Phần 42: Đừng Nghĩ Còn Sống Sót Mà Ra Khỏi Đây!
Hàn Thạc trước nay vẫn mù mờ không hiểu lão nhân mà lúc trước hắn dùng ma đầu nhìn thấy là ai. Bây giờ thông qua Vưu Kim rốt cục xác định rồi. Người nọ quả nhiên là chủ nhân của Thần Trạch dược tề, Cáp Tư Cách Lâm. Bây giờ Hàn Thạc có thể khẳng định, những việc mà Thần Trạch dược tề làm ở Ám Ảnh thành đích thật là do Cáp Tư Cách Lâm chỉ đạo.
Từ khi Hàn Thạc phát hiện ra Thần Trạch dược tề làm ăn phi pháp ở Ám Ảnh thành, hắn đã có cừu hận không giải được với Cáp Tư Cách Lâm rồi. Bây giờ Thiên Cơ dược tề thay thế địa vị của Thần Trạch dược tề ở Ám Ảnh thành, lúc này cừu hận giữa hai phương lại càng lúc càng lớn, cho dù hắn không muốn đối phó với Thần Trạch dược tề, Cáp Tư Cách Lâm cũng sẽ không buông tha hắn Có điều kiện tiên quyết này, Hàn Thạc sau này sẽ không tiếc tất cả tiêu diệt Thần Trạch dược tề, trừ đi hậu hoạn từ Cáp Tư Cách Lâm này!
– Vưu Kim. Cáp Tư Cách Lâm tuyệt đối có cấu kết với Liệp Thần giả, ngươi cần phải nhận rõ bộ mặt thật của hắn! – Hàn Thạc cười lạnh nói.
Vưu Kim hiển nhiên không coi sự nhắc nhở của Hàn Thạc vào lòng, nghe vậy chỉ hừ khẽ, tỏ vẻ khinh thường lời của Hàn Thạc. Hắn ngược lại cho rằng Hàn Thạc có ác ý với Cáp Tư Cách Lâm. Xem ra hắn và Cáp Tư Cách Lâm quan hệ rất thân mật.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Theo Thanh Lâm, mọi người đứng xa xa tấn công vào huyệt động của Liệp Thần giả. Những Liệp Thần giả thò đầu ra khỏi miệng huyệt động, khi đối mặt với oanh tạc như mưa bão của bọn người Thanh Lâm lại có sáu tên lăn ra chết.
– Rút lui về! – Một tiếng gầm nhẹ từ một huyệt động lớn nhất truyền đến.
Đám Liệp Thần giả ai nấy đều cố lao ra khỏi huyệt động, nghe vậy toàn bộ rụt về, hơn nữa lợi dụng những bức tường đá bịt chặt huyệt động. Chính vì thế, công kích của bọn Thanh Lâm không còn mục tiêu, cũng không thể giết chết được Liệp Thần giả nữa.
– Là Bố La Tư Đặc! Hắn quả nhiên ở bên trong! – Hắc Thiên quát, có vẻ hưng phấn khó hiểu.
– Toàn bộ Liệp Thần giả đã tiến vào huyệt động, chúng ta làm sao bây giờ? – Tật Phi cũng không quay đầu lại, hỏi Thanh Lâm bên cạnh.
– Trong huyệt động có những đường rẽ!
Hàn Thạc nhắm mắt, dùng vài con ma đầu lặng lẽ lẻn vào, rồi đột nhiên quát to:
– Bên trong còn có lối đi nhưng rất hẹp, Liệp Thần giả đang rút lui!
Từng có kinh nghiệm nãy giờ, mấy người Thanh Lâm bây giờ chẳng còn hoài nghi gì Hàn Thạc, ai nấy biến sắc, Thanh Lâm nói lớn:
– Mỗi một phương lưu hai mươi người ở ngoài lưu thủ. Còn lại tiến vào động. Vất vả lắm mới tới được nơi này, không thể để cho chúng chạy thoát được!
– Được!
Tật Phi lập tức đồng ý, quay đầu lại phân phó, sau đó khẽ gật đầu với Thanh Lâm, quát:
– Đi!
Vưu Kim cũng hạ lệnh rồi dẫn thủ hạ cùng bay về phía miệng huyệt động.
Thân ảnh An Đức Lệ Na nhoáng lên, dẫn đầu xông tới. Hàn Thạc theo sát phía sau. Thanh Lâm, Hắc Thiên, Tật Phi, Vưu Kim từ bốn phương hướng bắn ra, giữa không trung bắn ra từng đạo hư ảnh, hướng thẳng về phía huyệt động phía sau hàn đàm.
Trong nháy mắt, có hơn một trăm bóng người đáp xuống phía trên hàn đàm, chỉ cách huyệt động có một đoạn ngắn.
– Cẩn thận. Có Liệp Thần giả đang lui về! – Hàn Thạc hét lớn.
Hắn vừa dứt lời, phương hướng hàn đàm đột nhiên trọng lực tăng lên gấp trăm lần. Thân thể mọi người phía trên cảm thấy chậm hẳn lại. Trong lúc này, miệng huyệt động đột nhiên lộ ra rất nhiều thân ảnh Liệp Thần giả. Chúng tới tấp ra tay công kích những người đang chịu ảnh hưởng của trọng lực gấp trăm lần, ngay chính khi mọi người ở trên hàn đàm.
Dưới trọng lực gấp trăm lần, ai cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Chẳng những tốc độ chậm lại, việc duy trì thần lực bay lượn cũng lớn gấp mười lần ngày thường. Dưới loại trạng thái này mà phải đối mặt với những công kích của đám Liệp Thần giả, có mười mấy người lập tức không ứng phó kịp bị đánh trúng, không tự chủ được rơi tòm vào hàn đàm.
Những tiếng kêu gào thê lương rợn da gà từ những người bị rơi xuống đầm vang lên. Trong nháy mắt, bên trong hàn đàm lại có thêm mười mấy bộ xương trắng.
Những người ở phía sau nhanh chóng ra tay công kích vào động khẩu nơi mấy tên Liệp Thần giả thò đầu ra. Có vài tên Liệp Thần giả bị đánh chết, thi thể cũng rơi vào hàn đàm.
– Ngăn chúng lại cho ta! – Bố La Tư Đặc hình thể bưu hãn lộ ra trước miệng huyệt động lớn nhất, thần sắc dữ tợn.
Bên cạnh hắn, Gia Lạp Tư tu luyện sức mạnh Hắc Ám và Thái Lâm tu luyện sức mạnh Tử Vong, toàn bộ đều đứng chắn đường, đôi mắt ba người thoáng cái đã dán cả vào người An Đức Lệ Na.
Chúng lập tức hợp lực ra tay công kích An Đức Lệ Na, căn bản không quản bọn người Thanh Lâm và Vưu Kim.
An Đức Lệ Na là người đi trước, cách ba người kia khá xa. Đối mặt với việc ba người đột nhiên ra tay công kích có vẻ lúng túng, ứng phó không kịp. Hai lòng bàn tay bắn ra một màn ánh sáng, cả người nàng ở giữa không trung trông như một khối tinh thể trong suốt rất lớn, miễn cưỡng đỡ lấy sự công kích hợp lực của ba người.
– Công kích ba người Bố La Tư Đặc! – Hàn Thạc gầm vang, tay trái vung lên. Lục Lân Sa do hắn luyện chế trước khi đi Chúng Thần đại lục lóe ra như bầu trời đầy sao, mãnh liệt chụp vào ba người Bố La Tư Đặc.
Hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên đến từ Ám Ảnh thành, cũng vội vàng ra tay công kích bọn Bố La Tư Đặc. Thanh Lâm với mái tóc xanh tung bay, trong nháy mắt hình thành những vòng gió xoáy tốc độ cao xoay tròn, cuốn thẳng về phía miệng huyệt động. Trường thương đen tuyền trong tay Hắc Thiên đâm mạnh, một đạo sấm sét màu đen uốn lượn như du long bay vụt ra ngoài.
Ba người toàn lực ra tay muốn giết chết An Đức Lệ Na không thể không tạm thời dừng công kích kịch liệt lên người nàng, vội vàng ra tay ngăn cản công kích của Thanh Lâm và Hắc Thiên, bố trí một tầng kết giới dày dặc ở miệng huyệt động.
– Ủa!
Ba người đồng thời quát khẽ, đột nhiên phát hiện ra những điểm lân tinh màu xanh đang rơi vào huyệt động. Gặp phải cái thứ mà đụng đâu cháy nấy này, Thái Lâm không cẩn thận dính phải vài điểm Lục Lân Sa, thân thể đột nhiên bị cháy sém. Ngọn lửa xanh này cực kỳ ác độc. Trong chớp mắt đã đốt cháy đen một phần thân thể mụ.
Lục Lân Sa của Hàn Thạc bắn ra còn sớm hơn cả công kích của đám người Thanh Lâm. Ba người Bố La Tư Đặc căn bản không coi Lục Lân Sa của hắn vào mắt. Kết giới của chúng cũng chỉ để cản trở hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên, cho nên mới để mặc cho Lục Lân Sa xâm nhập. Chúng cho rằng công kích của loại tiểu nhân vật như Hàn Thạc tuyệt sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì cho chúng. Đợi cho Lục Lân Sa thiêu cháy cả huyệt động, chúng mới cảm thấy có chút không ổn.
– Khốn khiếp, rốt cuộc đây là cái thứ lửa gì thế này, sao không thể dập tắt được nhỉ! A. Tên tiểu tử khốn nạn, ta nhất định phải giết hắn! – Thái Lâm đau quá gào ầm lên, xem ra mụ bị Lục Lân Sa đốt đau không nhẹ.
Trong huyệt động, hai người Bố La Tư Đặc và Gia Lạp Tư vừa thấy đến cả Thái Lâm cũng không thể lập tức chống đỡ nổi với mấy điểm lửa màu xanh lá cây này, toàn bộ đều giật bắn cả người, vội vội vàng vàng lui vào trong huyệt động, tạm thời bỏ qua việc công kích An Đức Lệ Na.
An Đức Lệ Na đỡ hơn rất nhiều, lợi dụng thời gian này bay người nhảy đến một miệng huyệt động, là người đầu tiên lướt qua hàn đàm.
Miệng huyệt động nơi ba người Bố La Tư trấn giữ vì có Lục Lân Sa không ngừng đốt cháy, nên An Đức Lệ Na không lựa chọn chỗ đó, mà tìm một miệng huyệt động có ba Trung vị thần đang đứng. Nàng vừa vào lập tức đại khai sát giới, ra tay bất lưu tình. Ba Liệp Thần giả bị bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên một cái, toàn bộ rơi tòm vào hàn đàm.
Ba Liệp Thần giả hóa thành bạch cốt rất nhanh. An Đức Lệ Na không ngừng lại một giây, đi tới một miệng huyệt động khác. Nàng chuyên chọn những nơi Liệp Thần giả tụ tập nhiều nhất, bàn tay nhỏ bé liên tục vung lên, cố hết sức vào sâu. Trong chốc lát đã có bảy người bị nàng vứt vào hàn đàm.
Không có sự cản trở của ba người Bố La Tư Đặc, bọn người Thanh Lâm và Hắc Thiên cũng lướt qua hàn đàm. Mấy người này có thực lực Thượng vị thần, chuyên môn chọn huyệt động có nhiều Liệp Thần giả mà đánh vào, những tiếng gào thê lương từ trong những huyệt động truyền đến, mười mấy Liệp Thần giả bị giết chết trong nháy mắt.
Chính vì vậy, đám Thần Vệ ở phía trên hàn đàm đã dễ dàng hơn nhiều, bình yên vô sự vượt qua hàn đàm, rồi cũng tiến vào huyệt động.
– Mọi người phân tán ra. Mỗi người vào một huyệt động tìm kiếm cho ta!
Thanh Lâm quát một tiếng, rồi nói với Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, có thể chỉ cho ta biết rõ ràng phương hướng của ba người Bố La Tư Đặc không?
– Không thành vấn đề. Theo ta đến đây! – Trên người Thái Lâm bị Lục Lân Sa đốt cháy, bằng vào cái mùi đặc thù đó, Hàn Thạc có thể đuổi sát không tha, lập tức trả lời rất nhanh.
Hắn vừa nói thế, đám An Đức Lệ Na, Thanh Lâm, Hắc Thiên lập tức đi theo. Tật Phi vừa mới lướt qua hàn đàm cũng không hề do dự, cũng đi theo sau. Vưu Kim của U Mạc thành hừ khẽ, không thèm đuổi theo, mà chọn một huyệt động khác tiến vào, một mình tìm kiếm.
– Cẩn thận một chút. Nói không chừng bên trong huyệt động có cao thủ Thượng vị thần mạt kỳ đó! – Hàn Thạc lớn tiếng nhắc nhở, rồi đi đầu dẫn đường cho mọi người.
Thông đạo chật hẹp, bên trong càng ngày càng nhiều ngã rẽ, Hàn Thạc dẫn đầu, trên đường đụng phải vài Liệp Thần giả linh tinh đều bị mấy người ở đây giết sạch, mọi người một mạch đi sâu vào bên trong. Khi tới bụng núi chợt thấy một huyệt động trong suốt sáng ngời, chung quanh che kín những năng lượng tinh thạch sáng lòe lòe, chiếu rọi những vách tường nơi này sáng rực huy hoàng.
Chung quanh đầy những thông đạo nhỏ kéo ra bốn phương tám hướng, giữa đó là một thông đạo thật lớn đi thẳng xuống dưới, vài Liệp Thần giả từ xa xa chạy tới, kinh hoảng chui vào thông đạo đó.
– Nơi đó hẳn là có cửa thoát! – Hàn Thạc chỉ chỉ xuống đáy, giải thích.
– Đi! – Thanh Lâm chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, là người đầu tiên vọt tới.
Thanh Lâm là người đi đầu, Hắc Thiên không do dự gì, cũng lập tức đi theo. Còn An Đức Lệ Na một mạch dẫn đầu, ngược lại do dự một chút, đợi khi nàng thấy Hàn Thạc cũng xông lên, lúc này mới đi vào. Tật Phi đi cuối cùng.
Rơi xuống ngàn thước, một mạch xòe tay không thấy ngón, ngoại trừ Hắc Thiên tu luyện sức mạnh Hắc Ám ra, cũng chỉ có Hàn Thạc là có thể miễn cưỡng nhìn rõ ràng tình huống chung quanh một chút.
Cả đường hầm tối đen như nối thẳng xuống dưới đất. Hắn chú ý quan sát một chút, phát hiện An Đức Lệ Na hai mắt như có năng lượng tinh thạch ánh lên loang loáng, Hàn Thạc lập biết ngay nàng cũng có thể thấy rõ. Hai người Thanh Lâm và Tật Phi cứ thế mà đi xuống.
Sau khi đi xuống sâu không biết bao lâu, mọi người đột nhiên phát hiện ra chân mình đã có cảm giác.
Hàn Thạc cúi đầu nhìn xuống, thấy phía dưới có một cung điện vô cùng lớn. Cung điện chiếm diện tích mấy vạn thước vuông, trông rất cổ kính. Những tháp năng lượng xây ở mọi góc, nhưng lại không có lấy một chút hào quang nào. Những Liệp Thần giả đông như kiến, chạy tới chạy lui như con ruồi mất đầu, tựa hồ cũng không tìm thấy đường ra.
Đột nhiên một áp lực khổng lồ tràn ngập khắp nơi, như có một tòa núi lớn đặt trên người mọi người. Khí thế kiến kẻ khác khó có thể thở được. Khí tức vô cùng vô tận không biết từ chỗ nào xông đến, đem theo một luồng vị đạo đời đời bất diệt, giống như những tinh tú trên trời, vĩnh viễn bất diệt!
Trong không gian tối đen, một thân ảnh khổng lồ cao ngàn trượng dần dần hiện ra. Thân thể khổng lồ tràn ngập giữa sơn cốc. Đôi mắt xanh lè như là hai mặt trăng rằm treo lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng bao quát cả mọi người trên cung điện.
– Lại có thể tìm được nơi này à! – Thanh âm già nua từ không trung nhè nhẹ truyền đến, không ngừng vang vọng cả không gian.
– Ngươi là ai? – Hắc Thiên trầm giọng hỏi.
– Đã đến rồi, thì đừng nghĩ còn sống sót mà rời khỏi đây!
Người khổng lồ phất phất tay, sức mạnh hủy diệt thoáng cái tràn ngập trong từng góc, cả không gian trong nháy mắt hình thành không biết bao nhiêu kết giới. Sức mạnh Hắc Ám và Tử Vong trong cơ thể Hàn Thạc đột nhiên toàn bộ đều bị phong ấn cả, không dùng được chút thần lực nào nữa.
Hàn Thạc trong lòng kinh hãi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên cái bóng mơ hồ mông lung như một ngọn núi non trùng điệp, ngoài ra còn thấy một đôi mắt xanh lè hình trăng rằm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cảnh này giống như đã từng gặp rồi. Giống như hắn đã gặp phải tình huống này từ trước vậy. Khổ sở suy tư một chút, sắc mặt Hàn Thạc chợt biến động mãnh liệt, rốt cục nhớ ra mình từng gặp cảnh này ở đâu rồi.
Ở Kỳ Áo đại lục trong Tử Vong mộ địa, khi hắn cố vào tầng thứ hai tế đàn, hắn bị Tà Thần cưỡng chế đặt một ấn ký. Đầu hắn giống như bị ngàn đao đâm chém, trong lúc hoảng hốt, một thân ảnh cũng từng hiện lên trong đầu Hàn Thạc giữa hư không, đưa đôi mắt màu xanh hình trăng rằm thật lớn ngạo nghễ trùm lấy hắn.
– Thần phục. Không còn đau đớn. Sung sướng suốt đời!
Hình ảnh cao ngàn trượng hiện lên trong óc Hàn Thạc không ngừng nói đi nói lại câu này, muốn hắn hoàn toàn thần phục nó. Lúc đó vì khoảng cách quá xa, không biết bao nhiêu vị diện mà nói, nên người khổng lồ cao hơn một ngàn trượng chỉ là một ý niệm, do đó Hàn Thạc có thể chống đỡ được.
Song, lần này người khổng lồ cao ngàn trượng này tuyệt không phải ảo ảnh. Lời nói của hắn cũng tuyệt không phải là ý niệm. Chính diện đối mặt với tồn tại vô cùng kinh khủng này, Hàn Thạc mới biết được lần trước không thể so được với lần này!
– Thần phục ta. Nếu không, lập tức chết ngay! – Người khổng lồ cao ngàn trượng quát khẽ, thanh âm tràn ngập sự mê hoặc kỳ dị.
– Ngươi là ai? – Thanh Lâm mặc dù không thể nhìn rõ ràng tình huống chung quanh nhưng đôi mắt xanh thật lớn lóe ra ánh sáng cũng tỏa ra chút ánh sáng vào thân hình hắn, làm hắn có vẻ vô cùng thần bí và cường đại!
– Các ngươi không cần biết!
Người nọ thấp giọng quát, nói:
– Một cơ hội cuối cùng, các ngươi rốt cuộc muốn chết hay muốn sống?
– Muốn sống! – Hắc Thiên đột nhiên hét lớn, một quyển trục đột nhiên ném ra. Vô tận hắc ám trong cả khu vực thoáng cái toàn bộ bị quyển trục này ảnh hưởng. Một luồng năng lượng dao động vô cùng lớn đột nhiên từ trong quyển trục phát ra, hội tụ lại bắn thẳng về phía người khổng lồ ngàn trượng đó.
– Muốn chết! – Người khổng lồ ngàn trượng phất phất tay, quyển trục Hắc Thiên vừa ném đã bị vỡ vụn. Một đạo hào quang từ mắt trái của hắn bắn ra, thoáng cái xạ vào người Hắc Thiên. Hắc Thiên gào lên một tiếng, bị ném văng ra xa.
Trước khi tới đây, Hàn Thạc đã hỏi đi hỏi lại Thanh Lâm và Hắc Thiên, hắn còn tưởng rằng hai người Hắc Thiên và Thanh Lâm thật sự có biện pháp đối phó với sức mạnh của Thượng vị thần mạt kỳ. Nhưng xem ra dưới tình huống này, Hắc Thiên căn bản không có lực hoàn thủ!