Phần 39: Trả Thù…
– Hai ngày sau, tại công quốc Bỉ Tư Lợi – một trong bảy đại công quốc, đại công tước Nội Ách Mỗ Bối kỳ đang ở trong giáo đường lớn nhất của Quang Minh giáo hội cầu khấn.
Giáo đường này là giáo đường lớn nhất công quốc Bỉ Tư Lợi, có hơn một ngàn bạch y tế tự và kỵ sĩ Quang Minh giáo hội, cầu khấn xung quanh đại đường này có rất nhiều giáo đồ của Quang Minh giáo hội trông coi, cẩn thận bảo vệ an nguy cho Nội Ách Mỗ Bối kỳ ở bên trong.
Làm đại công tước của Bỉ Tư Lợi, địa vị Nội Ách Mỗ Bối kỳ cao quý, vốn hắn chính là giáo đồ Quang Minh giáo hội chấp chưởng công quốc Bỉ Tư Lợi. Trong công quốc mình ra sức khởi xướng Quang Minh giáo hội, khiến cho dân chúng cùng quý tộc trong nước thờ phụng Quang Minh thần, vì Quang Minh thần dâng hiến tín ngưỡng và lòng trung thành của mình.
Bản thân là một Thiên không kỵ sĩ, thực lực Nội Ách Mỗ Bối kỳ bất phàm, Quang Minh giáo hội cũng phái rất đông cao thủ bảo vệ hắn. Hắn đã khiến cho dấu chân của Quang Minh giáo hội trải rộng bất cứ một thành thị nào của công quốc Bỉ Tư Lợi, để cho càng nhiều dân chúng được tiếp nhận hạnh phúc và ân huệ Quang Minh thần ban cho.
Thực ra Nội Ách Mỗ Bối kỳ vốn là một thần điện kỵ sĩ trong Quang Minh giáo hội, đối với Quang Minh thần có lòng tin cuồng nhiệt, thường thường đều sẽ tới nơi giáo đường lớn nhất công quốc Bỉ Tư Lợi này cầu khấn, tới địa phương thần thánh này cảm thấy được Quang Minh thần tồn tại, giành được thần lực mà bản thân hắn có thể cảm thụ thấy.
Thành kính khấu bái pho tượng trước mặt, Nội Ách Mỗ Bối kỳ cảm thấy trong thân thể mình ẩn chứa thần lực chậm rãi lưu động, loại lực lượng thần thánh này làm cho hắn thấy vô cùng thoải mái. Sự cuồng nhiệt đối với Quang Minh thần khiến cho hắn cảm thấy mình giống như có được lực lượng vô cùng vô tận vậy.
Đột nhiên một loại tiếng động kỳ lạ lọt vào tai Nội Ách Mỗ Bối kỳ, hắn đang cẩn thận thể ngộ lực lượng thần thánh của Quang Minh thần, có thể cực kỳ linh mẫn nhận thấy một loại lực lượng tà ác đang tiếp cận. Hắn tức thì nhíu mày tại chỗ đứng thẳng lên, quay đầu nói với Hồng y giáo chủ Tạp Thác Tư ở xa xa:
– Sao lại thế này, giống như có một luồng lực lượng tà ác đang tiếp cận nơi này.
Tạp Thác Tư chính là được Quang Minh giáo hội phái tới công quốc Bỉ Tư Lợi để tuyên dương giáo lý của Quang Minh giáo hội, cũng là một giáo đồ thành kính nhất. Bản thân là một mục sư có thực lực bất phàm, có điều hắn am hiểu nhất vẫn là lĩnh ngộ giáo lý của Quang Minh giáo hội. Hắn với Nội Ách Mỗ Bối kỳ đều có lòng cuồng nhiệt cố chấp đối với Quang Minh thần.
– Đúng rồi, cũng không biết là tên dị giáo đồ gan lớn trùm trời nào lại dám đến nơi này chịu chết! – Tạp Thác Tư dường như cảm giác được khí tức tà ác đang tiếp cận, chỉ có điều hắn hiểu rõ giáo đường này phòng ngự nghiêm ngặt như thế nào, cho nên chẳng thèm để tâm đến khí tức kia, trái lại thong dong nói với Nội Ách Mỗ Bối kỳ.
– Điều này cũng đúng, cho dù là người của Thiên Tai giáo hội cũng không dám tới công quốc Bỉ Tư Lợi ta xâm chiếm hàng loạt, dị giáo đồ thông thường dám đến đây chính là muốn chết! – Nội Ách Mỗ Bối kỳ mỉm cười, đồng ý với ý kiến của Tạp Thác Tư.
– Ha ha, giáo hội đối với công trạng của chúng ta tại công quốc Bỉ Tư Lợi vô cùng hài lòng. Lần sau trở lại tổng bộ giáo đường, chúng ta nhất định có thể càng được tiếp cận với Quang Minh thần, cảm thụ được sự tồn tại như biển của người, giành được càng nhiều lực lượng thần thánh! – Tạp Thác Tư mỉm cười nói với Nội Ách Mỗ Bối kỳ.
Nội Ách Mỗ Bối kỳ mặc dù chính là đại công tước của Bỉ Tư Lợi, nhưng nói lý ra địa vị trong Quang Minh giáo hội còn không bằng Tạp Thác Tư, cho nên Tạp Thác Tư cũng không biểu hiện tôn kính lắm với Nội Ách Mỗ Bối kỳ, cách nói chuyện với hắn cũng rất tùy tiện.
– Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến lực lượng thần thánh tràn ngập thân thể ta, ta đã thấy vô cùng hưng phấn. Xem chừng chúng ta hẳn phải càng thêm cố gắng. Ai, đáng tiếc cái tên trùm dị đoan Bố Lai Ân mất tích đã lâu, bằng không chúng ta nếu có thể giết chết được hắn, vậy công lao ấy cũng để cho chúng ta giành được càng nhiều thần lực và nước thánh! – Nội Ách Mỗ Bối kỳ hơi tiếc hận nói với Tạp Thác Tư.
Tạp Thác Tư cười khổ lắc lắc đầu, nói:
– Ta thấy ngươi đừng nên nghĩ ngợi lung tung nữa, cái tên đó ngay cả Bố Lãng Đặc đại nhân cũng không phải là đối thủ, chúng ta làm sao có thể đối phó được hắn chứ. Công lao này không phải chúng ta có thể giành được.
– Cái này cũng chưa chắc. Bố Lãng Đặc đại nhân quả là lợi hại, thế nhưng hắn chỉ có một người. Mà thực lực chúng ta mặc dù không bằng Bố Lãng Đặc đại nhân, nhưng mà trong tay chúng ta có công quốc Bỉ Tư Lợi. Đôi khi lực lượng biển người mạnh hơn so với một Thánh kỵ sĩ, ta nghĩ nếu chúng ta biết được tên dị đoan kia ở đâu, nói không chừng thật sự vẫn có cơ hội. – Nội Ách Mỗ Bối kỳ dã tâm bừng bừng nói.
“Rầm rầm”
Tiếng động kịch liệt đột nhiên từ bên ngoài vọng vào, như là tiếng sấm nổ ran vậy.
“A… Oái” Tiếng gào thảm thiết bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền thẳng vào, thuận theo tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai chính là sự chấn động không ngừng của kết giới chung quanh đại đường.
Nội Ách Mỗ Bối kỳ cùng Tạp Thác Tư khinh thường liếc qua, trên mặt đồng thời hiện lên vẻ hoảng sợ. Hai người hiểu rõ phía bên ngoài đại đường có bao nhiêu cao thủ, cũng hiểu được kết giới trong đại đường này rốt cuộc chắc chắn cường đại đến thế nào, lắng tai nghe một tiếng gào vang bên tai, cảm thụ sự rung động của Quang hệ kết giới phòng ngự do Quang Minh giáo hội Quang hệ Thánh ma đạo sư Ba Nhĩ Đa tự mình bố trí, mà nội tâm tràn ngập sự hoảng sợ mãnh liệt.
– Rốt cuộc là ai thế! Đây không phải là Quang hệ kết giới do Ba Nhĩ Đa đại nhân tự mình bố trí sao, có cái gì có thể làm cho kết giới này chấn động đến thế chứ? – Tạp Thác Tư run rẩy kịch liệt người lảo đà lảo đảo, run cầm cập nói với đại công tước Nội Ách Mỗ Bối kỳ.
– Không biết, người của chúng ta đang bị giết hại, chúng ta phải cứu bọn họ, kẻ đến xâm phạm nhất định vô cùng đáng sợ. – Nội Ách Mỗ Bối kỳ đáp lời, lấy áo giáp từ trong không gian giới chỉ ra, vẻ mặt ngưng trọng bắt đầu mặc vào.
“Choang!”
Một tiếng vỡ tan trong trẻo đột nhiên từ trên đỉnh đại đường vang lên, giống như chén thủy tinh rơi xuống mặt đất vỡ tan ra.
Nội Ách Mỗ Bối kỳ cùng Tạp Thác Tư vừa nghe thấy tiếng động này, nội tâm đột nhiên tràn ngập một loại sợ hãi mãnh liệt. Nội Ách Mỗ Bối kỳ đang mặc bộ áo giáp kỵ sĩ toàn thân, chợt thấp giọng hô lên:
– Trời ạ, kết giới phòng ngự Ba Nhĩ Đa đại nhân bố trí đã bị công phá rồi!
– Làm sao bây giờ, chúng ta làm sao bây giờ? Người đến nhất định có thực lực không kém Ba Nhĩ Đa đại nhân, hai người chúng ta sợ rằng không ứng phó được! – Tạp Thác Tư cực kỳ hoảng sợ, lắp bắp nói với Nội Ách Mỗ Bối kỳ.
– Chỉ có thể tạm thời rút lui thôi! – Nội Ách Mỗ Bối kỳ coi như tỉnh táo, vừa nói xong liền không hề tiếp tục mặc áo giáp kỵ sĩ nữa, nhắm thẳng tới một cửa nách đi vội tới.
Tạp Thác Tư vừa thấy Nội Ách Mỗ Bối kỳ nhích người, không hề chần chờ chút nào, sớm đã quên việc đi cứu giáo đồ bị thảm sát bên ngoài, vội vàng theo sau Nội Ách Mỗ Bối kỳ, muốn thông cửa nách chỗ đại đường rời nhanh khỏi chỗ này.
“Vèo”, một bóng người vừa lúc chặn trước cửa, vẻ mặt cười âm u lạnh lẽo nhìn hai người.
– Ngươi, ngươi là ai? – Nội Ách Mỗ Bối kỳ dừng ngay bước tiến lại, nhìn Hàn Thạc cường tráng, kinh hoảng hỏi. – Hắn là Bố Lai Ân, ta đã thấy hình vẽ của hắn, hắn chính là cái tên trùm dị đoan kia! – Quang Minh giáo hội Hồng y giáo chủ Tạp Thác Tư đứng phía sau Nội Ách Mỗ Bối kỳ chợt chỉ vào Hàn Thạc thét lên.
– Không sai, hắc hắc, vừa rồi ta nghe hình như có người nói muốn giết ta giành được thần lực, thú vị quá.
Hàn Thạc cười lạnh liếc xéo Nội Ách Mỗ Bối kỳ quát:
– Bố Lãng Đặc ở chỗ nào? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Bố Lãng Đặc đang ở đâu, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút!
– Người đâu, người đâu, giết tên dị giáo đồ này cho ta! – Nội Ách Mỗ Bối kỳ chợt cao giọng hô, đột nhiên bạt thanh trường kiếm sáng ngời ra, đấu khí màu bạc như là dải lụa từ trong thanh kiếm bắn ra, trong đó còn mang theo một luồng lực lượng thần thánh, khí thế thoạt nhìn rất kinh người.
Khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, Hàn Thạc trơ mắt nhìn công kích của Nội Ách Mỗ Bối kỳ tới trước mặt, lúc này mới thong dong xuất một quyền, quyền vừa đánh ra thì lực lượng cuồng bạo bắn ra, áp lực trầm trọng như là ngọn núi bao phủ lên cả khu vực, ngay cả Tạp Thác Tư ở phía xa cũng cảm thấy trong lòng ngột ngạt, có loại cảm giác muốn nôn.
“Ầm…”
Một quyền này của Hàn Thạc đã đánh tan đấu khí của Nội Ách Mỗ Bối kỳ, trường kiếm ngoằn nghèo thành hình vòng cung cắm lên mặt đất, uy lực còn lại xâm nhập vào trong người Nội Ách Mỗ Bối kỳ. Từ bên trong cơ thể hắn vọng ra liên tiếp một tràng “lốp rốp”, sau loạt thanh âm này xương cốt Nội Ách Mỗ Bối kỳ vỡ vụn từng đoạn, nhưng nội tạng lại không bị sao cả.
– Nói, Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc ở đâu? – Hàn Thạc cười lạnh đi tới trước mặt Nội Ách Mỗ Bối kỳ, một cước dẫm lên ngực hắn, thản nhiên hỏi.
– Phì, dị giáo đồ, ta…
– Răng rắc! – Không đợi Nội Ách Mỗ Bối kỳ nói ra, Hàn Thạc dậm một cước xuyên thủng luôn qua ngực đang mặc áo giáp màu bạc của hắn, đến khi Hàn Thạc rút chân phải ra, Nội Ách Mỗ Bối kỳ đã trợn trắng mắt đoạn khí.