Phần 38: Đã Muốn Ồn Ào Thì Làm Lớn Chút!
– Đại nhân, tên kia có phải bị bệnh thần kinh không? Thật buồn cười, một gã nho nhỏ như hắn lại đề nghị đại nhân thần phục hắn! Đại nhân, chúng ta có nên tiêu diệt hắn! – Cáp Lỗ Lợi vừa rời đi, một thủ hạ lập tức phẫn nộ quát, trong mắt hắn, hành động của Hàn Thạc đáng bị giết chết mấy trăm lần.
– Lũ điên! Chẳng trách Bố Tư muốn tiêu diệt bọn chúng, đám gia hỏa đó thực muốn chết mà!
Một tên thủ hạ khác vẻ mặt khinh thường lên tiếng:
– Căn bản không cần chúng ta ra tay, chỉ cần bọn chúng vừa rời khỏi Thâm Cốc thì đang chờ chúng ngoài đó chính là cái chết!
Cáp Lỗ Lợi sắc mặt u ám, làm sao cũng không thể ngờ Hàn Thạc lại dám nói ra những lời ngông cuồng đến thế, với hắn quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.
Cáp Lỗ Lợi hắn tại Vùng Đất Hỗn Loạn này dù sao cũng được xếp vào hàng nhân vật có số má, có đôi khi cả ngũ đại quân chủ lên tiếng chiêu mộ cũng không bán sức. Nhiều năm qua, hắn chưa từng nếm trải quả đắng, danh tiếng còn cao hơn cả Bố Tư, từ đó cũng hiểu được nguyên nhân vì sao hắn dám vơ về mình thế này.
Hắn vốn tưởng dưới tình huống như thế, đám Hàn Thạc chắc chắn sẽ vì mạng sống mà tốn cả trăm vạn hắc tinh tệ để cho hắn che chở. Tinh tệ dù có quý giá, nhưng còn xa mới đáng giá bằng mạng người. Không ngờ Hàn Thạc chẳng những không cần che chở, lại còn dám lớn tiếng ngông cuồng, to gan lớn mật muốn hắn thần phục, điều này quả thực không phải là suy nghĩ của một người bình thường.
– Lạc Hi Á, ở lại theo dõi, xem bọn chúng khi nào rời khỏi Thâm Cốc. Một khi thấy bọn chúng rời cốc, lập tức báo cho ta, ta muốn xem bọn chúng chết như thế nào! – Cáp Lỗ Lợi hừ lạnh, dặn dò thủ hạ ở bên cạnh.
Một Thượng vị thần tu luyện Đại Địa lực lượng gật gật đầu, lập tức chuyển thân biến mất nơi những con đường đan xen phức tạp, trốn ở xa xa theo dõi đám người Hàn Thạc.
… Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 9 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/ma-vuong-quyen-9.html
– Trước kia ta chưa từng nghe qua tên Cáp Lỗ Lợi, nhưng mà hắn đối nghịch với Bố Tư thì nhất định cũng có thực lực phi phàm. Chủ nhân, ngài cũng hơi đường đột một chút! – La Ti dở khóc dở cười, không biết tại sao Hàn Thạc lại mạo muội nói ra những lời như vậy. Bất kể như thế nào thì Cáp Lỗ Lợi ở Vùng Đất Hỗn Loạn này cũng được coi là một nhân vật tiếng tăm, bản thân Hàn Thạc lại không chứng tỏ thực lực khủng bố của mình trước, hắn nói vậy chỉ làm người ta thấy buồn cười.
Hàn Thạc tự nhiên có dự định của mình, cười nhìn La Ti nói:
– Đối với loại người tâm cao khí ngạo như Cáp Lỗ Lợi, cần dùng một số thủ đoạn đặc biệt mới được. Cô cứ chờ xem, hắn nhất định sẽ không cam lòng, ngầm chú ý nhất cử nhất động của chúng ta. Hắc hắc, chỉ cần trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, ta sẽ từ từ kéo kẻ trộm như hắn lên thuyền.
– Chúng ta không hề quen thuộc Vùng Đất Hỗn Loạn. Nếu có thể thu phục địa đầu xà như Cáp Lỗ Lợi sẽ rất có lợi với hành động của chúng ta trong tương lai. Phụ thân! Tên kia nhất định sẽ chú ý đến chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể chứng minh thực lực cường đại vượt xa các thế lực thông thường, đến lúc đó phụ thân lại chân thành mời hắn, nói không chừng chuyện này thực sự có thể thành công! – Hàn Hạo suy nghĩ một chốc rồi phát biểu ý kiến của mình.
Đối với hạng người mắt trên đỉnh đầu như Cáp Lỗ Lợi, đầu tiên phải dùng khí thế áp đảo hắn, làm cho hắn phải thừa nhận mọi phương diện đều không bằng ngươi. Sau đó lại thay đổi thái độ chân thành mời, như vậy thì khả năng thành công sẽ vô cùng cao. Nhìn Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, Hàn Thạc thầm nghĩ xem ra vẫn là nó rõ ý nghĩ của mình nhất. La Ti chưa từng có kinh nghiệm chế phục người khác, ở phương diện này rõ ràng là nàng ta không am hiểu.
– La Ti. Cô nói là ở Vùng Đất Hỗn Loạn có một vài bằng hữu. Cô ráng suy nghĩ để họ có thể gia nhập bọn ta không? – Hàn Thạc trầm lặng nhíu mày một chút, bỗng dưng mở miệng hỏi.
La Ti sửng sốt, qua một lát mới gật đầu đáp:
– Quả thật là ta có một vài bằng hữu. Tuy nhiên những người đó không có trong Thâm Cốc. Bọn họ cũng không có nhiều hắc tinh tệ để tiêu. Nếu muốn tìm bọn họ, nhất định phải rời khỏi Thâm Cốc mới được. Nhưng hiện tại bên ngoài lại đang có Bố Tư cản đường, cái này có phần khó giải quyết.
– Vậy trước tiên chúng ta rời khỏi Thâm Cốc, chiến đấu bên ngoài Thâm Cốc càng thích hợp với chúng ta.
Hàn Thạc chớp mắt, nói ra toan tính:
– Có một số người vô cùng chú ý đến nhất cử nhất động của chúng ta. Hắc hắc, xem ra ở Vùng Đất Hỗn Loạn này, chúng ta rất được chú ý đó chứ!
– Thực sự ngài muốn rời cốc? – Có lẽ Bố Tư, Bách Toa đã lưu lại ấn tượng quá sâu sắc đối với nàng nên biểu hiện của La Ti có phần khác biệt so với ngày thường, không hề có sự dứt khoát.
– Rời cốc! – Hàn Thạc khẳng định, sau đó từ tốn tiến ra chỗ trạm kiểm soát. Hắn có thể cảm nhận được ở trong bóng tối có mấy người đang chăm chú quan sát bọn hắn, chắc là thủ hạ của hai người Bố Tư, Cáp Lỗ Lợi.
Hai bên đường trong Thâm Cốc đầy các quầy hàng, hàng hóa bày la liệt. Dọc đường đi Hàn Thạc còn rảnh rỗi ngồi xổm xuống xem, nhìn thấy món hàng nào vừa mắt là sảng khoái mua sắm.
Hàng hóa ở Vùng Đất Hỗn Loạn đương nhiên lai lịch cũng sẽ không bình thường, những người bày bán chúng cũng thường đại biểu cho các thế lực. Trong số những người này còn có rất nhiều người làm thêm một số loại hình buôn bán đặc biệt: Trước tiên bán hàng cho ngươi, sau khi nhận được đủ hắc tinh tệ rồi, đợi khi ngươi rời khỏi cốc thì lập tức giết người cướp của, chẳng những cướp lại hàng mới vừa bán, ngay cả hắc tinh tệ và tính mạng của ngươi cũng xong luôn.
Cái hiện tượng lạ lùng này thường xuyên xảy ra ở Vùng Đất Hỗn Loạn. Người nào đó bán ra những thứ đồ vật xa xỉ, hắn lại lấy giá rẻ bán nó ra ngoài. Sau một hai ngày, người này lại xuất hiện, cũng vẫn bán ra món đồ đó, lại bán ra, vài ngày sau ở cùng một địa điểm cũng bán ra thứ hàng đó, bọn chúng buôn bán chính là kiểu này.
La Ti đối với phương diện này hết sức quen thuộc, khi Hàn Thạc mua những thứ hàng bậc cao như Ngọc Tủy Tinh Phách và Hàn Cực Băng Cốt với giá rẻ, nàng nhắc nhở khẽ hắn, bảo với Hàn Thạc mấy người kia buôn bán như thế nào.
Hàn Thạc chẳng những không chút lo lắng, còn hứng thú bừng bừng hỏi La Ti:
– Cô lưu ý cho ta một chút, nhìn xem còn có ai khác buôn bán kiểu này, hắc hắc, cái này hời không lột sạch không được.
– Nhưng mà, một khi chúng ta rời cốc, bọn chúng nhất định sẽ như đám ruồi bọ bâu đến! Hiện tại ngoài cốc đã có hai cường địch Bố Tư, Bách Toa, cái tên Cáp Lỗ Lợi có lẽ cũng có ý đồ không tốt đối với chúng ta, nếu như lại thêm các phương thế lực khác, chúng ta chẳng phải đụng cường địch khắp nơi hay sao? – La Ti đã quen độc lai độc vãng, trước kia ở Vùng Đất Hỗn Loạn đều bo bo giữ mình, thông thường sẽ không trêu chọc cường địch, cho nên nàng ta không thể nào hiểu được cách làm của Hàn Thạc.
– Ta muốn chính là điều này!
Hàn Thạc cười hắc hắc, thúc giục La Ti:
– Cô không cần để ý, chỉ cần nói cho ta biết người nào mua bán theo phương diện này là được rồi. Chúng ta đã muốn ồn ào, thì làm lớn một chút, nếu không làm sao nhanh chóng thành danh ở Vùng Đất Hỗn Loạn này được!
Hắn nói như vậy, La Ti không ngừng cười khổ, thầm nghĩ chuyện mình dẫn Hàn Thạc tới Vùng Đất Hỗn Loạn, không biết là đúng hay sai. Hàn Thạc làm như vậy, không muốn đắc tội với các thế lực ở đây cũng không được. Nếu như hàng trăm hàng ngàn cao thủ ở Vùng Đất Hỗn Loạn tụ tập lại mà chinh phạt bọn họ cùng một lúc, La Ti không biết mình còn có thể sống mà rời khỏi nơi này hay không nữa.
Hàn Thạc chỉ liếc mắt sang La Ti thì đã đoán được ý nghĩ của nàng, không khỏi bật cười khanh khách nói:
– Cô theo ta lâu như vậy, có khi nào thấy ta đánh mà không nắm chắc không? Có mấy tiểu tử này ở đây, cho dù ngũ đại quân chủ có ra đây, chúng ta muốn rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn cũng dễ như trở bàn tay, cô đừng có nhọc tâm lo nghĩ nữa!
Ngũ Hành Giáp Thi mặc dù thực lực bản thân không cường đại bao nhiêu, nhưng mà bọn chúng có thiên phú thần thông vô cùng thần kỳ. Chỉ bằng vào năng lực độn thổ của Thổ Giáp thi đã có thể giúp bọn họ thoát khỏi tầng tầng lớp lớp truy binh, hơn nữa Kim Giáp thi đi lại trong lòng núi thông suốt, Mộc Giáp thi lại có bản lĩnh ẩn giấu thân hình trong rừng rậm, hỏi ai có thể túm được bọn chúng?
– Vậy được rồi, ta chỉ cho ngài. – La Ti không phí tâm nữa, quay đi dẫn đầu tiến về phía trước, ngầm chỉ cho Hàn Thạc một số hàng hóa đặc biệt, ra hiệu cho hắn biết những người đó đều là kẻ mua bán theo hình thức đặc biệt.
Lưu ý một chút, Hàn Thạc phát hiện đám kia ai nấy đều có ánh mắt vô cùng ly kỳ cổ quái, bọn họ cực kỳ để ý với những người xung quanh, ngầm quan sát thực lực và quần áo của ngươi, dung lượng không gian giới chỉ, vẻ mặt khi lấy hắc tinh tệ ra mua hàng.
Mọi việc như thế, thông qua quan sát chi tiết, bọn họ có thể đoán đại khái thực lực và khả năng kinh tế của người đó, Sau đó lợi dụng đường liên hệ với bọn thổ phỉ làm ăn bên ngoài, triệu tập lực lượng thích hợp để chặn đường, cướp đi cả tính mạng và vật phẩm đáng giá của ngươi.
Một lúc sau, không cần La Ti chỉ dẫn, Hàn Thạc cũng có thể nhìn ra những loại người chuyên mua bán kiểu này. Mặt luôn treo một nụ cười hòa nhã, trên đường tiến về cửa khẩu của Thâm Cốc, Hàn Thạc đều sảng khoái mua nhiều vật báu với giá rẻ, trong lòng thì đang có ý định khác với những kẻ đó.
Dần dần, người đi theo sau Hàn Thạc càng ngày càng nhiều, chẳng những có thuộc hạ của Bố Tư, Cáp Lỗ Lợi, thậm chí những gã được hắn mua đồ cũng đều âm thầm bám theo sau Hàn Thạc, làm nhiệm vụ tiền tiêu.
Bên ngoài Thâm Cốc, các thế lực đang bận rộn đợi sẵn ở những góc tối chờ Hàn Thạc.
– Có một con dê béo, các huynh đệ hãy tập trung chú ý. Mẹ nó, trong tay tiểu tử kia có ít nhất mấy trăm vạn hắc tinh tệ, ta vừa mới bán cho hắn, thấy trong tay hắn đang sờ mó vài túi hắc tinh tệ rất lớn, chỉ cần giải quyết được hắn, chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian dài!
– Ớ, đó không phải là người của Bố Tư sao? ***, Sao hắn cũng thu được tin tức rồi! Xem ra lần này có chút phiền toái rồi!
– A, người của Cáp Lỗ Lợi cũng đang núp ở một nơi gần đó, tiểu tử kia sao mà chọc vào nhiều người vậy! Các huynh đệ tạm thời rút lui, đừng nóng vội động thủ, tùy cơ hành sự!
Phía ngoài trạm kiểm soát, có vài nhóm thế lực đang dần dần tụ tập. Những người này rất hiểu nhau, từng người vẻ mặt âm trầm, ngầm chờ nhóm Hàn Thạc ra khỏi cốc.
– Cáp Lỗ Lợi đại nhân, đã có hai mươi ba thế lực từ khắp nơi tới, hình như… mục tiêu đều là cái đám người kia! – Một người khẽ bẩm báo.
Cáp Lỗ Lợi sắc mặt khó coi, thấp giọng mắng:
– Đồ điên, tên kia đúng là một kẻ điên! Hắn đã dẫn đại bộ phận những tên tàn nhẫn nhất ở gần đây tới rồi! Thằng cha kia rốt cục muốn làm gì đây? Muốn tìm chết cũng đừng dùng biện pháp này chứ!