Phần 45: Đều Là Dị Đoan, Chênh Lệch Rất Lớn!
Dù được nước dơ giũ một phen, trên mặt lão bà vẫn còn dính bùn đất, nhưng mà với bộ dạng hiện tại của mụ, Hàn Thạc đại khái cũng có thể thấy được.
Mụ khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu rối bời, khuôn mặt in đầy những vết nhăn của năm tháng, da mặt cũng lộ vẻ nhão vô lực, chỉ có đôi mắt màu xanh rất hiếm thấy, mang theo ý tứ phẫn uất không cam lòng.
Trong khi Hàn Thạc đang đánh giá mụ, mụ cũng lặng lẽ quan sát hắn, tên này xem chừng mới hai mươi mấy tuổi, bất kể là tu tập võ kỹ hay là ma pháp, cũng không thể đạt thực lực đỉnh cao, nhưng Hàn Thạc lại dễ dàng đánh bại mụ, không cho mụ cơ hội nào để phản kháng.
“Chách” Tát mụ một cái, Hàn Thạc hỏi tiếp:
– Đang hỏi ngươi đó!
Đối với một kẻ không rõ trắng đen đi đánh lén người khác, rõ ràng địch nhân không hề có ý tốt, cho dù là bà lão, Hàn Thạc cũng sẽ không tôn kính, huống hồ, tướng mạo cùng đôi mắt xanh của mụ nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện.
Ăn một cái tát, bà ta phút chốc tỉnh lại, trong lòng ngập tràn giận dữ, phẫn nộ quát Hàn Thạc:
– Tiểu quỷ, ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không được vũ nhục ta!
– Nói nhảm ít thôi, trả lời thành thật lời ta hỏi, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn!
Hàn Thạc không nhịn được trừng mắt nhìn mụ, hắn chợt liếc sang Tạp Lôi, nói:
– Mụ này trên đường không ngừng để lại dấu vết, đội Tắc Tây Lị Á đã theo đó chạy đến, ngươi đi tiếp ứng một chút đi.
– Cũng tốt, cảm ơn đại nhân ra tay cứu giúp, tiểu nhân nhất định ghi nhớ không quên! – Tạp Lôi cung kính thi lễ với Hàn Thạc, sau đó rời đi.
– Ngươi làm sao biết ta để lại dấu vết dọc đường? – Lão bà kinh hãi hỏi Hàn Thạc, mặc dù thân thể không cách nào nhúc nhích.
– Dù ngươi kỹ lưỡng đến đâu cũng không tránh được pháp nhãn của ta! Nói đi, tại sao muốn dẫn chúng ta tới đây, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? – Hàn Thạc châm chọc nói.
Đôi mắt xanh thần bí của lão bà lóng lánh dị quang, mụ yên lặng điều tra tình hình thân thể hiện tại, hơn nữa lợi dụng lực lượng thử di chuyển.
– Đừng uổng phí khí lực, mụ già kia, ngươi trốn không thoát đâu! – Hàn Thạc tức giận mắng một câu, lạnh lùng nhìn mụ, căn bản hắn không hề sợ mụ đào tẩu.
“Ồ!” Đột nhiên Hàn Thạc hô nhẹ, thoáng một cái đã đến phía sau mụ ta, bàn tay chợt xoa nhẹ lưng mụ.
– Làm gì, ngươi làm gì? Ta nói, cái gì ta cũng nói, ngươi bỏ qua cho ta đi! – Bà ta bị tay Hàn Thạc xoa nhẹ sau lưng, trong lòng đột nhiên sợ hãi tột độ, cũng không thể bảo trì tâm cảnh vững vàng nữa, thất thanh kêu to, nghe giọng điệu như sắp khóc.
– Xin ngươi tha ta đi, ta lớn tuổi như vậy rồi, có lẽ đáng tuổi bà nội ngươi, hơn nữa ta xấu xí như vậy…
– Câm miệng cho ta, con mẹ nó ngươi nghĩ ta muốn cái gì chứ, ta còn chưa biến thái đến mức đó!
Hàn Thạc mắng to, hậm hực rút tay về, chau mày nhìn mụ, trầm giọng hỏi:
– Ngươi là thần ân chi thể?
– Phải… Đúng vậy, thì sao?
Vừa nghe Hàn Thạc không phải muốn xâm phạm, mụ lập tức thở phào, rồi chợt kinh hãi, hỏi:
– Ngươi làm sao biết được?
Hàn Thạc đang muốn trả lời, đột nhiên kêu khẽ một tiếng, ngước mắt nhìn ra xa, sau đó khóe miệng cười lạnh nói:
– Đi mòn gót sắt tìm không ra, đến khi gặp được lại chẳng mất sức, nào ngờ mồi tự dâng đến miệng!
Một đám hai mươi mấy người của Quang Minh giáo hội còn chưa tới gần đã bị Hàn Thạc phát hiện ra. Đoàn người này gồm cao thủ các lĩnh vực khác nhau, đứng đầu chính là cừu nhân Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc, bọn chúng theo một số dấu vết đang từ từ tiến lại.
Thần thức Hàn Thạc cảm ứng được những người đó, đám Huyền ma lập tức bay qua chú ý nghe bọn chúng nói chuyện.
Trong chốc lát, Hàn Thạc nhìn thẳng mụ già, mỉm cười nói:
– Hóa ra ngươi chính là đại dị đoan bị đám Bố Lãng Đặc đuổi giết! Hắc hắc, Y Lệ Toa Bạch, ngươi ý định giết chết Tạp Lôi, giá họa cho Quang Minh giáo hội, sau đó dẫn dụ chúng ta chém giết một phen với bọn chúng à? Chủ ý này quả thật không tệ, ngươi rất âm hiểm giảo hoạt, quả nhiên không phải người tốt lành gì!
– Ngươi làm sao biết, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao chuyện gì ngươi cũng biết?
Y Lệ Toa Bạch hoảng sợ nhìn Hàn Thạc, người run lẩy bẩy hỏi:
– Ngươi rõ ràng cái gì cũng biết, tại sao còn hỏi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
– Hắc hắc, im nào, bọn họ đang nói đến nguyên nhân đuổi giết ngươi, ta muốn nghe rõ một chút! – Hàn Thạc nhìn mụ già đang sợ hãi ra dấu im lặng, cười nói.
– Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – Y Lệ Toa Bạch trong lòng đầy nghi hoặc, người trẻ tuổi trước mặt này gây cho mụ quá nhiều kinh ngạc, mụ không biết Hàn Thạc đến từ nơi nào, muốn làm gì, cảm giác hung hiểm không rõ ràng lượn lờ xung quanh, làm cho mụ thấy vô cùng khó chịu.
Khoảng hai phút, Hàn Thạc quay đầu lại nhìn Y Lệ Toa Bạch, trên mặt điểm nụ cười tà ác, gật đầu nói:
– Y Lệ Toa Bạch, không tệ, thần ân chi thể kỳ lạ có thể hấp thu lực lượng thần thánh của Quang Minh giáo hội, khó trách bọn chúng dốc hết sức truy sát ngươi!
– Ngươi biết, ngươi biết hết cả rồi, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – Nghe Hàn Thạc nhất nhất nói ra tất cả bí mật, Y Lệ Toa Bạch tự biết khó có thể chạy thoát khỏi hắn, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng, bình tĩnh nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt “muốn chém muốn giết tùy ngươi định đoạt”.
– Thần ân chi thể thật thú vị, rất có ý tứ. Được rồi, đều là dị đoan bị Quang Minh giáo hội đuổi giết, chúng ta không nên căng thẳng như vậy! – Hàn Thạc mỉm cười nói.
– Ngươi, ngươi cũng có cừu oán với Quang Minh giáo hội? – Y Lệ Toa Bạch trong lòng bất ổn, tuyệt vọng cùng hy vọng không ngừng đan xen, đối mặt với Hàn Thạc đầy bí ẩn, sự tỉnh táo thường ngày đã biến mất không còn thấy đâu.
– Không sai, ta và ngươi giống nhau, đều là dị đoan bị Quang Minh giáo hội tận lực đuổi giết!
Hàn Thạc cười nhìn Y Lệ Toa Bạch, tiếp:
– Chỉ có điều đó đã là chuyện quá khứ, hiện tại, ta và ngươi bất đồng, ta là thợ săn, Quang Minh giáo hội sẽ phải làm con mồi! Hắc hắc, tuy đều là dị giáo đồ, nhưng chênh lệch rất lớn ha!
Hàn Thạc vừa dứt lời, “Vù vù vù”, vài bóng người đã xuất hiện, chính là những tế tự của Quang Minh giáo hội, hai Ma đạo sư sử dụng Phiêu Phù thuật đứng giữa không trung, nhìn Y Lệ Toa Bạch nói:
– Hôm nay ngươi trốn không thoát rồi!
“Sột soạt”, tiếng động liên tiếp từ nhẹ đến mạnh tiếp cận, chỉ trong chớp mắt, Quang Minh giáo hội thần điện kỵ sĩ với Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc cầm đầu đã xuất hiện đằng sau hai tế tự, rất nhanh đã bao vây Y Lệ Toa Bạch lại.
Sự chú ý của đoàn người đều tập trung hết vào Y Lệ Toa Bạch, hơn nữa Hàn Thạc vừa khéo đứng quay lưng về phía Bố Lãng Đặc, thêm nữa Bố Lãng Đặc cũng tập trung toàn bộ chú ý vào bà già đang xụi lơ kia, cho nên cũng không phát giác ra thân ảnh cao lớn kia chính là người đã từng đánh trọng thương lão ba năm trước.
Y Lệ Toa Bạch không thể động đậy, trơ mắt nhìn đám cao thủ của Quang Minh giáo hội vây quanh, trong lòng lo lắng như lửa đốt, đối với việc Hàn Thạc mạnh miệng xem Quang Minh giáo hội như con mồi, bà ta hiển nhiên không tin, bởi vậy vội vàng nói:
– Buông ta ra, ta còn có thể mang ngươi đào tẩu xuống bùn, nếu không chúng ta thật sự chết ở chỗ này!
– Y Lệ Toa Bạch, nhiều năm qua, ngươi giết không ít Quang Minh tín đồ ngoan đạo, chúng ta đuổi giết ngươi hơn bốn năm cũng chưa bao giờ có thể vây được ngươi, ha hả, lúc này đây ta xem ngươi còn muốn trốn như thế nào! – Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc sau khi khôi phục thương thế, thể hiện vẻ bình tĩnh, cười ha hả nhìn Y Lệ Toa Bạch nói, cũng không có khí thế giương cung bạt kiếm.
“Xong rồi, xong rồi, rốt cuộc vẫn bị hủy ở đây”, Y Lệ Toa Bạch liếc xéo Hàn Thạc thấy hắn vẫn đứng yên, mà Quang Minh giáo chúng ngày càng thắt chặt vòng vây, hoàn toàn chặt đứt hy vọng rời đi của mụ, trong lòng dâng lên tuyệt vọng cực độ.
– Ồ, Y Lệ Toa Bạch, ngươi hôm nay cổ quái quá ha! Bình thường ngươi không phải chạy trốn nhanh lắm sao, hôm nay ngươi làm sao thế, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chúng ta ngạnh kháng? Ha ha, có Bố Lãng Đặc đại nhân ở đây, ngươi thật sự muốn tìm cái chết! – Tên ma pháp sư mở miệng đầu tiên ung dung nhìn Y Lệ Toa Bạch nói.
– Đừng có nhiều lời, bắt mụ đi! – Bố Lãng Đặc khẽ quát, nhàn nhã bước về hướng Y Lệ Toa Bạch.
Đột nhiên, từ ngoài vòng vây của bọn Bố Lãng Đặc truyền đến khí tức tử vong nồng nặc, Bố Lãng Đặc biến sắc, lập tức dậm chân nhìn quanh bốn phía, thình lình phát hiện rất nhiều bất tử sinh vật, mơ hồ đang vây bọn chúng lại.
Đến lúc này, Thánh kỵ sĩ mới chú ý đến thân ảnh trước sau vẫn đưa lưng về phía mình, lão nhìn bóng lưng oai vĩ của Hàn Thạc, đột nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này làm Bố Lãng Đặc bất an mãnh liệt, lão lập tức phất tay ngăn trở đám Quang Minh giáo đồ, trầm giọng nói với Hàn Thạc:
– Vị bằng hữu này, chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi!
– Đương nhiên, chúng ta đương nhiên đã gặp nhau, Bố Lãng Đặc đại nhân! – Hàn Thạc cuối cùng cũng xoay người lại, hai mắt ánh lên tia tàn nhẫn nhìn lão Thánh kỵ sĩ, nhe răng cười nói.