Phần 11: Ta Nói Giết Ngươi Thì Ngươi Phải Chết!
Lực lượng cấm chế kỳ lạ từ cây Mộc trượng màu vàng trong tay lão già kia truyền đến, một khắc sau cả Sa Đặc Bối Long và La Ti đều đứng yên không nhúc nhích.
Trong sát na luồng lực lượng cấm chế truyền ra, ngay cả Hàn Thạc cũng bị ảnh hưởng. Sau hai giây, hắn hoàn toàn tỉnh lại, nhìn La Ti thì phát hiện cô ta và Sa Đặc Bối Long đã bị tách rời ra không biết từ khi nào, thần chi lĩnh vực La Ti phóng ra cũng tan biến không còn dấu vết.
Hàn Thạc lập tức hiểu rằng mình cũng bị lực lượng kỳ lạ của Thời gian tĩnh chỉ (thời gian ngưng đọng) tác động, thầm kinh hãi, chăm chú nhìn vào lão già vừa đột ngột xuất hiện, trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
La Ti và Sa Đặc Bối Long mất hồn một lát thì mới chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra. La Ti khá tức giận, bởi vì chỉ cần thêm một lúc nữa là mình đã có thể giết chết Sa Đặc Bối Long, vậy mà không hiểu sao lại bị người khác cấm chế mất vài giây, làm lỡ mất cơ hội tốt nhất để giết đối thủ.
Khác hẳn La Ti, Sa Đặc Bối Long vừa từ quỷ môn quan trở về thì lại hết sức vui mừng, vội vàng quay sang cảm ơn lão già cầm cây Mộc trượng màu vàng:
– Đa tạ Bảo Mỗ đại nhân!
Lão già tên gọi Bảo Mỗ vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như không, khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
– Sa Đặc Bối Long, ta thấy ngươi nên trở về đi. Ngươi không thể bắt được người gọi là Hàn Thổ kia đâu!
Sa Đặc Bối Long quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thạc và Thổ Giáp Thi, cười khổ nói:
– Ta hiểu. Ta về sẽ bẩm báo việc này. Bảo Mỗ đại nhân, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.
– Không sao. – Bảo Mỗ đáp.
– Hàn Thổ, cái tên tiểu tử kia, chuyện này chưa kết thúc đâu, Xích Thổ thành sẽ không bỏ cuộc đâu! Bọn ngươi chờ đấy!
Sa Đặc Bối Long vẫn còn cố làm tàng, nói:
– Mụ kia, ngươi tên là gì? Ta “nhớ” rồi đấy!
La Ti chẳng thèm đáp, đứng bên cạnh Hàn Thạc không nói tiếng nào.
– Ngươi chạy được sao?
Hàn Thạc lạnh lùng quát lên, trầm giọng nói:
– Ta nói muốn giết ngươi thì ngươi sẽ phải chết! Không một ai cản được!
Nói xong, hắn đột nhiên cất bước đi về phía Sa Đặc Bối Long, nhưng cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào lão già tên gọi Bảo Mỗ kia.
Bảo Mỗ nhíu mày, tựa hồ khó chịu trước sự láo xược của Hàn Thạc.
– Ta là Thành chủ Không Linh thành. Bên trong thành không được phép tỷ đấu. Cho dù các hạ là ai, nhưng đã tới Không Linh thành thì cũng nên tuân thủ quy củ ở đây! – Bảo Mỗ nhìn Hàn Thạc đang từng bước tiến đến gần, nói giọng nhẹ nhàng.
– Lúc trước bọn người Sa Đặc Bối Long động thủ đuổi giết Hàn Thổ thì tại sao ngươi không xuất hiện ngăn cản mà giờ thấy hắn sắp phải phơi thây tại chỗ thì lại đột nhiên hiện ra. Ngươi làm Thành chủ quả thật có chút không xứng đáng. – Hàn Thạc cười lạnh.
Bảo Mỗ có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, tu luyện Thời Không pháp tắc thần bí khó lường. Trong tình huống thông thường thì Hàn Thạc không muốn có kẻ địch loại này, nhưng theo hắn quan sát thì Bảo Mỗ rõ ràng có quen biết Sa Đặc Bối Long, về cơ bản thì cách làm hiện giờ của lão ta chính là che chở cho tên kia.
Vì Thổ Giáp Thi, Hàn Thạc không sợ đắc tội với Bảo Mỗ. Mặc dù lão ta có khả năng dùng Thời gian tĩnh chỉ cấm chế lực lượng trong một khoảng không gian những cũng không thể duy trì thời gian dài. Ban nãy sở dĩ Hàn Thạc trúng chiêu là vì hoàn toàn không phòng ngự, hắn tin tưởng rằng một khi mình đã chuẩn bị trước thì Bảo Mỗ muốn cấm chế vị trí không gian của mình cũng không dễ dàng.
– Ngõ ngách nào trong Không Linh thành mà không có Trung vị thần đánh nhau, ta đâu đủ sức chú ý khắp mọi nơi. Chỉ khi các Thượng vị thần giao chiến thì ta mới có thể sử dụng tháp năng lượng bố trí từ trước mà dò xét được. – Bảo Mỗ nhìn Hàn Thạc chằm chặp, bình tĩnh giải thích.
Lão ta cảm thấy người này quá khác thường, có luồng khí thế mà không phải một tên Trung vị thần có thể có được. Sau khi biết thân phận của mình mà vẫn còn dám mạo muội động thủ thì ngoài kẻ ngu ngốc ra thật sự chỉ có cường giả không biết sợ.
Mà Hàn Thạc hiển nhiên là loại người sau!
– Nói luyên thuyên! – Hàn Thạc cười nhạt trước cách giải thích của Bảo Mỗ, khẽ hét lên, tăng nhanh tốc độ đi về hướng Bảo Mỗ và Sa Đặc Bối Long, chuyển lực lượng của Đỉnh Linh vào trong cơ thể, trong nháy mắt hình thành nên Thiên Ma Bất Diệt Thể.
Bảo Mỗ trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ không hay, tay vung cây Mộc trượng màu vàng lên, đột nhiên từ trong Mộc trượng tỏa ra những sóng dao động lực kỳ dị ảnh hưởng đến Thời Không quy tắc, bỗng chốc tạo thành Thời Không kết giới chụp xuống Hàn Thạc.
Trong sát na, Hàn Thạc cảm thấy bản thân mình có ảo giác như ở trong gương không gian, không thể động đậy, còn có một luồng sóng dao động tiến vào thần thức của hắn, dường như làm cho mọi suy nghĩ đông cứng lại!
Thần thức bỗng nhiên phân tán làm hàng trăm hàng ngàn tia, không ngừng rung động giao thoa với nhau tạo thành một vòng xoáy ở bên trong não vực, nuốt hết mọi dao động sóng tập kích thần thức kia. Hàng trăm vòng xoáy trong thần thức Hàn Thạc đã ầm ầm công kích luồng dao động sóng kỳ dị, tức thì phá nát không cho nó kịp kháng cự.
Thần thức không còn bị uy hiếp, hắn lập tức nhận thấy mỗi một tế bào dường như đều bị đông cứng lại, hơn nữa còn cảm giác không gian xung quanh người dường như ngưng lại, hóa thành đá, mà bản thân mình thì trở thành một tiêu bản bên trong hóa thạch đó. Loại cảm giác này vô cùng quái dị khiến cho Hàn Thạc rất khó chịu.
Lực lượng của Thời Không kết giới tràn ngập từng ngóc ngách trong khu vực này, nhưng mà sau khi thần thức tránh được một đợt tập kích của luồng lực lượng kia thì Hàn Thạc có cảm giác quái dị là cứ duy trì được một vài giây, các tế bào trong cơ thể hắn như là được kích hoạt, nhanh chóng nổ tung, phân tách, tổ chức lại.
Thiên Ma Bất Diệt Thể như là khối thuốc nổ được châm lửa, trong nháy mắt bộc phát ra lực phòng ngự kinh người, chỉ nghe xương cốt Hàn Thạc phát ra những âm thanh trong trẻo, cuối cùng vang lên một tiếng “rắc” lớn, hắn hoàn toàn khôi phục lại năng lực hành động.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Thạc cảm thấy khoảng không gian này như một tấm gương nguyên vẹn bị đánh nát ra tạo thành những vết nứt không gian mà mắt thường thấy rõ, sau đó lại liền lại với tốc độ nhanh hơn.
Hàn Thạc vẫn sải bước rất nhanh về hướng Bảo Mỗ và Sa Đặc Bối Long như không hề có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc.
Ngoài Bảo Mỗ ra thì Sa Đặc Bối Long, La Ti, Thổ Giáp Thi sau khi nghe thấy tiếng “rắc” kia thì đều giật nảy mình, biết rằng nhất định xảy ra chuyện gì đó giữa Hàn Thạc và Bảo Mỗ, nhưng bởi vì bị Thời Không kết giới ảnh hưởng nên không rõ tình hình cụ thể, chỉ đành ngỡ ngàng giương mắt nhìn hai người kia.
Sa Đặc Bối Long vốn đã định bỏ đi ngay lập tức, nhưng vừa thấy Hàn Thạc vẫn ra tay bắt chấp sự ngăn cản của Bảo Mỗ thì trái lại hết sức vui mừng, không vội vã bỏ đi khỏi khu vực nguy hiểm này, bừng bừng hứng thú chờ kết cục thê thảm mà Hàn Thạc sẽ gặp phải.
Khi đến đây, Sa Đặc Bối Long đã nghe nói về sự lợi hại của vị Thành chủ Không Linh thành này. Biết mặc dù thời gian qua Bảo Mỗ không thích cai quản công việc nhưng thực lực sâu không lường được, nếu không phải đã cầm lệnh bài của Thành chủ của mình đến ra mắt Bảo Mỗ thì Sa Đặc Bối Long thật sự không dám truy kích Thổ Giáp Thi ở Không Linh thành.
Trông thấy Bảo Mỗ cau mày nhìn Hàn Thạc là kẻ có can đảm khiêu chiến sự uy nghiêm Thành chủ, Sa Đặc Bối Long dường như một lần nữa thấy lại hy vọng bắt được Thổ Giáp Thi.
– Ta muốn giết Sa Đặc Bối Long không liên quan tới ngươi! Ngươi thật sự muốn cản ta? – Hàn Thạc phá vỡ Thời Không kết giới, tận lực phát ra khí thế ngút trời của lực lượng Đỉnh Linh, tiếp tục sải bước về hướng Bảo Mỗ, vừa nhìn lão ta chằm chằm vừa trầm giọng quát.
Bảo Mỗ lâm vào thế khó xử. Người có thể phá vỡ Thời Không kết giới chỉ trong vài ba giây ngắn ngủi tuyệt đối có thực lực chiến đấu với lão một trận! Trong lòng lão hiểu rằng một khi thật sự khai chiến thì chắc chắn kết quả sẽ không tốt đẹp gì, nói không chừng lão có khả năng bị thương!
Chỉ cần lưu ý cẩn thận thì người tu luyện Thời Không lực lượng thường sẽ không bị dồn vào đất chết, bị thương đã là trường hợp rất bi thảm rồi. Mặc dù Bảo Mỗ cũng e ngại đối với lực lượng của Hàn Thạc, nhưng vì Hàn Thạc không có ưu thế áp đảo về lực lượng nên Bảo Mỗ cũng không lo lắng về sự an toàn tính mạng của mình.
Chỉ là, đối với cao thủ thuộc loại cảnh giới của lão mà nói, bị thương cũng là một chuyện vô cùng đau khổ. Trông thấy Hàn Thạc từng bước tiến đến gần, Bảo Mỗ bắt đầu suy nghĩ xem có nên vì người kia mà phải đại chiến một trận thật sự với Hàn Thạc hay không.
Sa Đặc Bối Long dường như nhận thấy Bảo Mỗ đang do dự, vội vàng nói:
– Bảo Mỗ đại nhân, nơi này là Không Linh thành, bản thân người là Thành chủ thì cần phải nghiêm khắc ngăn chặn người ngoài dám đến khiêu khích sự uy nghiêm của Thành chủ!
Sa Đặc Bối Long không biết Thành chủ của mình và Bảo Mỗ có giao tình thế nào, nhưng xét theo tình thế bây giờ thì giao tình đó chắc không sâu, hắn bắt đầu lo lắng có thể Bảo Mỗ thấy thực lực Hàn Thạc hùng mạnh sẽ không bảo vệ hắn nữa.
Sa Đặc Bối Long nói giọng oang oang khiến Bảo Mỗ hết do dự hạ quyết tâm. Lão ta là Thành chủ Không Linh thành, cho dù vì cái thể diện Thành chủ này thì hắn cũng không thể không chiến đấu!
– Ngươi muốn giết Sa Đặc Bối Long thì hãy chờ hắn rời khỏi Không Linh thành!
Bảo Mỗ lẳng lặng nhìn Hàn Thạc, con ngươi dần dần co lại:
– Chỉ cần hắn ở Không Linh thành, ta nhất định phải ngăn cản ngươi!
– La Ti, giết hắn cho ta. Ta sẽ ngăn lão già này lại! – Đã có đáp án, Hàn Thạc không do dự thêm nữa. E rằng Sa Đặc Bối Long sẽ nhân cơ hội chạy trốn, Hàn Thạc bình tĩnh dặn La Ti.
Vừa nói dứt lời, Lục Ma Phong đột nhiên từ trong lòng bàn tay bay vụt ra, mười bảy thanh phi kiếm cũng gầm rú ra theo, chém thẳng xuống mặt Bảo Mỗ. Mười bảy thanh phi kiếm vừa bay ra, Hàn Thạc cầm Lục Ma Phong cũng lao tới đánh giết, tiện thể còn dùng tay trái quẳng Huyễn Mạc Phiên ra, vừa làm vướng tầm mắt của Bảo Mỗ vừa bao chặt lấy Sa Đặc Bối Long thấy tình thế không ổn đang chuẩn bị chuồn.
La Ti đã đi theo Hàn Thạc bao lâu rồi, bình thường hỗ trợ nhau chiến đấu đã thành thói quen, hiểu rõ bảo bối này của Hàn Thạc như lòng bàn tay.
Hàn Thạc vừa hành động, La Ti liền phối hợp ăn ý bay người ra, truyền Hắc Ám thần lực vào trong mái tóc dài, nhờ sự che chở của Huyễn Mạc Phiên mà xuất quỷ nhập thần lẻn tới bên cạnh Sa Đặc Bối Long, một lần nữa phát ra Hắc ám vô tận bao phủ lấy Sa Đặc Bối Long không để hắn kịp phản ứng.
Bị mười bảy thanh phi kiếm ầm ầm chém tới, Bảo Mỗ lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh, không thể không vung Mộc trượng cưỡng bức thay đổi Thời Không pháp tắc, làm cho không gian khu vực bên cạnh uốn khúc khiến bản thân lão ta như ở giữa không gian loạn lưu, những luồng ánh sáng chói lóa đột ngột xuất hiện ở bên cạnh hắn rồi biến mất, tất cả đều là những vết rách không gian.
Phi kiếm rõ ràng đâm vào hướng Bảo Mỗ nhưng lại bị không gian uốn khúc kia chấn động, lập tức giống như là rơi vào một vùng không gian khác, nếu Hàn Thạc không có tinh thần tương thông với phi kiếm, vận dụng mỗi thanh phi kiếm vô cùng thành thạo, khi đà bay còn chưa bị Thời Không loạn lưu làm cho triệt tiêu hết đã dùng sức mạnh thu về thì có lẽ mười bảy thanh phi kiếm đã bị mất sạch.
“Kẻ tu luyện lực lượng Thời Không pháp tắc quả nhiên khó chơi!” Hàn Thạc thầm nhủ.