Phần 54: Hai Ma Trận…
Hàn Thạc thật ra không ngờ Đường Na có thể khí phách đến thế, ngay sau khi Huyền Ma vừa mới rời đi đã hạ lệnh như vậy, nhưng ngẫm lại, hắn phát hiện ra đây đích xác là một thời cơ rất tốt.
Điều kiện tiên quyết là một mình Đường Na có thể ngăn chặn được hai người Ai lý Khắc Sâm và Khải Tát. Trung vị thần và Hạ vị thần căn bản không cùng một cấp bậc. Hai người kia chỉ cần có một người ra tay, chắc chắn họ không thể trốn đâu được.
Ngoại trừ ba Trung vị thần ra, đám Hạ vị thần còn lại của song phương có thực lực không chênh lệch lớn. Một khi khai chiến, vì bên này bị Huyền Ma quấy nhiễu rất ngắn, hao tổn ít thần lực, rõ ràng chiếm chút tiện nghi. Đường Na lựa chọn lúc này để ra tay là vô cùng sáng suốt!
Khi nàng vừa ra lệnh, nàng một mình dẫn đầu, cả một khoảng Hắc Ám che kín như một tấm màn, dần dần bao phủ cả bên kia. Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm nhìn thấy thế, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng phải dứt khoát nghênh chiến. – Lên! – Ba Đốn quát trầm một tiếng, trong tay hiện ra một thanh chiến chùy tỏa ánh sáng màu đen, cây chùy đó chẳng biết dùng vật liệu gì luyện ra, trông có vẻ rất nặng.
Bọn người Lệ Vi cũng không ai nhàn rỗi, ai nấy trong tay đều có vũ khí. Trong tay nàng là một cây cung tên rất tinh xảo. Ba Văn trầm mặc ít nói tay không, trên người lại có một bộ khải giáp. Khảo Bá Đặc tay phải cầm một cây cốt thứ trắng hếu, trên cốt thứ có khắc đầy các loại bùa rất quái dị.
Đoàn người Ba Đốn Ba Văn, toàn bộ đều chạy trước Hàn Thạc, ai nấy có vẻ rất hưng phấn, tựa hồ đang nghĩ mình đang đi thực tập ở trong trường.
Khi Đường Na đối phó hai người Ai lý Khắc Sâm và Khải Tát sẽ làm cho bên Ai lý Khắc Sâm chỉ còn lại có bốn Hạ vị thần. Còn bên Đường Na, nếu không tính Hàn Thạc thì Ba Đốn, Ba Văn, Lệ Vi, Khảo Bá Đặc vừa vặn cũng là bốn người. Sau khi được lệnh của Đường Na, họ cứ lấy một chống lại một.
Hàn Thạc không hề lỗ mãng lao vào chém giết với những người này, cho dù Lệ Vi bộp chộp cũng đã là Hạ vị thần có thực lực hậu kỳ, những người khác cũng đều là loại cảnh giới này. Trong tình huống này, một khi hắn tham chiến thì chỉ tự tìm khổ mà thôi.
Do đó, khi đám Ba Đốn Ba Văn ai nấy đều bay về phía đối phương, Hàn Thạc lại đứng sừng sững bất động, lạnh lùng quan sát cuộc chiến đấu của họ.
Đối với biểu hiện của Hàn Thạc, chẳng những Đường Na không có dị nghị gì, mà cả Ba Đốn Ba Văn cũng đều không nói gì. Trong lòng họ, Hàn Thạc chỉ là một tên cầu bơ cầu bất mới vào thần cấp, nếu tham dự vào thì chỉ có đường chết mà thôi. Hắn thức thời đứng tại chỗ cũng là việc bình thường.
Cứ như vậy, Hàn Thạc thản nhiên đứng lại tại chỗ, vừa đánh giá cuộc chiến giữa các vị Thần, vừa lợi dụng Linh Ma tiếp tục quan sát tình huống Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.
Trước lúc các vị Thần ở vị diện khác giao chiến, mười mấy con Huyền Ma tới tấp bay vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.
Chốc lát, cả khu vực đã thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, Thần chi lĩnh vực đè ép vào nhau, tiếng ầm ầm không dứt.
Những người này từ vị diện khác tới, cũng là vì nơi bí mật này. Đối với Hàn Thạc mà nói, bất luận là địch hay là bạn, toàn bộ đều là ngoại nhân. Hắn chỉ hận không thấy cả đám này chết sạch tại đây mới tốt.
Người duy nhất mà Hàn Thạc coi vừa mắt chính là Đường Na. Ít nhất nàng cũng có thái độ khá tốt khi đối đãi với hắn.
Hàn Thạc tập trung đại bộ phận sự chú ý vào người Đường Na. Bên trong Thần chi lĩnh vực Hắc Ám hệ của nàng, cường quang mà Khải Tát tạo ra chỉ có thể bao trùm diện tích có hạn. Trong diện tích đó, hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm hết sức dựa vào nhau, ngưng trọng ứng phó với những công kích đến từ Đường Na.
Trong tay Đường Na như nắm giữ một món thần khí bất phàm, với sự giúp đỡ của sức mạnh từ món thần khí kỳ diệu này, sức mạnh Hắc Ám hệ của Đường Na được tăng lên rất nhiều. Đều là Trung vị thần, Hàn Thạc đoán ra cảnh giới của Đường Na có lẽ cao hơn hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm một bậc, bằng không không có khả năng một mình ứng phó với hai người kia lại vẫn còn rất thong thả như vậy.
Tỉnh táo nhìn chăm chú vào mọi người xung quanh, Hàn Thạc vừa tiếp tục dùng Linh Ma quan sát những biến hóa của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, vừa âm thầm nghĩ phương pháp đối phó với đoàn người Khải Tát.
Cho dù không có cừu hận của Hắc Long tộc Hàn Thạc cũng không thể buông tha cho đoàn người Khải Tát. Trên đại lục này, hắn đã xem như đắc tội với toàn bộ Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện. Hắn lại từng đánh bị thương linh hồn của Ai lý Khắc Sâm. Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu mình với họ phải có một bên chết. Hắn thì đương nhiên không muốn chết, do đó hắn nhất định phải làm cho Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm chết trước.
Mang theo ý nghĩ này, Hàn Thạc cấp tốc nghĩ xem phương pháp gì có thể làm thịt hai người này, nhưng lại phát hiện ra muốn giết chết hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm, chỉ dựa vào sức mạnh của mình thì còn thua xa.
Đột nhiên, trong lòng Hàn Thạc chấn động, xuyên thấu qua Linh Ma đang lảng vảng xung quanh Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, hắn phát hiện ra xung quanh trận pháp này còn mấy cái trận pháp khác có sức mạnh tà ác và lực sát thương bất phàm. Mấy ma trận đó nguyên trước kia tựa hồ bị một sức mạnh nào đó kiềm chế, chỉ sau khi mười mấy con Huyền Ma trở về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, mới dần dần hiển lộ ra.
Hai ma trận trong đó Hàn Thạc biết tác dụng của chúng, hơn nữa hiểu được biết cách làm sao tránh cho mình không lâm vào giữa công kích của nó.
Một cái là Ngũ Phương Độc Vân chướng, một cái là Âm Phong Hắc Sát cương, đều là ma trận có lực sát thương rất lớn. Hắn biết khá rõ về hai ma trận này, tự tin nếu mình tiến vào đó có thể tự bảo vệ. Hai trận pháp uy lực bất phàm, nếu là người bố trí ra Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận tạo thành, có thể hiểu được lực sát thương không hề kém.
Thầm nghĩ ngợi, Hàn Thạc vẫn tiếp tục tìm một phương pháp có thể giết sạch đám người Ai lý Khắc Sâm.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra phương pháp, bên trong thần thức lại cảm ứng được một nguy cơ không ổn. Tâm thần chấn động, Hàn Thạc lập tức không suy nghĩ gì nhiều, bắt đầu tụ tập tinh thần cảm thụ phân tích nơi phát ra nguy cơ này.
Giật mình cả kinh, hắn ngẩng đầu nhìn lại phía sau, hắn đột nhiên phát hiện ra lại có một đoàn người đang lao tới phía này. Phát hiện này làm Hàn Thạc kinh hãi thất sắc, hắn không ngờ một chỗ như vậy, ngoại trừ đoàn người mình và Khải Tát Ai lý Khắc Sâm ra còn có người khác cũng biết. Hắc Long tộc đã chết, hẳn là không ai có thể biết nơi này mới đúng.
– Đường Na, lại có người đến đây! – Hàn Thạc đột nhiên hô lớn.
Đường Na trong bóng tối tuyệt đối đang bức cho hai người Ai lý Khắc Sâm và Khải Tát không có lực hoàn thủ lực, vừa nghe tiếng kinh hô của Hàn Thạc cũng đột nhiên cả kinh.
Đường Na có vẻ rất tin Hàn Thạc, lập tức lui về phía sau, trong khi thoái lui cũng kéo bọn người Lệ Vi về.
Đoàn người đang giao thủ nhanh chóng tách ra. Có lẽ vì thời gian giao chiến thật sự quá ngắn, song phương đều không ai tử vong, chỉ có Ba Đốn bị đối phương gây ra vết thương nhẹ.
– Chuyện gì thế? – Ba Đốn sau khi bị thương tỏ vẻ đằng đằng sát khí. Khi theo Đường Na chạy ngược về phía Hàn Thạc, cố nén tức giận trong lòng hỏi.
– Lại có người đến nữa! – Hàn Thạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói.
– Sao ta không cảm giác được!
Ba Đốn trừng mắt liếc nhìn Hàn Thạc, đùng đùng tức giận nói:
– Ta bị thương, chính là thời khắc mấu chốt để ta phản kích, ngươi đừng nói bậy nói bạ!
– Ba Đốn câm mồm!
Đường Na sắc mặt ngưng trọng, quát Ba Đốn rồi cau mày trầm ngâm một chút, tựa hồ tĩnh tâm cảm giác tình huống ở xa xa, rồi đột nhiên hai mắt nàng lóe lên, kinh ngạc nói:
– Hắn nói đúng, có người đến đây!
Không biết người đến là địch hay bạn, Đường Na tỉnh táo ngăn chặn xúc động của bọn người Ba Đốn, lặng lẽ nhìn lại con đường phía sau.
Bên kia đoàn người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm trong lúc này cũng đã cảm giác được dị thường, ai nấy vô cùng cẩn thận nhìn về phía một phương hướng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Vị diện truyền tống trận do viễn cổ Cự Long nắm giữ đã bị Hàn Thạc hủy đi. Theo đạo lý, người của phía bên kia hẳn là không có khả năng đến đây. Vì biết việc này, họ cho rằng người tới đây rất có có thể là người của Đường Na, dù sao Hàn Thạc cũng nắm vị diện truyền tống trận còn lại.
Đường Na cũng thấp thỏm. Bây giờ thực lực song phương chênh lệch không lớn, bên nàng thậm chí còn có thể chiếm chút thượng phong, nếu người đến là địch nhân thì có thể phá vỡ cân bằng, làm cho bên nàng lâm vào thế bất lợi. Là thủ lĩnh một phe, Đường Na biết bên mình không hề cử người khác tới khi chưa có tin tức của mình. Do đó nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thậm chí bắt đầu hoài nghi những lời Hàn Thạc nói lúc trước là đã hủy vị diện truyền tống trận bên kia rồi.
– Tiểu tử, ngươi nói ngươi hủy vị diện truyền tống trận của họ, chắc không gạt người đó chứ? – Ba Đốn không như Đường Na, chẳng có hảo cảm gì với Hàn Thạc, trong lòng vừa nghi hoặc là lập tức hỏi ngay.
Hàn Thạc lạnh lùng liếc Ba Đốn, mặt âm trầm không nói một lời.
– Hừ, nếu ngươi nói dối mà làm bên ta thua lần này, ngươi sẽ biết hậu quả! – Ba Đốn thấy Hàn Thạc hầm hầm, tức giận gầm gừ.
Đường Na không nói gì thêm, tập trung sự chú ý quan sát người tới từ phía sau. Hai nhân ảnh từ mơ hồ dần dần rõ ràng. Đi trước là một lão nhân mà Hàn Thạc rất quen thuộc, đó là Khải Lợi lúc trước từng sóng vai tác chiến với hắn ở đế quốc Tạp Tây, đến từ Tự Nhiên giáo hội.
Bên cạnh Khải Lợi là một trung niên khí chất ôn hòa, nụ cười tự nhiên. Trung niên này thần sắc thoải mái, lại còn mỉm cười nói gì với Khải Lợi. Khải Lợi thoạt nhìn có thể làm cha của vị trung niên này, lại có vẻ vô cùng cung kính, thái độ cực kỳ tôn kính với người trung niên kia.
Đường Na từ khi tới đại lục kỳ Áo đến giờ vẫn có biểu hiện rất thong dong, đột nhiên cau mày, nhìn vị trung niên đó như lâm đại địch.
Hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm vừa nhìn thấy vị trung niên đó xuất hiện, thần sắc phức tạp cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, cười khổ không dứt.
– Chào, Khải Tát, Ai lý Khắc Sâm, có phải các ngươi không muốn cho ta tới hả. Đến cả truyền tống trận cũng đã hủy mất. Làm hại ta thiên tân vạn khổ, đi qua không biết bao nhiêu vị diện, cuối cùng không thể không tiến hành đi xuyên qua các vị diện mới tới được nơi này! – Vị trung niên đó nhìn Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm cười mà như không, nói vẻ ôn hòa.
Hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm đứng xa xa hành lễ, nói gì đó một hồi, gượng cười.