ngụt.
Chỉ có điều khô lâu chiến sĩ nhận được mệnh lệnh của Hàn Thạc thì chỉ biết đơn thuần chấp hành, tự nhiên không hiểu sự phẫn nộ ở phía trên nham động, vẫn tận tụy ném từng trái tạc đạn lớn một cách chuẩn xác ra ngoài, nhất thời tình trạng cả khu vực này khiến người ta có phần dở khóc dở cười.
Con Âm Ma còn lại sớm đã bay chầm chậm tới chỗ đám Tử Kinh kỵ sĩ. Quan sát một hồi, Hàn Thạc đột nhiên cười lạnh:
– Nếu đã tới, vậy đừng mơ chạy thoát. Các ngươi cùng Hồ Lô sơn chịu sự điên cuồng của địa tinh tạc đạn đi.
Hắn lại ngâm xướng chú ngữ, mấy tên Tăng Ác thể hình to lớn xuất hiện, chúng cùng đám cương thi khô lâu cầm tạc đạn ném ra ngoài mấy cửa động. Tăng Ác cùng đám cương thi chắn hết mấy cái nham động, số địa tinh tạc đạn còn lại không gian này cũng bị Hàn Thạc tiện tay ném vào trong không gian giới chỉ.
Sau khi tất cả nham động bị thân hình của Tăng Ác chiến sĩ che chắn hết, đám Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh đang điên cuồng công kích thì lại xuất hiện hắc ám sinh vật. Chúng vừa hùng hùng hổ hổ mắng chửi hắc ám sinh vật quỷ tha ma bắt, vừa nhặt lấy địa tinh tạc đạn trên mặt đất. Chuẩn bị lại ném xuống không gian Tích dịch tổ vương bên dưới.
Địa tinh tạc đạn này chế tạo rất tinh xảo tài tình. Trừ phi trải qua bị đốt cháy, bằng không sẽ không nổ, chỉ có điều một khi nổ sẽ tạo ra hỏa diễm cuồn cuộn. Địa tinh tạc đạn tại Hồ Lô sơn này được bố trí ở mỗi vị trí hợp lý, chỉ cần một trái nổ là dẫn theo tất cả cùng nổ. Hồ Lô sơn bị ném vào lượng lớn địa tinh tạc đạn như thế tất sẽ khó chịu nổi mà bị phá hủy rồi sụp đổ.
Lần này Tích dịch tổ vương là người chủ yếu hứng chịu. Địa tinh tạc đạn ném càng nhiều vào khu vực của hắn thì mới có thể thu được hiệu quả lớn nhất. Đó là lý do mà đám Tử Kinh kỵ sĩ cứ siêng năng so đo với các hắc ám sinh vật như vậy.
Tất cả tích dịch nhân đều đã tiến vào thông đạo rút lui xuống phía dưới, rồi mấy cái nham động đi xuống cũng bị sinh vật bất tử phá hỏng. Tích dịch tổ vương còn gấp rút hơn Hàn Thạc, truyền đạt tín niệm:
– Được rồi, giúp ta nhóm lửa lên, bao phủ tất cả Tử Kinh kỵ sĩ vào trong.
– Rất vui lòng cống hiến sức lực cho ngài! – Hàn Thạc cười lạnh hắc hắc, một đạo hồng sắc hỏa viêm trong tay hắn bùng lên, một tên cương thi bỗng lách mình ra, nhường cho ngọn lửa xuyên ra khe hở.
– Lửa, là lửa. Hất vào mặt nó!
Một đạo hồng sắc hỏa viêm xuất hiện, đám Tử Kinh kỵ sĩ còn đang phân cao thấp với sinh vật bất tử đột nhiên hồn phi phách tán. Chúng thét lên kèm theo tiếng nghẹn ngào, trong lòng đều rõ lần này đã ném bao nhiêu địa tinh tạc đạn. Một khi Hồ Lô sơn phát sinh vụ nổ thì chúng đang ở bên trong chưa rút lui ra kịp sẽ lâm vào cảnh ngộ gì.
Lại mấy đạo hỏa viêm từ trong tay Hàn Thạc bắn ra, giống như từng mũi tên nhọn xuyên qua khe hở giữa đám cương thi chiến sĩ, rơi xuống chỗ Tử Kinh kỵ sĩ cùng Hắc Ám tinh linh làm chúng gào khóc thảm thiết.
Tâm niệm Hàn Thạc chợt động, một đạo hỏa viêm như thiểm điện bắn thẳng vào địa tinh tạc đạn trên người một Tăng Ác.