Phần 13: Biến Chiến Tranh Thành Hòa Bình…
Không gian bình chướng (bức tường không gian) vừa bị phá, Hàn Thạc lập tức có thể cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của Bảo Mỗ. Đỉnh Linh đã rời khỏi cơ thể, hắn không còn dựa vào lực lượng của nó nữa nên cũng không vội ra tay với Bảo Mỗ.
Cũng vào lúc này, Hàn Thạc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi Sa Đặc Bối Long chết thì ngẩn người ra. Gã ta đã chết, hắn bắt đầu suy xét có nên tiếp tục trận chiến với Bảo Mỗ nữa hay không.
Hắn và Bảo Mỗ không oán không cừu, cũng không có lý do đánh nhau không chết không ngừng. Trong lòng Hàn Thạc vẫn khá là e ngại người này, bởi vì mặc dù đã phá hủy được Không gian bình chướng nhưng hắn vẫn không nắm chắc sẽ tiêu diệt được Bảo Mỗ.
Bởi vậy, Hàn Thạc cũng bắt đầu do dự.
Đúng lúc này, Đỉnh Linh lại bay trở về, trong nháy mắt nhập vào trong cơ thể Hàn Thạc, hơn nữa lập tức truyền tin:
– Chủ nhân, Không gian bình chướng đã bị phá, thực lực của người kia không phải chuyện đùa, không biết còn có thủ đoạn khác hay không, muốn động thủ hay thôi?
La Ti đã giết chết Sa Đặc Bối Long, không nói một lời lặng lẽ trở lại bên cạnh Hàn Thạc, cảnh giác nhìn Bảo Mỗ, chỉ chờ hắn hạ lệnh là sẽ xông lên liều mạng với Bảo Mỗ.
– Sa Đặc Bối Long đã chết, ta nghĩ chúng ta không cần phải đánh nhau đến sống chết nữa chứ? – Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, khi hắn còn đang do dự chưa quyết định thì Bảo Mỗ lại nhịn không được lên tiếng trước, thái độ tốt hơn nhiều so với trước, còn tìm cách miễn cưỡng mỉm cười.
Nhìn cũng biết Bảo Mỗ là loại người dường như không thích hợp lắm với kiểu mỉm cười, nụ cười của hắn cứ như là nắm lấy da thịt mà kéo banh ra, nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên.
Hàn Thạc đứng yên một lát, chăm chú nhìn Bảo Mỗ lẳng lặng không nói gì, cặp mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Bảo Mỗ kinh hãi, thầm nhủ “cái tên này sẽ không bất chấp tất cả mà liều mạng với ta chứ?”
Khi Không gian bình chướng bị phá vỡ, lão đã biết chẳng những Hàn Thạc có thể đại chiến một trận thật sự với lão mà thậm chí còn có thủ đoạn uy hiếp tính mạng của lão. Lão cũng rất e ngại Hàn Thạc, không muốn vì một người như Sa Đặc Bối Long mà kết thù sâu oán nặng không thể giải được với hắn.
Bảo Mỗ vừa miên man suy nghĩ vừa thầm đề phòng, sợ Hàn Thạc đột nhiên nổi hung giáng đòn công kích mãnh liệt khiến lão trở tay không kịp.
– Không sai. Chúng ta không cừu không oán, không cần thiết gây chiến vì một tiểu nhân vật. – Trong khi Bảo Mỗ tâm trí hoảng loạn, Hàn Thạc bỗng nhiên mỉm cười, chủ động thu hồi lại mười bảy thanh phi kiếm đang đứng bất động trên không trung, tỏ ý mình không định tiếp tục đánh nhau nữa.
Nơi này là Không Linh thành. Hàn Thạc còn muốn lưu lại ở trong thành chờ bốn tên kia và Tiểu Khô Lâu đến. Bảo Mỗ lại là Thành chủ nơi đây, nếu thật sự bất chấp tất cả tiếp tục đánh nhau, cho dù hắn có chiến thắng thì sợ rằng cũng không thể ở lại Không Linh thành được nữa. Vả lại, cứ cho là thắng thì cũng không có khả năng hắn không mảy may thương tổn.
Một khi giao chiến, kết quả nhiều khả năng nhất là cả hai đều bị thương. Một khi bị thương vào thời khắc này, kế hoạch tiếp tục tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ bị đình trệ không kỳ hạn. Rất hiển nhiên là điều này không phù hợp với ước nguyện ban đầu của Hàn Thạc nên hắn không lỗ mãng ra tay.
Vừa thấy Hàn Thạc chủ động thu lại loại vũ khí thần kỳ kia, Bảo Mỗ thầm thở dài một hơi rồi cũng triệt tiêu sự phòng ngự như gặp đại địch của mình. Lão ngắm nghía Hàn Thạc vài lần rồi giải thích:
– Ta và Thành chủ Xích Thổ thành đã từng gặp nhau một lần, coi như là có chút giao tình nên vừa rồi đích thực là có ý bảo vệ Sa Đặc Bối Long, nhưng không ngờ ngươi lại có thực lực đến mức này. Giao tình giữa ta và Thành chủ Xích Thổ thành còn chưa tới mức độ chết thay cho hắn. Bây giờ Sa Đặc Bối Long đã chết, vậy ta cũng không còn gì để nói nữa.
“Người này cũng khá là thẳng thắn thành khẩn đây.”
Hàn Thạc thầm nghĩ. Hắn không có thiện cảm nhưng cũng không có ấn tượng xấu đối với Bảo Mỗ, nghe vậy chỉ yên lặng gật gật đầu, ôn tồn nói:
– Ừm. Trước có một chút hiểu lầm, hy vọng thành chủ đại nhân không quá để tâm.
Đột nhiên, một đại đội Thần Vệ từ đằng xa bay tới, trong đó có ba Thượng vị thần, hai người sơ kỳ, một người trung kỳ.
Sau khi đến nơi, vị thần trung kỳ cầm đầu đại đội Thần Vệ này này vội vàng hỏi:
– Thành chủ đại nhân, có chuyện gì thế này?
Hàn Thạc và Bảo Mỗ chiến đấu gây nên chấn động rất mạnh, cường giả có thực lực đạt tới cảnh giới nhất định thì chỉ cần từ những chấn động không gian bất thường sẽ có thể cảm nhận được. Đại đội Thần Vệ này đúng lúc đang tuần tra ở khu vực lân cận, nghe thấy tiếng như vậy nên tìm đến.
Bọn họ đến nơi thì cứ thế là vây quanh bọn ba người Hàn Thạc, La Ti, Thổ Giáp Thi, tên nào cũng như gặp đại địch, rõ ràng cho rằng ba người Hàn Thạc là kẻ đến quấy nhiễu trật tự của Không Linh thành. Chỉ cần Bảo Mỗ ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ không chút khách khí xông lên chém giết.
Tình thế vừa mới hòa hoãn bỗng chốc lại trở thành giương cung bạt kiếm tràn ngập mùi thuốc súng.
Có ma đầu tản mát ở bốn phía, việc đội Thần Vệ này chạy đến hoàn toàn lọt vào mắt Hàn Thạc. Với thực lực của ba người, Hàn Thạc, La Ti, Thổ Giáp Thi muốn bỏ đi thì không một chút khó khăn, cho nên hắn cũng không coi trọng bọn chúng, chỉ nhìn Bảo Mỗ với vẻ hứng thú hơn.
Bảo Mỗ vừa mới đại chiến một trận với Hàn Thạc, biết thực lực của hắn khủng bố hơn so với bất cứ kẻ nào từng gặp. Giờ thấy đội Thần Vệ xuất hiện không hợp thời điểm, hơn nữa vừa đến đã cho rằng ba người Hàn Thạc là kẻ địch mà bao vây lại, Bảo Mỗ trong lòng thất kinh, vội vàng nói:
– Không được động thủ, ta và vị bằng hữu này chỉ là có chút hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết xong rồi.
Đám Thần Vệ mới tới nghe Bảo Mỗ nói như vậy thì đều tỏ vẻ nghi hoặc, trước khi tới bọn chúng đều cảm thụ được chấn động không gian mãnh liệt ở nơi này. Từ chấn động không gian quen thuộc đó, bọn chúng biết chắc chắn là Bảo Mỗ đã toàn lực ra tay, Sa Đặc Bối Long mà lần trước đã tới phủ thành chủ còn phơi xác ở đàng kia, dưới tình huống này mà Bảo Mỗ lại nói tất cả chỉ là hiểu lầm thì quá là không hợp với lẽ thường rồi.
Thấy Bảo Mỗ lên tiếng ngăn cản đám Thần Vệ kia manh động, Hàn Thạc biết lão thật sự không có ý định tiếp tục liều mạng với hắn, bèn mỉm cười, nói:
– Bảo Mỗ thành chủ, nếu không có chuyện gì, chúng ta có thể rời đi được hay không?
– Đương nhiên, đương nhiên.
Bảo Mỗ vội vàng gật đầu, sau đó ngẩn người ra một lát rồi đột nhiên nói:
– Đợi một chút!
Hàn Thạc nghiêm sắc mặt, hơi nhíu lông mày, nhìn Bảo Mỗ vẻ khó hiểu.
– Đừng hiểu lầm, ta không có ý khác!
Thấy Hàn Thạc dường như có vẻ không vui, Bảo Mỗ vội vàng giải thích:
– Ta chỉ muốn biết ngươi là ai? Một cao thủ trẻ tuổi như ngươi thì ở bất cứ một thần vực nào cũng không thể là người vô danh, ta muốn biết thân phận người vừa đánh nhau với ta, yêu cầu này không quá đáng chứ?
Hàn Thạc bật cười khanh khách, nói:
– Hóa ra là như vậy, ha ha, ta là Bố Lai Ân, đến từ Ám Ảnh thành của Hắc Ám thần vực.
– Bố Lai Ân… Bố Lai Ân…
Bảo Mỗ khẽ lẩm nhẩm, dường như đang suy xét thân phận của Hàn Thạc. Một lúc sau, lão bật kêu lên một tiếng, hỏi:
– Ngươi là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề ở Ám Ảnh thành ư?
Bây giờ lại đến lượt Hàn Thạc giật mình. Ám Ảnh thành cách Không Linh thành không biết bao xa, hắn thực sự không ngờ rằng cái vị Thành chủ Không Linh thành này lại biết hắn.
– Ờ… Không sai. Ta là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề. – Điều này cũng không có gì cần phải giấu giếm, Hàn Thạc thản nhiên thừa nhận.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Thần Vệ của Không Linh thành đứng xung quanh đều lộ vẻ sợ hãi, xem ra đều đã nghe qua tên tuổi của Hàn Thạc, ánh mắt đã khác hẳn so với ban nãy, dường như đang mong đợi điều gì.
– Không ngờ lời đồn đại lại là sự thực. Anh hùng xuất thiếu niên! – Bảo Mỗ hết sức ngạc nhiên, dường như trước kia căn bản không tin lời đồn đại từ Ám Ảnh thành của Hắc Ám thần vực, cho rằng đó chỉ là những lời khoa trương khoác lác về thực lực của Hàn Thạc. Sau trận chiến hôm nay, lão mới biết được đồn đại thật là sai lầm, không phải là phóng đại về năng lực của Hàn Thạc mà ngược lại là hạ thấp đi thực lực của hắn!
Bảo Mỗ kinh hãi, thầm suy tính rất nhanh rồi đột nhiên nói:
– Bố Lai Ân, không biết ngươi có hứng thú mở Thiên Cơ dược tề ở Không Linh thành hay không? Nếu như ngươi bằng lòng, chúng ta có thể thương lượng thêm. Có một số người của Hắc Ám thần vực qua lại Không Linh thành, ai cũng như ai đều khen ngợi thuốc do ngươi tự tay luyện chế rất thần kỳ. Ta nghĩ, ở bất cứ một thành thị nào, chỉ cần có thần linh tồn tại thì đều vô cùng mong đợi thuốc của ngươi!
Những Thần Vệ của Không Linh thành vừa mới rồi còn như hổ đói nhìn chằm chằm vào ba người Hàn Thạc, nghe Bảo Mỗ nói như vậy thì ánh mắt người nào cũng sáng rực, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Từ miệng những thần linh đến từ Hắc Ám thần vực, bọn họ đã nghe nói quá nhiều về sự thần kỳ của những dược tề do Hàn Thạc tự tay luyện chế. Đáng tiếc Không Linh thành cách xa Ám Ảnh thành hàng vạn dặm, bọn họ có muốn mua sắm thuốc do Hàn Thạc tự tay luyện chế cũng không có khả năng tốn khoảng thời gian dài như vậy để vượt qua mấy thần vực đi tới Ám Ảnh thành.
Nhất là thần linh tu luyện lực lượng Sinh Mệnh, Quang hệ, Thủy hệ thì căn bản không thể tiến vào ba đại thần vực Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, cho dù trong tay có rất nhiều tinh tệ cũng đành chịu. Mà những người mua được dược tề do Hàn Thạc tự tay luyện chế thì đều coi đó như bảo vật, giữ rịt lấy không bán lại cho nên mặc dù bên ngoài tán dương rất nhiều về chúng nhưng thật sự mua được thì lại không có mấy người.
Vừa nghe nói Hàn Thạc lại chính là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề, bảo sao những Thần Vệ kia lại không kích động?
Hàn Thạc sửng sốt. Hắn vẫn không ngờ rằng Bảo Mỗ vừa mới đánh nhau khó có thể hòa giải với mình lại chủ động mời hắn đặt Thiên Cơ dược tề ở Không Linh thành. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hàn Thạc suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, cảm thấy đề nghị này của Bảo Mỗ đối với hắn mà nói là trăm lợi mà không có một hại. Có Thiên Cơ dược tề ở Không Linh thành, hắn chẳng những có thể kiếm được càng nhiều tinh tệ, lợi dụng tình hình đặc biệt của Không Linh thành, hắn còn có thể mở rộng ảnh hưởng của Thiên Cơ dược tề đến tất cả thần vực của Chúng Thần đại lục!
Điều này vô cùng hấp dẫn, bởi vậy trước cành ôliu mà Bảo Mỗ chủ động đưa ra, Hàn Thạc chỉ hơi thoáng do dự rồi liền gật đầu đáp ứng:
– Đương nhiên có thể, vậy ta phải cảm ơn Thành chủ đại nhân trước rồi!
– Không cần khách khí, đây là vinh hạnh cho Không Linh thành của ta!
Bảo Mỗ vội vàng khách sáo, rõ ràng có chút ngạc nhiên vui sướng, chủ động nói:
– Nếu như ngươi không có việc gì, chúng ta tìm một nơi khác để thảo luận tốt hơn không? Ta cam đoan sẽ giúp ngươi lựa chọn một mảnh đất thích hợp, nếu ngươi cần thì ta cũng có thể tìm người làm cho ngươi. Thời Không thần vực không như ba đại thần vực Tử Vong, Hủy Diệt, Hắc Ám. Hoàn cảnh nơi này tự do hơn, thích hợp cho mọi loại hàng hóa, trao đổi với người tu luyện các hệ khác về căn bản cũng không có gì quá phải e ngại!
– Tốt lắm, chúng ta sẽ thảo luận kỹ lưỡng! – Hàn Thạc vui vẻ đáp ứng, tthật không ngờ đánh nhau một trận lại mang đến một điều tốt lành lớn đến như vậy.