Phần 48: Văn Kiện Bí Mật…
Quang Minh điển tịch và kim tệ rải rác trong không gian giới chỉ của Bố Lãng Đặc tự nhiên là Hàn Thạc không thèm quan tâm, mấy món vũ khí kỵ sĩ trong tay lão chất lượng rõ ràng kém nhiều, chỉ có hai ma pháp quyển trục coi như thú vị, một cái thuộc về Không gian hệ có tác dụng bỏ trốn, cái kia thuộc Thổ hệ cùng loại như Đại địa khải giáp, tất cả đều để bảo vệ tính mạng.
Đáng tiếc là Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc trong khi giao chiến với Hàn Thạc đã trúng một loạt công kích của hắn, căn bản không còn lực hoàn thủ. Hàn Thạc vây bắt áp sát, cho lão ăn một trận đòn đau đớn, căn bản không cho Bố Lãng Đặc cơ hội sử dụng ma pháp quyển trục, trực tiếp đánh cho lão xương cốt toàn thân vỡ nát mới buông tay.
Hai ma pháp quyển trục tự nhiên là tiện nghi cho Hàn Thạc rồi, mặc dù trân quý nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên, cái thực sự khiến cho sắc mặt hắn đại biến lại là nội dung trên mấy tờ giấy mỏng màu vàng còn lại.
Quang Minh giáo hội được xưng là giáo hội từ bi nhất đại lục, hóa ra ngấm ngầm có một số thủ đoạn không muốn cho người khác biết. Từ tờ giấy màu vàng này, Hàn Thạc mới biết được tại sao Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc có thể trong khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi mà thực lực tăng vọt, té ra nguyên nhân bởi vì lợi dụng nghi thức chúc phúc của Quang Minh giáo hội.
Là tổ chức tông giáo có lực ảnh hưởng nhất trên đại lục, Quang Minh giáo hội coi trọng nhất là hai dạng, một là càng ngày càng có nhiều người thành kính tín ngưỡng Quang Minh thần, hai là tín đồ có linh hồn trong sạch hiến tế vô tư cho Quang Minh thần. Từ phần văn kiện này mà Hàn Thạc biết kẻ hiến tế linh hồn trong sạch cho Quang Minh thần thì kẻ đó có thể thu được càng nhiều thần lực.
Chỉ có điều người có linh hồn trong sạch đều không phải là giáo đồ của Quang Minh giáo hội. Mặc dù là giáo đồ của Quang Minh giáo hội dưới tình huống dâng hiến linh hồn liền có ý nghĩa tử vong cũng sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, không nhất định sẽ nguyện ý buông bỏ hết thảy giao ra linh hồn. Vào lúc này, Quang Minh giáo hội sẽ dùng một số thủ đoạn cưỡng bách.
Loài người có linh hồn vô cùng trong sạch chiếm tỷ lệ cực nhỏ, ba năm qua thương thế của Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc có thể khôi phục toàn bộ, đồng thời thực lực còn tăng vọt, đó là do đã giao ra tám mươi bảy người có linh hồn trong sạch.
Tám mươi bảy người có linh hồn trong sạch này đều do Quang Minh giáo hội lợi dụng các loại phương pháp, thủ đoạn bí mật không vẻ vang gì từ các quốc gia bắt đi. Tờ giấy màu vàng này là đơn thỉnh cầu của Bố Lãng Đặc với Quang Minh giáo hội cử hành nghi thức hiến tế, trên đó còn có ký tên của một nhóm quan chức Quang Minh giáo hội tự tay đề, trong đó có cả Giáo hoàng đương nhiệm.
– Chả trách Bố Lãng Đặc có thể có được thực lực cường đại nhanh như vậy! Như vậy xem ra Quang Minh giáo hội cũng chẳng tốt hơn Thiên Tai giáo hội ở điểm nào. Dưới đủ loại tuyên dương tốt đẹp quang minh chính đại ấy lại ngấm ngầm làm những việc xấu xa sợ là không ít hơn so với Thiên Tai giáo hội. – Hàn Thạc nhìn văn kiện trong tay, lẩm bẩm.
Thực lực tiến nhanh nên Bố Lãng Đặc nhất định cho rằng không ai có thể giết chết được lão, do đó văn kiện mới để trong không gian giới chỉ, nào ai biết lại lạc vào tay Hàn Thạc. Hàn Thạc hiểu được một phần văn kiện có quá nửa quan chức cao cấp của Quang Minh giáo hội ký tên vào này nếu đem phơi bày ra ánh sáng sẽ có ý nghĩa gì.
Kinh ngạc trước cái loại phương pháp kỳ lạ của giáo đồ Quang Minh giáo hội giành lấy lực lượng thần thánh thì đồng thời, Hàn Thạc cũng có một loại cảm giác cực kỳ sảng khoái khi nắm được đằng chuôi.
– Hắc hắc. Ta nghĩ người của Thiên Tai giáo hội nhất định sẽ vô cùng hứng thú với văn kiện này, thông qua cách làm của Quang Minh giáo hội nói cho mọi người cùng biết! – Hàn Thạc cười lạnh lẩm bẩm.
– Chủ nhân, đám người Quang Minh giáo hội còn lại đã chết hết rồi! – Vẻ mặt Y Lệ Toa Bạch hưng phấn. Năm luồng khí xoáy trong cơ thể chuyển động với tốc độ cao, từng luồng lực lượng phong phú tiến vào thân thể hom hem khô đét của bà ta.
Hàn Thạc cẩn thận đưa tay thu mấy tờ giấy mỏng màu vàng kia lại, lúc này mới chú ý tới chung quanh, y như Y Lệ Toa Bạch đã nói, không còn một Quang hệ Đại ma đạo sư nào còn sống trong nhóm Quang Minh giáo đồ này, dưới sự tấn công của vô số bất tử sinh vật đã chết hết.
Hàn Thạc hơi nheo mắt lại, thần thức chuyển một vòng trên người Y Lệ Toa Bạch, đại khái phán đoán bà ta đang hấp thu lực lượng thần thánh, điều này có thể làm cho thực lực bà ta đề cao khoảng hai lần. Chỉ có điều Y Lệ Toa Bạch mặc dù đã hấp thu lực lượng thần thánh của Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc, sau khi trải qua chuyển hóa cũng còn xa mới có thể đạt tới thực lực như của đối phương.
Một mặt là bởi vì sự cường đại của Bố Lãng Đặc cũng không hoàn toàn nhờ vào lực lượng thần thánh. Đấu khí của lão vẫn chiếm vị trí chủ yếu nhất, Y Lệ Toa Bạch cho dù hấp thu toàn bộ, tự nhiên cũng khó có thể đạt tới như lão. Mặt khác là sau khi thông qua chuyển hóa, Y Lệ Toa Bạch chính thức sử dụng được cũng chỉ vẻn vẹn một bộ phận mà thôi. Dẫu sao Y Lệ Toa Bạch cũng không phải là tín đồ của Quang Minh thần, căn bản bà ta không thể sử dụng lực lượng thần thánh, điều này giống như sát khí khổng lồ sau khi Hàn Thạc đã hấp thu vẫn phải lọc đi cặn bã, chính thức có thể để mình sử dụng được vĩnh viễn là một bộ phận nhỏ thuần khiết nhất.
Y Lệ Toa Bạch sau khi hấp thu toàn bộ lực lượng thần thánh, thực lực đại khái chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới cấp độ Kiếm thánh, đối với Hàn Thạc bây giờ mà nói không cần thông qua khống chế ma huyết trong cơ thể bà ta thì bà ta cũng chả gây được uy hiếp gì. Cho nên hắn quan sát kỹ Y Lệ Toa Bạch một lúc rồi gật đầu nói:
– Rất tốt, ngươi làm không tệ, ồ, đúng rồi, trong cơ thể ngươi có lực lượng thần thánh, có cần phải tìm một địa phương an tĩnh để tiêu hóa không?
– Đa tạ chủ nhân quan tâm, thân thể ta sẽ dần dần chuyển hóa lực lượng này, không cần ta phải cố sức tiêu hóa. – Y Lệ Toa Bạch lập tức trả lời.
Hàn Thạc gật gật đầu, không tiếp tục nói nữa, ánh mắt chuyển sang một phương hướng khác.
Trong chốc lát, Tắc Tây Lị Á dẫn đầu một nhóm thành viên Ám Mạc do Tạp Lôi dẫn đường đã rất nhanh đi tới. Lúc này, đại quân bất tử do Hàn Thạc triệu hoán đã biến mất hoàn toàn, chung quanh hắn và Y Lệ Toa Bạch chỉ còn lại mấy chục cỗ thi thể Quang Minh giáo đồ.
Tử trạng của đám Quang Minh giáo đồ này cực thảm, đầu Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc nát bét sau cái giẫm của Hàn Thạc, xương cốt và nhục thân cũng biến thành bánh thịt vụn. Đám giáo đồ bị bất tử sinh vật gặm nhấm càng chết không toàn thây vô cùng thê thảm, mùi máu tươi nồng nặc vẫn quanh quẩn đâu đây.
Đoàn người Tắc Tây Lị Á sau khi tới chỉ có liếc nhìn thảm trạng này cũng cảm thấy khó mà chịu nổi, được cái các thành viên này cũng xem như nhân vật tâm chí kiên định, cũng không làm ra chuyện mất mặt gì trước mặt Hàn Thạc.
– Bố Lai Ân, chuyện này là thế nào? – Tắc Tây Lị Á cau mày, cẩn thận né qua những vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Hàn Thạc dò hỏi.
– Bọn chúng chính là mục đích ta tới đây lần này, à, Bố Lãng Đặc đã chết, xem ra chuyện của ta đã giải quyết xong!
Hàn Thạc mỉm cười nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, thầm nghĩ:
“Có khi nên đi tìm Ốc Úc Phu, đem những thú thú vị này giao cho lão.”
Là tổ chức tà ác thế lực bao trùm cả đại lục, Thiên Tai giáo hội làm loại chuyện này ổn thỏa hơn hết, huống chi bọn họ là tử địch với Quang Minh, mỗi một cơ hội có thể đả kích đối thủ bọn họ đều sẽ không buông tha. Văn kiện trong tay Hàn Thạc có Quang Minh giáo hội kể cả lãnh tụ tối cao Giáo hoàng tự tay ký tên, một khi do Thiên Tai giáo hội phơi bày ra ánh sáng, đối với hình tượng Quang Minh giáo hội có thể gây nên bao nhiêu tác dụng tiêu cực, cái này đã khiến cho hắn không thể chờ đợi được nữa.
– Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc đã chết? – Tắc Tây Lị Á há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Hàn Thạc, xem chừng hiển nhiên có phần không tin nổi.
– Ừ, chết dưới cước của ta, cỗ thi thể không đầu kia chính là lão! – Hàn Thạc chỉ chỉ vào Bố Lãng Đặc phía dưới chân tử trạng khá khó coi, máu tươi vẫn còn ấm, ung dung nói với Tắc Tây Lị Á.
Tắc Tây Lị Á thừ người ra, ngây ngốc đứng đó nhìn, không nói nên lời.
– Bố Lai Ân đại nhân, này, lão bà này là sao? – Tạp Lôi bị Y Lệ Toa Bạch suýt nữa giết chết, chỉ vào bà ta vẻ mặt cung kính đứng phía sau Hàn Thạc, dò hỏi.
– À, bà ta trước đó đã bị ta giáo huấn, từ nay về sau chính là người hầu của ta!
Hàn Thạc thuận miệng trả lời, dừng một chút, mới nói với Tắc Tây Lị Á:
– Nếu không có việc gì, chúng ta tách ra ở đây thôi!
Đối với sự quái dị ở sâu trong hẻm núi Tháp Lạp Gia, Hàn Thạc không chút hứng thú.
– Cái này… Cái… kia… – Tắc Tây Lị Á thấy Hàn Thạc muốn rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, ngập ngừng muốn giữ hắn lại nhưng không tìm được lý do.
“Ầm ầm oành”
Một loạt tiếng núi sụp đổ đột nhiên từ sâu trong hẻm núi Tháp Lạp Gia vọng lại, phương viên mười dặm như bị động đất gây chấn động.
Hàn Thạc vốn định rời đi, nhướng mày đột nhiên phát hiện từng đoàn ma thú liều mạng chạy từ trong hẻm núi ra, trong số những ma thú này thậm chí có mấy siêu giai ma thú cường đại tồn tại.
– Sao lại thế này, chuyện này là sao chứ? – Tắc Tây Lị Á phương nhan đại biến, giật mình dõi nhìn về phương hướng tiếng động phát ra, lập tức hô lên.
– Là từ sâu trong hẻm núi Tháp Lạp Gia vọng ra, bên trong nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi. – Tạp Lôi vội vàng reo lên.
– Đi xem xem thế nào! – Hàn Thạc cũng nổi lòng hiếu kỳ, không đòi đi nữa, đề nghị với Tắc Tây Lị Á.
– Cảm ơn!
Tắc Tây Lị Á nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói lời biết ơn.
– Không phải khách khí! Hàn Thạc tùy tiện đáp rồi quay sang Y Lệ Toa Bạch phân phó:
– Đi theo ta!
– Dạ biết, chủ nhân! – Y Lệ Toa Bạch cung kính trả lời.