Phần 93: Tự Nêu Gương…
Lão thi yêu cùng với lợi trảo dày đặc lúc này đã phóng đến trước người Khắc Lặc Y, nghe vậy Hàn Thạc tâm thần vừa động, tất cả Bất tử sinh vật thân hình trong nháy mắt ngừng lại, thể hiện năng lực điều khiển thuần thục của hắn.
Khắc Lặc Y mặc dù tự phụ, theo đuổi danh hão, tuy vậy trong khi luận bàn coi như là tuân thủ ước định, lúc hắn cho rằng có thể thắng Hàn Thạc, cũng không đẩy cao tốc độ của hủy diệt chi cầu tập kích Hàn Thạc, với điểm này Hàn Thạc đối với hắn đã có chút hảo cảm, bởi vậy vừa thấy hắn đầu hàng nhận thua, Hàn Thạc liền lập tức ra lệnh cho Bất tử sinh vật đình chỉ tiến công.
Ngay khi Khắc Lặc Y hoảng sợ nhìn Lão thi yêu đang đứng trước mặt, theo một tràng chú ngữ ngâm xướng, đám Bất tử sinh vật bên ngoài từ từ biến mất, đến ngay cả Lão thi yêu vừa mới vọt đến điên cuồng đến trước mặt hắn cũng đột nhiên biến mất không thấy tung tích, Khắc Lặc Y mới thật sự thở phào.
– Khắc Lặc Y tiên sinh, thực lực của ngươi rất cao, ta nghĩ Đại ma đạo sư bình thường hẳn cũng không phải đối thủ của ngươi. Nếu Khắc Lặc Y tiên sinh có hứng thú nói chuyện, ta có thể giúp ngươi tiến cử với tam vương tử Lao Luân Tư điện hạ, nếu ngươi không ngại hãy xem xét đề nghị của ta. – Sau khi Hàn Thạc tống đám Bất tử sinh vật quay về dị giới, người cũng đã tới bên cạnh Hắc Ám Đại ma đạo sư Khắc Lặc Y, thấp giọng nói.
Tên Khắc Lặc Y này thực lực quả thực không tồi, tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc có thể trở thành Đại ma đạo sư cũng không nhiều lắm, mỗi một người đều có địa vị cao quý. Hắn nếu từ quốc gia khác du lịch trở về, nhất định là muốn tại cố quốc có được một thân phận hiển hách. Người như vậy đối với mỗi thế lực mà nói cũng đều là đối tượng để tranh giành, đối với Lao luân tư cũng đồng dạng như thế, cho nên Hàn Thạc mới thay Lao Luân Tư đưa ra yêu cầu.
Khắc Lặc Y hiển nhiên rõ ràng một số tình thế trước mắt của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, nghe vậy không khỏi lộ vẻ khó xử, Lao Luân Tư là con tư sinh của quốc vương bệ hạ, là người kế thừa không được xem trọng nhất, nếu Khắc Lặc Y hắn đi theo Lao Luân Tư, nếu một khi ngôi vị hoàng đế được xác định, hắn có phải là sẽ gặp tai họa hay không.
– Khắc Lặc Y tiên sinh, ta biết ngươi băn khoăn cái gì, tuy vậy có một số việc cũng không giống như lời đồn bên ngoài. Ha ha, ngươi cho Lao Luân Tư một ít thời gian đi, cũng coi như cho chính mình một ít thời gian. Qua thời gian đó ngươi hãy quyết định lựa chọn một phương thế lực của mình được chứ. – Hàn Thạc thấy Khắc Lặc Y không trả lời, mỉm cười nói một câu như vậy.
– Được rồi, nể mặt Bố Lai Ân bá tước, ta chờ vài ngày xem sao. – Khắc Lặc Y nghe trong lời của Hàn Thạc, hiểu ra một số ý tứ bất đồng, do dự một chút mới hồi đáp.
Gật đầu, Hàn Thạc cười nói:
– Tương lai ngươi nhất định sẽ vì quyết định hôm nay mà tự hào!
Không nói thêm gì nữa, Hàn Thạc rời luôn thí luyện tràng, đi thẳng ra phía ngoài, không để ý chung quanh mọi người đang kinh hãi cùng với các học viên Vong Linh hệ hoan hô ầm trời. Hàn Thạc trước là gật đầu hỏi thăm Ai Mễ Á Tư, Ngải Mã viện trưởng xa xa, sau đó tới chỗ Phạm Ny cùng với các giáo sinh học viên Vong Linh hệ. Hắn mỉm cười nói:
– Phạm Ny sư phụ, chiêu sinh có thể tiếp tục được rồi.
Phạm Ny thấy Hàn Thạc tiến lại đây, đôi mắt thủy chung chưa từng rời hắn, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, vội vàng nói:
– Đi thôi, đi thôi, mọi người không nên ở lại chỗ này, chúng ta tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Ngay khi Hàn Thạc cùng Phạm Ny cùng nhau rời đi, bên kia ánh mắt Ai Mễ Á Tư vẫn dán trên người hắn, đợi Hàn Thạc rời khỏi thí luyện trường này, hắn mới trầm ngâm thấp giọng lẩm bẩm:
– Tiểu tử này, vẫn phong lưu thành tật. Nữ sư phụ này, hình như đã gặp qua ở địa phương nào thì phải…
Bên cạnh Ai Mễ Á Tư là Ngải Mã viện trưởng, liếc mắt nhìn Ai Mễ Á Tư đang trầm ngâm, trong lòng có chút kinh ngạc, thật không ngờ hắn ánh mắt lại lợi hại như vậy, chỉ liếc mắt nhìn Phạm Ny một cái liền phảng phất như nhớ lại được chuyện gì đó, điều này làm cho vị viện trưởng không khỏi âm thầm kinh hãi. Thầm nghĩ Ai Mễ Á Tư cùng Khảm Địch Đạt đều là một trong ba thủ lĩnh. Quả nhiên không thể coi thường.
– Tốt lắm, chuyện bên này đã kết thúc. Ta cũng rời đi thôi. Ha ha, Ai Mễ Á Tư ngươi đi thong thả, hình như ngươi lâu rồi chưa trở lại trường cũ ha. – Ngải Mã thấy Ai Mễ Á Tư đang vắt trán suy nghĩ, tựa hồ không muốn hắn nhanh chóng hiểu rõ thân phận Phạm Ny, đột nhiên nói.
Ai Mễ Á Tư thân là một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, đối với những chuyện bí mật riêng tư của quý tộc đều rõ như lòng bàn tay, cho dù là đế quốc nam cương Phạm Lôi Trạch cũng không ngoại lệ. Xem qua nhiều tư liệu, Ai Mễ Á Tư cũng đã từng xem qua một ít tư liệu về thân nhân của Phạm Lôi Trạch, tuy vậy lúc đó Phạm Ny còn chưa lớn như bây giờ, lúc đó Ai Mễ Á Tư xem chỉ là một số bức vẽ, chỉ bằng vào điểm này, qua mấy năm nhìn thấy người thực, hắn có thể cảm giác quen thuộc, trí nhớ của người này quả thật là kinh người.
Ai Mễ Á Tư đang chìm vào trong suy tưởng thì bị Ngải Mã cắt đứt dòng suy nghĩ, sau đó hắn cũng không tiếp tục nghĩ ngợi nữa, nghe vậy ưu nhã cười nói:
– Viện trưởng ngài còn có công việc bận rộn, ta tùy tiện đi trước, qua một lát sẽ rời đi.
Ngải Mã cười gật đầu, một đạo bạch quang hiện lên, liền biến mất tại chỗ không thấy đâu, sau khi Ngải Mã rời đi, Ai Mễ Á Tư không khỏi liếc mắt nhìn Khắc Lặc Y từ trong thí luyện trường đi tới, đột nhiên mở miệng nói:
– Khắc Lặc Y tiên sinh, lời Bố Lai Ân hầu tước vừa mới nói, ngươi hãy cẩn thận suy xét cho kỹ. Ha ha, đều là bạn cùng trường, ta cũng hy vọng ngươi có thể có một lựa chọn chính xác.
– Hầu… Hầu tước? – Đang nhấm nháp tư vị thất bại cay đắng, Khắc Lặc Y ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy người nói là Ai Mễ Á Tư, lại nghĩ hàm ý bên trong lời nói của Ai Mễ Á Tư, không khỏi trở nên nghi hoặc.
– Đúng, Bố Lai Ân hầu tước! Ngay hôm nay, bệ hạ đã chánh thức sắc phong hắn là hầu tước, tất cả thành trấn lớn nhỏ xung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, bao gồm khu vực một số cường đạo hắn chiếm lĩnh được, đều thuộc về lãnh thổ của Bố Lai Ân hầu tước. Ngoài ra, đồng cấp Đại ma đạo sư sợ rằng không người nào có thể thắng được hắn, ngươi thua ở trong tay hắn cũng không phải xấu hổ, ngươi không nên vì vậy mà quá để ý, ngược lại nên ngẫm lại thật kỹ chuyện hắn vừa mới nói cùng ngươi đi. Lời ta cũng đến đây thôi, có nghe hay không tùy vào ngươi! – Ai Mễ Á Tư cười giải thích một phen, không đợi Khắc Lặc Y hỏi nhiều, liền dẫn hai kiếm sư rời khỏi chỗ này.
– Hầu tước, vậy mà lại là hầu tước!
Khắc Lặc Y thì thào tự nói, sau đó đôi mắt chậm rãi sáng lên, thấp giọng lẩm bẩm:
– Ai Mễ Á Tư này là cánh tay hắc ám của Quốc vương bệ hạ, nhất định là biết được một số sự tình, xem ra lần đến học viện này, ta tựa hồ ngoại trừ thất bại ra, vẫn thu hoạch được một chút, phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Cũng vào lúc đó, Hàn Thạc cùng nhóm người Phạm Ny đã đến Vong Linh hệ, có Hàn Thạc tọa trấn ở đây, lúc này việc chiêu sinh của Vong Linh hệ thuận lợi vô cùng, cuối cùng có năm mươi người gia nhập Vong Linh hệ, giữa những người này tinh thần lực loại ưu có mười mấy người, vượt xa các hệ phái khác.
– Ha ha, thật tốt quá, dựa theo quy định học viện chúng ta. Chỉ cần nhân số học viên của một ma pháp hệ vượt qua một trăm người. Như vậy hệ này có thể trở thành một hệ hoàn toàn độc lập. Phạm Ny sư phụ, nhân số chúng ta hiện tại cuối cùng là một trăm ba mươi hai, hoàn toàn có thể đề nghị viện trưởng độc lập với Hắc Ám hệ được rồi. – Sau khi Cát Ân xử lý thỏa đáng toàn bộ tư liệu, không nhịn được hưng phấn cười lên ha ha.
Cát Ân vừa nói như vậy, niềm vui của Phạm Ny cũng bất giác hiện lên nơi khóe mắt, mỉm cười nói:
– Không sai, Vong Linh hệ chúng ta hiện tại hoàn toàn có thể độc lập tách ra. Sau này không còn phụ thuộc Hắc Ám hệ nữa, hẳn không còn là vấn đề gì nữa!
– Thật tốt quá, ta đã sớm chịu đựng đủ bộ mặt của cái đám gia hỏa Hắc Ám hệ kia rồi, bởi vậy sau này chúng ta không cần phải “chung đụng” với bọn chúng nữa. Vong Linh hệ chúng ta chính là Vong Linh hệ, không phải là phân chi gì đó phụ thuộc nữa. – Lỵ Toa hưng phấn cực kỳ, lớn tiếng hét lên.
Thanh âm Lỵ Toa thật lớn, vang vọng ra xa. Hắc Ám hệ cùng Vong Linh hệ cách nhau không xa, Địch Âu phụ trách Hắc Ám hệ hiển nhiên là nghe được tiếng cô nàng hét lớn, tuy vậy lúc này Hàn Thạc đang ở trong Vong Linh hệ bên kia, Khắc Lặc Y cũng vừa mới thua trong tay Hàn Thạc. Mặt khác Địch Âu từ Khắc Lặc Y biết được Hàn Thạc hôm nay đã trở thành một hầu tước, điều này làm cho lão lại càng không dám trêu chọc người ta. Trong lòng mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy vậy cũng không dám nói gì.
Tại Vong Linh hệ, giữa tiếng hoan hô của mọi người, Phạm Ny cùng Cát Ân mang theo những tân học viên trẻ tuổi tiến vào Vong Linh hệ để làm thủ tục nhập học. Sau khi đến khu vực Vong Linh hệ, Cát Ân phụ trách việc này, mà Hàn Thạc cùng Phạm Ny ngay tại thí luyện trường của hệ mình giảng giải một số bản chất Vong Linh ma pháp, hơn nữa giúp các đệ tử giải đáp một số nghi vấn khó hiểu.
Vong Linh ma pháp tu tập đến cảnh giới Vong Linh Đại ma đạo sư đối với Hàn Thạc thì vô luận là tri thức lý luận hay là thực chiến đều đã vượt xa Phạm Ny. Đối với Vong Linh ma pháp thể ngộ lại càng cao hơn rất nhiều. Rất nhiều vấn đề Cát Ân cùng Phạm Ny không rõ, tới tay Hàn Thạc lại chẳng khó khăn gì.
Cát Ân sau khi giải quyết xong sự tình, cũng đã trở lại chỗ này, do dự một hồi, Cát Ân cũng đem một ít vấn đề bình thường gặp phải hỏi Hàn Thạc, trong lúc đó một thời Vong Linh hệ bên này bầu không khí trở nên hòa hợp, bởi vì sự tồn tại của Hàn Thạc, làm cho tân sinh cùng lão sinh Vong Linh hệ đều mang đến nhiều hy vọng.
Dường như bắt đầu từ giờ phút này, một Vong Linh hệ luôn làm cho người ta cảm thấy có ấn tượng nhỏ bé đã không còn tồn tại nữa. Hàn Thạc trong giới chính trị và quân sự tại đế quốc như mặt trời giữa ngọ, địa vị Vong Linh hệ tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện cũng được nước đẩy thuyền, dần dần cũng có được chỗ đứng cho chính mình, thoát ly khỏi quan hệ phụ thuộc nhiều năm vào Hắc Ám hệ.
Tới lúc sắc trời dần tối, mọi người đang cùng Phạm Ny và Cát Ân trao đổi mới giản tán, tới cuối cùng Cát Ân rời đi, Lỵ Toa chần chờ một chút, nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói:
– Bố Lai Ân, ta nếu muốn tìm ngươi nói chuyện thì đến phủ đệ của ngươi được chứ?
– Đương nhiên, ngươi nếu có việc muốn nói, tùy thời có thể đến nơi ấy tìm ta. Ha ha, đương nhiên, ta đại bộ phận thời gian cũng không có mặt ở trong phủ đệ, nếu ta không có ở đó ngươi cũng không được trách ta nha. – Hàn Thạc cười nói.
– Hi hi, ngươi đáp ứng là tốt rồi, ừm, tốt lắm, ta rời đi trước, Phạm Ny sư phụ, Bố Lai Ân hiện tại rất nổi tiếng a, người cần phải xem trọng hắn đấy! – Lỵ Toa đầu tiên là mừng rỡ cười, sau đó trừng mắt với Phạm Ny, làm mặt quỷ sau đó rời đi.
Sau khi Lỵ Toa đi khỏi, Phạm Ny mặt mới hây hây đỏ, ánh mắt phong tình nhìn Hàn Thạc, nói:
– Bố Lai Ân, cảm ơn chàng, ta thật không ngờ hôm nay chàng sẽ đến.
– Gặp dịp ta không bận chuyện gì, cho dù không vì người khác nhưng cũng phải nể mặt nàng a, nếu như nàng muốn cảm ơn ta, cũng không nên chỉ nói suông, ta bình thường đều thích người khác dùng hành động để chứng minh. – Hàn Thạc cười hắc hắc một tiếng, tủm tỉm nhìn Phạm Ny nói.
Phạm Ny đầu tiên là xấu hổ, liếc Hàn Thạc, sau đó do dự một chút, thì thầm:
– Vậy chàng muốn ta làm gì?
Đột nhiên, Hàn Thạc xuất hiện ngay trước mặt Phạm Ny, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng tới tận cổ của nàng, lấy một ngón tay chỉ chỉ vào miệng mình, ranh ma nói:
– Chủ động hôn ta một cái, coi như là cảm tạ đi!
– Chàng, cái tên gia hỏa chàng, bây giờ đã trở thành một đại quý tộc rồi, sao lại không thay đổi được sắc tâm thế! – Phạm Ny xấu hổ muốn chết, không nhịn được đấm vào ngực Hàn Thạc đấm một cái, gắt nhẹ.
– Tới đi, tới đi, ai biểu sư phụ nàng quá xinh đẹp hấp dẫn chứ. Ha ha, hồn phách của ta bị nàng hớp hết rồi, không sắc tâm với nàng thì với ai đây! – Hàn Thạc mặt dày cười to đưa cái miệng rộng ghé sát mặt Phạm Ny nói.
Tâm tình Phạm Ny tốt chưa từng có, mặt khác nàng thật sự thích Hàn Thạc. Giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cũng không lay chuyển được Hàn Thạc, đành đỏ mặt mắc cỡ tính hôn phớt lên môi hắn một cái.
Tuy vậy, khi Phạm Ny muốn buông ra, lại bị Hàn Thạc ôm lại, hôn nàng thật say đắm, ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Phạm Ny bỗng nồng nhiệt đáp lại, làm cho hắn cảm giác như lên mây, hai tay hắn bắt đầu không chịu thành thật lại làm loạn khắp nơi trên thân thể động nhân của Phạm Ny.
Ngay khi thân thể trở nên nóng bừng, không ngừng thở dốc, Phạm Ny mới khẽ kêu một tiêng đẩy Hàn Thạc ra. Đỏ mặt đẩy hắn ra xa một chút, cố gắng bình phục bộ ngực đầy đặn đang phập phồng, dịu dàng nói:
– Bố Lai Ân, phụ thân ta sắp đến thành Áo Sâm rồi, lúc ấy mà chàng còn không tới gặp người, ông ấy sẽ dẫn binh giết tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đấy!
Lời vừa nói ra như một gáo nước lạnh tạt vào người, Hàn Thạc đột nhiên thanh tỉnh lại, cau mày cười khổ hỏi Phạm Ny:
– Nàng đã nói thân phận của ta cho phụ thân nàng biết rồi sao?
Gật đầu, Phạm Ny đỏ mặt vội vàng giải thích:
– Ông ấy một mực hỏi, sau lại điều tra, ta biết không thể gạt được người nên mới nói ra. Mặt khác, chàng có thể không biết thân phận của phụ thân ta, đừng tưởng rằng ông ấy nói đùa, ông ấy khác với người bình thường lắm, chuyện gì cũng có thể làm được.
– Ta biết, phụ thân nàng là chủ nhân chân chính trong chiếm được nhân tâm tại Nam Cương, là người điên dám ẩu đả với bất kỳ đại quý tộc nào tại yến hội của riêng bệ hạ, là Phạm Lôi Trạch của Bào Hao quân đoàn đúng không? – Hàn Thạc hít sâu một hơi, nhìn Phạm Ny nói.
– Chàng, làm sao chàng biết được chứ? Chàng biết khi nào? – Phạm Ny lấy làm kinh hãi, thở nhẹ nói.
– Mấy hôm trước, ta từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở về đến học viện tìm nàng, Ngải Mã viện trưởng đã nói cho ta biết.
Hàn Thạc thành thật giải thích, sau đó đau đầu nói:
– Được rồi, chờ phụ thân nàng trở về, ta sẽ cùng nàng đi gặp ông ấy.
Hàn Thạc biết rất rõ lai lịch của Phạm Lôi Trạch, còn có quan hệ của ông ta với Phạm Ny, người này hắn đừng hòng tránh được. Hiện tại Ngải Mễ Lệ cùng Phỉ Bích đã làm cho hắn sứt đầu mẻ trán rồi, hai nàng không biết đang nói chuyện gì mà cho tới giờ còn chưa đi ra, nếu thêm vào một Phạm Ny nữa, đến lúc đó tam nữ một khi biết được việc này, không biết sẽ phát sinh thành đại loạn gì nữa.
Ngải Mễ Lệ là con dâu của Bối lý kỳ gia tộc, anh ruột Ai Mễ Á Tư lại là một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, sau lưng Phỉ Bích còn có một kiếm thánh Tạp La Lạp, còn phụ thân Phạm Ny Phạm Lôi Trạch lại càng là một cuồng nhân khó chọc vào, một khi chuyện này hoàn toàn bị lộ ra, Hàn Thạc phải thừa nhận rằng muốn làm gì cũng đều đau đầu.
– Yên tâm đi, phụ thân hiểu rõ ta nhất, ông ấy sẽ không làm khó chàng đâu. Hơn nữa, không chừng chàng còn là mẫu người mà ông ấy thích nữa, hi hi, chàng không nên lo lắng nữa. – Phạm Ny tưởng Hàn Thạc đang lo lắng phụ thân nàng, nên cười giải thích.
Cười khổ gật đầu, Hàn Thạc nói:
– Vậy được, ta biết rồi, ừm, thời gian không còn sớm, ta đi trước.
– Ừm, được rồi, ta tiễn chàng.
Phạm Ny thấy Hàn Thạc đáp ứng đi gặp phụ thân mình, rõ ràng tâm tình rất tốt, vui vẻ đến gần Hàn Thạc, đỏ mặt khẽ nhón mũi chân, hôn khẽ lên mặt hắn một cái, lúc này mới kéo Hàn Thạc thần hồn đang điên đảo đi:
– Đi thôi, ta tiễn chàng ra.
Được Phạm Ny hôn một cái, Hàn Thạc đột nhiên hạ quyết tâm, mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần Phạm Ny nguyện ý đi theo hắn, không quản ai là Phạm Lôi Trạch hay là kiếm thánh Tạp La Lạp, Ai Mễ Á Tư, ai cũng đừng mơ tưởng can thiệp tới chuyện của hắn, thật sự tới lúc bế tắc, dùng vũ lực giải quyết cũng không ngại.
Hàn Thạc sau khi hạ quyết tâm, tâm tư như trút được gánh nặng, binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đê, vừa nói vừa cười theo Phạm Ny đi ra ngoài.
– Được rồi, ta về trước nhé. – Hàn Thạc quay đầu lại nói với Phạm Ny, sau đó đi về phía phủ đệ của mình.
Sau khi Hàn Thạc rời đi, Phạm Ny một mình trở về Vong Linh hệ, ngay lúc gặp Ai Mễ Á Tư vừa trở về, trùng hợp thấy được nàng. Ai Mễ Á Tư gặp lại Phạm Ny, cái loại cảm giác quen thuộc này càng ngày càng rõ ràng, cau mày nhìn nàng dần dần đi khỏi trước mặt hắn, một lát sau hắn đột nhiên cả kinh, thở nhẹ nói:
– Không phải là nữ nhi của tên điên kia chứ!
– Đại nhân, thế nào ạ! – Một kiếm sư bên cạnh dò hỏi.
– Không, không có gì, đi nhanh một chút theo ta trở về Ám Mạc, ta có chút chuyện muốn điều tra. – Ai Mễ Á Tư đáp lại, bước chân đột nhiên trở nên vội vàng.