Phần 33: Giết Hắn!
– Ở phía Tây Bắc của vùng đất Hỗn Loạn, Ba La – một trong các thủ lĩnh của Liệp Thần giả đã thu được hai trăm vạn hắc tinh tệ sau khi đem thần thể Mạch Kim Lợi cho Hàn Hạo đang hết sức vui vẻ, dù sao hắc tinh tệ đã đến tay hắn rồi. Những ngày này, Ba La đang ở bên trong sơn cốc giày vò một mỹ nữ bị thủ hạ hắn bắt được thì nhận được tin tức từ Không Linh Thành.
– Đại nhân, Bảo Mỗ chết rồi, căn cứ theo những lời đồn đại ở Không Linh Thành thì Thời Không Chủ Thần nổi giận đã san bằng toàn bộ phủ thành chủ! – Khoa Địch Á, thủ hạ lần trước phụ trách đem thần thể của Mạch Kim Lợi từ phủ thành chủ ra khom người hướng Ba La bẩm báo.
Ba La tỏ ra sợ hãi, nhẹ nói:
– Cái gì?
– Chủ thần giận dữ, Bảo Mỗ và toàn bộ những gì liên quan đến phủ thành chủ Không Linh Thành đều đã bị phá huỷ! – Khoa Địch Á thấp giọng nói lại một lần nữa.
Lập tức ngừng chinh phạt mỹ nữ bên dưới, Ba La quá sợ hãi nói:
– Ta đã đoán được Bảo Mỗ có thể sẽ chết nhưng không ngờ rằng là do chính Thời Không Chủ Thần ra tay, thật không thể tin được! Tình hình hiện tại của Không Linh Thành thế nào?
Ba La vốn tưởng rằng có thể Mạch Kim Lợi và Hàn Hạo hợp tác giết chết Bảo Mỗ, không nghĩ tới sự việc lại nằm ngoài sự suy đoán của hắn – Mạch Kim Lợi cầm trong tay Thần phù của Chủ thần, hiên ngang trở về Không Linh Thành. Bây giờ hắn đã trở thành Thành chủ Không Linh Thành, ta nghĩ Mạch Kim Lợi cũng không phải một người muốn cùng chúng ta buôn bán, hắn lên làm Thành chủ Không Linh Thành, đối với chúng ta mà nói dường như cũng không có nhiều lợi ích! – Khoa Địch Á nhíu nhíu mày nói.
Ba La đẩy mỹ nữ bên dưới thân thể ra, trầm giọng nói:
– Mạch Kim Lợi không cần quan tâm nữa, chủ yếu nhất vẫn là Hàn Hạo, hắn đã cứu Mạch Kim Lợi, mà bản thân Hàn Hạo lại là một thủ lĩnh của liên minh Liệp Thần giả. Ta nghĩ Mạch Kim Lợi sẽ không làm gì quá đáng. Ừm, nếu có tin tức của Hàn Hạo thì báo ngay cho ta, xem ra hắn càng ngày càng thú vị!
– Lần trước hắn nhờ người trở lại chuyển một tin tức, nhờ chúng ta lưu ý sự kiện cửa hàng Kim Thạch bị cướp, chúng ta đã ở lân cận hỏi thăm nhưng tạm thời còn chưa phát hiện gì. – Khoa Địch Á nói.
– Toàn lực đi thăm dò, ta thấy quan hệ giữa Hàn Hạo và chủ nhân cửa hàng Kim Thạch kia nhất định không phải chuyện đùa. Cửa hàng Kim Thạch ở các Đại Thần vực đều có chi nhánh, nghe nói trong tay bọn họ có những khoáng thạch mà các cửa hàng khác vĩnh viễn không thể tìm thấy. Nếu như chúng ta có thể cùng cửa hàng Kim Thạch thiết lập quan hệ, đối với tương lai sẽ có rất nhiều ích lợi! Truyền lệnh xuống, thăm dò cẩn thận chuyện này cho ta, một khi có tin tức phải lập tức báo cáo! – Ba La nhanh chóng ra lệnh.
– Tuân lệnh đại nhân! – Khoa Địch Á khom người lui ra, mang theo vài Liệp Thần giả rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 9 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/ma-vuong-quyen-9.html
Nửa tháng trôi qua, cuối cùng đoàn người Hàn Thạc cũng đã rời khỏi Thời Không Thần Vực, chính thức tiến vào vùng đất Hỗn Loạn.
Vừa mới tiến vào vùng đất Hỗn Loạn. Hàn Thạc đã phát hiện ra sự hỗn loạn của khu vực này. Dọc trên đường đi, khắp nơi đều thấy những xác chết máu tươi đầm đìa, những trận chiến một sống một còn xuất hiện đầy rẫy. Một ít Liệp Thần giả không coi ai ra gì đang thôn phệ đối thủ tu luyện cùng hệ. Căn bản là không có một chút quy củ nào.
Đây mới chỉ là ngoài rìa của vùng đất Hỗn Loạn!
Theo đoàn người Hàn Thạc tiến dần vào trong, dọc trên đường đi ở khắp nơi, các vụ chém giết càng ngày càng nhiều. Vùng đất Hỗn Loạn không có trật tự, không có Thần Vệ quản lý, ở chỗ này chỉ cần một lần nhỡ lời là ngay lập tức xảy ra tranh đấu. Tại đây cũng không có ai quản việc đó, thậm chí đại đa số còn rất hứng thú đứng ngoài quan sát, một khi cảm thấy có cơ hội liền lao vào tham dự.
Nếu không có thực lực, trong vùng đất Hỗn Loạn ở đâu cũng có thể gặp phải kẻ địch. Nếu trên người có Thần khí đáng giá, dẫn theo mỹ nữ hoặc có thực lực yếu hơn so với Liệp Thần giả cùng hệ đều có thể trở thành lý do để bị người khác giết.
Liên tục đi sâu vào trong, cảnh chém giết càng nhiều, mấy người Hàn Thạc dần dần đã quen với thảm cảnh xác chết ở khắp nơi.
Trong đoàn người Hàn Thạc, La Ti trên người có khí tức đặc biệt của Thượng Vị Thần, Tiểu Khô Lâu với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn mọi người với ánh mắt đầy hung quang. Ở các Đại Thần vực nhiều năm, Ngũ Hành Giáp Thi xem ra cũng không phải hạng người mềm yếu dễ bị ức hiếp, do đó không có mấy ai thiếu hiểu biết khiêu khích bọn họ.
– Mọi người không được lơ là mất cảnh giác, đây mới chỉ là vùng phụ cận của vùng đất Hỗn Loạn! – La Ti hiểu biết một ít đối với vùng đất Hỗn Loạn nên trên đường đi không ngừng giải thích:
– Càng đi vào sâu trong vùng đất Hỗn Loạn, chúng ta sẽ gặp được những Thần cấp có thực lực tăng dần! Hiện tại mọi người cũng nhìn thấy, xung quanh cũng chỉ là một ít Trung Vị Thần mà thôi, những Liệp Thần giả có thực lực Trung Vị Thần cũng không dám xuất hiện ở sâu bên trong, nếu không thì chính bọn họ sẽ trở thành mục tiêu bị người khác săn bắt!
– Bằng lực lượng của chúng ta, hẳn là sẽ không có những kẻ thiếu hiểu biết dám đến khiêu khích chứ?
Hàn Hỏa huênh hoang nói, trên đường đi cứ thấy có người chém giết, tranh đấu là hắn đều la to, hận không thể chạy ào đến chém giết vui vẻ một chút.
– Tạm thời sẽ không, tuy nhiên đi sâu vào bên trong thì khó nói trước được! – La Ti không hề giống như bọn người Hàn Thạc ung dung tự nhiên, nàng tựa hồ đối với vùng đất Hỗn Loạn tràn đầy cố kỵ.
Ba ngày sau, đoàn người Hàn Thạc tiến vào trong vùng đất Hỗn Loạn, ở nơi này thường xuyên có thể thấy được tranh đấu giữa các Thượng Vị Thần, những Thượng Vị Thần ở đây ai nấy đều có vẻ mặt lạnh lùng, nhìn mọi người với ánh mắt đầy cảnh giác, dường như chỉ cần một ánh mắt không thích hợp liền có thể lập tức động thủ giết người.
– Hàn Kim, lần trước ngươi đã bị cướp ở khu vực này sao? – Đi vào một khu vực mà xung quanh có rất nhiều ngọn núi lớn, Hàn Thạc bắt đầu hỏi Hàn Kim.
Lúc trước, khi Kim Giáp Thi trở lại thì tổng cộng có mười mấy Thần Vệ, mỗi một người đều có thực lực Trung vị thần hậu kỳ, ngoài ra Kim Giáp Thi còn cố ý chọn lựa khu vực có nhiều núi bởi vì hắn đoán chắc sẽ không có Thần cấp lợi hại qua đây, không ngờ vẫn không tránh khỏi vận rủi, bị một đám người xa lạ chặn lại.
– Đúng vậy phụ thân, nếu không phải lân cận có những ngọn núi này thì con khó có thể chạy thoát được!
Hàn Kim dường như nghĩ tới tình cảnh những thủ hạ của mình chết thảm, vẻ mặt đau buồn phẫn nộ, chỉ vào khu vực phía trước mà hướng Hàn Thạc giải thích:
– Nơi này, nơi đó, chính mắt con đã phải chứng kiến thủ hạ bị giết, không còn ai sống sót.
Trên đường đi tới, Hàn Thạc đã sớm nhận thấy rõ ràng ở vùng đất Hỗn Loạn này sùng bái cường giả, thực lực yếu lập tức sẽ bị đào thải.
Những tên sống lâu tại vùng đất Hỗn Loạn đều có chút biến thái, thủ pháp giết người của chúng vô cùng kỳ quặc, coi giết người như một thú vui, trước khi giết còn muốn hành hạ kẻ xấu số đến đau khổ tột cùng.
Nghĩ tới tại phụ cận khu vực này Kim Giáp Thi thiếu chút nữa bị giết, trong lòng Hàn Thạc đã cực kỳ căm tức, mấy Ma đầu được hắn phóng ra, Hàn Thạc nói:
– Trước tiên không vội tiến vào sâu vùng đất Hỗn Loạn. Chúng ta ở xung quanh nơi này tìm hiểu một chút tin tức, xem có thể hỏi được cái gì không.
Mấy người La Ti tự nhiên không có cái gì dị nghị, đều gật đầu đồng ý tạm thời ở lại nơi này.
Hàn Thạc đứng sững trên một khối nham thạch không nhúc nhích, thả mấy Ma đầu ra biến thành đủ loại hình dạng bay ra các khu vực lân cận. Khi phát hiện người nào, Ma đầu này lập tức khiêu khích dẫn dụ người đó đến chỗ mấy người Hàn Thạc.
Lát sau, một nhóm bảy người bị Ma đầu khiêu khích làm cho nổi giận mà truy sát nó.
Ma đầu đến trước mặt Hàn Thạc bỗng nhiên tan biến, sau đó Hàn Thạc mỉm cười nói:
– Các vị, cho ta hỏi thăm một người.
– Tên kia đâu mất rồi? – Một Thượng Vị Thần trong đó quát lạnh một tiếng, nói:
– Các có phải đồng bọn của hắn không?
Thấy mấy người Hàn Thạc dường như cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt, Thượng Vị Thần kia liền do dự, lần nữa hỏi:
– Sao? Các ngươi muốn gì?
La Ti biết rõ quy củ của vùng đất Hỗn Loạn, không nói hai lời trực tiếp tiến lên, ra tay giết vài tên vệ sĩ bên cạnh Thượng Vị Thần kia. Thượng Vị Thần kia cũng vừa mới đạt tới trung kỳ cảnh giới, nhìn thấy La Ti ra tay lập tức hiểu được thực lực chân chính của La Ti, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Tuy nhiên, vùng đất Hỗn Loạn cũng không thiếu những kẻ điên cuồng có can đảm dám mạo hiểm, hắn mặc dù trong lòng có cố kỵ thực lực của La Ti nhưng vẫn giận tím mặt nói:
– Con đàn bà kia, ngươi chết chắc rồi!
“Vù!” Một tiếng, gai xương trong tay của Tiểu Khô Lâu bắn ra, lực lượng Tà Ác khủng bố tràn ngập toàn bộ không gian, như sấm chớp bỗng nhiên chụp xuống.
Người này kinh hãi, lập tức lùi ra xa. Sau khi ổn định thân thế, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn La Ti và Tiểu Khô Lâu, hắn cuối cùng nhẹ nhàng, khẽ dò hỏi:
– Các người muốn hỏi ai? – Một mình La Ti hắn còn có một chút tự tin, nhưng nếu có thêm Tiểu Khô Lâu, hắn biết một khi hắn còn dám nhiều lời, lập tức chỉ có một con đường chết.
– Trước đây một khoảng thời gian, ở nơi này có một đám người cướp đoạt khoáng thạch, ngươi có biết là ai không? – Nói xong, Hàn Thạc vừa sai Hàn Kim miểu tả tướng mạo những người đó một lần.
Người này ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:
– Không biết, cũng không có nghe được tin tức về việc này.
– Giết hắn! – Hàn Thạc vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười.
Tiểu Khô Lâu, La Ti không nói hai lời lập tức bắt đầu công kích hắn, Ngũ Hành Giáp Thi cũng không nhàn rỗi, mặc dù không tạo thành Thiên Thi Ngũ Hành Đại Trận nhưng cũng đồng loạt ra tay.
Đối với Hàn Thạc mà nói, dù sao La Ti cũng đã ra tay giết thủ hạ của tên Thượng vị thần kia nên đã kết thù với hắn, vì để tránh lưu lại mầm tai họa, vẫn là tiêu diệt càng sớm càng tốt. Quan trọng nhất là trong khu vực Hỗn Loạn không có quy củ gì, giết người cũng không cần gánh chịu hậu quả. Hơn nữa hắn lại là Thượng Vị Thần, thần hồn chính là phân bón tốt nhất cho Vạn Ma Đỉnh, cho nên không ngại trực tiếp giết người.
Ở vùng đất Hỗn Loạn vài ngày, Hàn Thạc phát hiện nơi này mỗi người đều là những loại người không đáng được tồn tại, toàn bộ bọn họ đều là các ác nhân tới từ các Đại Thần Vực, đã làm không biết bao nhiêu chuyện mất hết tính người. Những người này cho dù toàn bộ bị giết chết hết, Hàn Thạc cũng sẽ không có một chút áy náy.
Một mình La Ti là đã có thể giết hắn, lại còn thêm Tiểu Khô Lâu và Ngũ Hành Giáp Thi tham dự, do đó người này ngay cả trốn thoát cũng không có cơ hội, chỉ trong chốc lát hắn đã bị bảy gai xương của Tiểu Khô Lâu đóng đinh trên mặt đất.
Vạn Ma Đỉnh thừa thế bay ra, đưa Thần hồn của hắn và thủ hạ toàn bộ thu vào. Thần hồn người này đã có thể đền bù cho Ma đầu của Hàn Thạc bị huỷ diệt ở Không Linh thành.
Không vội vã rời đi, Hàn Thạc theo cách cũ tiếp tục thực hiện, không ngừng lấy Ma đầu biến ảo khiêu khích, chỉ cần có người tới liền tiêu diệt toàn bộ, đưa thần hồn bọn họ thu vào trong Vạn Ma đỉnh. Đáng tiếc, mặc dù hỏi rất nhiều người nhưng vẫn không có được tin tức gì.
Đến khi Hàn Thạc dự định bỏ cuộc, tiến sâu vào vùng đất Hỗn Loạn thì Khoa Địch Á – thủ hạ của Ba La xuất hiện. Dường như nghe được tiếng kêu gào của nạn nhân khi bị gai xương của Tiểu Khô Lâu giết, chủ động tìm đến.