Phần 43: Ma Huyết Phụ Thể…
Lời vừa ra khỏi miệng, người kia lập tức thấy chán nản, nhìn điệu cười ngoác mang tai của đối phương lại thêm cảm thấy tình thế càng lúc càng không ổn.
Lúc này, Tiểu Khô Lâu và La Ti đã từ phía sau bước lên chỗ Hàn Thạc, thờ ơ nhìn những tên hung thần sức cùng lực kiệt của Vùng Đất Hỗn Loạn, chuẩn bị bất cứ lúc nào động thủ giết người.
Ngũ Hành Giáp Thi đã biến mất không còn tung tích, ngoài Hàn Thạc tâm thần tương thông với bọn chúng ra, không ai biết năm tên tiểu gia hỏa đang trốn ở chỗ nào. Loại nguy hiểm không tên này khiến cái đám hung thần này thấy càng thêm đáng sợ. Từng tên đều thấp thỏm, thầm mắng mình thật sự có mắt như mù, chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào đám người điên này?!
– Ngươi muốn thế nào? – Trong lòng hắn không khỏi run lên, dưới áp lực nặng nề tỏa ra từ Hàn Thạc, không kiềm chế được, lùi về sau một bước.
– Hoặc là thần phục ta, hoặc là chết! – Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc dựa vào lực lượng Đỉnh Linh sử dụng Nhiếp Hồn Ma Âm hét lớn.
Một lực lượng kỳ dị mắt thường khó thấy tựa như những vằn nước dập dờn. Một luồng năng lượng chấn động khủng bố chấn nhiếp nhân tâm phát ra từ Hàn Thạc dường như báo trước cho những kẻ trước mặt biết kết cục của chúng sẽ là như thế nào nếu dám phản kháng.
Nét mặt kẻ đó âm trầm do dự, đối diện với áp lực khủng bố kia, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định như thế nào. Khi trước Ngũ Hành Giáp Thi tạo ra Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã làm cho bọn chúng cực kỳ rung động. Bọn chúng cũng không biết được lúc này Ngũ Hành Giáp Thi đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không có khả năng tái khởi động trận pháp vây giết bọn chúng lần nữa.
– Rút lui! – Xung quanh khu vực lặng ngắt như tờ tựa như thảm cảnh ở Tu La ngục này có khoảng mười nhóm thế lực khác, một hiệu lệnh vang lên ngân ra bốn phía.
Thiên Thi Ngũ Hành đại trận chẳng những đã làm ba mươi tên may mắn còn sống trước mặt kia cảm thấy kinh sợ mà còn khiến những kẻ chưa từng tham dự trận chiến, chỉ bằng vào những rãnh nứt cực đại, xác chết chồng chất khắp mọi nơi cũng có thể hiểu được cái đám vừa mới lao vào trong đó đã gặp phải sự tàn sát khủng bố thế nào.
Giờ này khắc này, bọn chúng không còn một chút ý nghĩ đối địch nào với Hàn Thạc nữa. Vừa thấy hắn lúc này có vẻ đang chú ý đến ba mươi tên hung thần sống sót với thương tích đầy mình, bọn chúng không dám do dự, bất chấp tất cả chỉ muốn mau mau rời xa khỏi nơi thị phi này.
Trong nháy mắt, mười thế lực lớn đang ở khu vực lân cận, đều giống như nhau, tựa như những cái bóng quỷ phiêu hốt rời đi.
Duy nhất còn ở lại chỗ cũ chỉ có vài thế lực không bị năm trăm vạn hắc tinh tệ của Bách Toa hấp dẫn trước đó, chỉ bàng quan không tham gia vào, trong đó có Cáp Lỗ Lợi và thủ hạ của hắn.
Giờ phút này trong lòng Cáp Lỗ Lợi đang dấy lên những cơn sóng gió động trời. Nhìn thấy tình huống bi thảm với trung tâm là Hàn Thạc xuất hiện, hắn quả thực không thể tin được vào mắt mình. Nhưng mà sự thật xảy ra trước mặt, Cáp Lỗ Lợi muốn không tin cũng không thể được!
Cáp Lỗ Lợi bỗng nhiên cảm thấy mình ngu đến mức buồn cười, lại còn tự đứng ra nhận nhiệm vụ hộ vệ bọn họ. Một đám hung thần ác sát này trong nháy mắt đã giết chóc cả năm sáu trăm kẻ tàn nhẫn của Vùng Đất Hỗn Loạn. Thủ đoạn như thế, hắn có thể chống lại sao?
– Đại nhân! Chúng ta có nên rời đi sớm một chút hay không? – Một thủ hạ của Cáp Lỗ Lợi nhìn hắn cười khổ, không nhẫn nại được nữa nhắc nhở.
Lắc lắc đầu, Cáp Lỗ Lợi đau khổ nói:
– Không cần. Ta cảm giác bọn họ hình như cũng không có ác ý với chúng ta. Nhìn xem, người này rõ ràng quá biết cách ẩn giấu. Thực lực của hắn cao hơn hẳn thực lực của Thượng vị thần nhưng lại chỉ làm cho người ta thấy ảo giác như là một Trung vị thần. Gã này đến đây rất có thể sẽ làm thay đổi cả kết cấu của Vùng Đất Hỗn Loạn mất!
Ở Vùng Đất Hỗn Loạn, hiện nay chỉ có thế lực của năm đại quân chủ đang bao trùm khắp nơi. Năm người này dường như đã có hiểu ngầm, thông thường sẽ không để ý đến các tiểu thế lực như của Cáp Lỗ Lợi, Bố Tư. Bọn họ thường chỉ đấu đá với nhau không ngừng trong bóng tối.
Hàn Thạc rất rõ ràng có thực lực hơn hẳn Thượng vị thần, thêm vào mấy người thủ hạ thần bí khó lường, lại nắm sức mạnh đáng sợ giết được số đông người. Một nhóm thế lực như vậy vào đóng ở Vùng Đất Hỗn Loạn nhất định sẽ tạo nên một phen gió tanh mưa máu. Không chừng trật tự mới ở nơi đây sẽ được thiết lập lại.
Một khi trận chiến này khai hỏa, tất cả hung thần trong Vùng Đất Hỗn Loạn đều không thể tránh né mà phải tham dự. Nếu như có thể lựa chọn đúng thế lực sẽ giành chiến thắng cuối cùng trước khi trật tự mới được lập lại, bọn họ có thể chiếm trước tiên cơ, đề cao thêm một mức lớn thực lực đang có trong tay mình.
Đối với Cáp Lỗ Lợi, đây là một cơ hội khó tìm!
Hàn Thạc thờ ơ nhìn đám hung thần lân cận chạy trốn thảm hại, cũng không ra tay truy kích. Một mặt là trước mặt hắn còn có ba mươi tên cần phải thu phục, mặt khác là bởi vì hắn cũng không còn nhiều tinh lực như vậy. Ngũ Hành Giáp Thi vừa mới thi triển Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã tiêu hao không ít nguyên khí, không có một khoảng thời gian nghỉ ngơi tất không thể tái hiện lại trận pháp.
Tiểu Khô Lâu và La Ti chỉ có hai người, thực lực không đủ để giữ lại mấy trăm tên hung thần đang chạy trốn kia. Bản thân hắn vẫn phải lưu lại chỗ này chủ trì đại cục, cũng không có khả năng vứt bỏ để đuổi giết đám chạy trốn.
Hàn Thạc hiểu rõ thật khó khăn khi chỉ một lần thu phục được hết cả. Loại chuyện này chỉ có thể đi từng bước một, dựa theo thực lực của hắn dần dần lớn mạnh. Đến lúc đó mặc dù hắn không chủ động ra tay cũng sẽ có người bằng lòng thần phục dưới chân hắn. Hiện tại, cái mà Hàn Thạc muốn là nắm được những tên đang ở trước mặt.
Ba mươi người còn lại trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã sức cùng lực kiệt, đối mặt với áp lực tỏa ra từ Hàn Thạc, trong lòng đang rất phân vân, suy nghĩ miên man.
Trong số ba mươi người đó, có thực lực Thượng vị thần là mười người. Hai mươi người còn lại mặc dù chỉ có thực lực Trung vị thần nhưng cũng đều có tài năng ở phương diện đặc biệt nào đó. Nếu không thì cũng không có khả năng may mắn sống sót ở trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc gằn giọng:
– Các ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc là chết, hoặc là thần phục, quyết định nhanh lên!
Lời vừa dứt, ma đầu đầy trời đều hóa thành thực thể phân bố chi chít ở bốn phương tám hướng, như là một bầy dơi nhanh nhẹn bay bốn phía xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể quần công giết chết hết bọn chúng.
– Ta, ta bằng lòng! – Dưới hai tầng áp lực, một tên Trung vị thần bị thương nặng tâm chí tan vỡ, là kẻ đầu tiên biểu lộ thái độ của bản thân.
Loại chuyện này một khi đã có người mở đầu thì về sau sẽ rất dễ dàng. Chỉ cần có kẻ thứ nhất đang kiên cường chống đỡ mà lên tiếng “ta bằng lòng” thì những kẻ còn lại bỗng nhiên cũng buông xuôi không còn kiên trì nữa. Một tiếng rồi một tiếng “ta bằng lòng” nối tiếp nhau vang lên từ những kẻ còn lại, hơn nữa tất cả đều nhất trí quỳ một gối xuống đất, chờ Hàn Thạc phán quyết.
Vùng Đất Hỗn Loạn có quy củ của Vùng Đất Hỗn Loạn. Thần ở đây đều là những kẻ cùng hung cực ác đến từ mười hai đại thần vực. Bọn chúng căn bản không có cái gì là kiềm chế, đạo đức, cái gọi là thần phục tự nhiên cần phải có thủ đoạn ràng buộc. Bọn chúng trong lòng hiểu rõ điểm này, tất cả đều cúi đầu chờ Hàn Thạc ra tay.
Từng giọt bản mạng tinh huyết từ lòng bàn tay Hàn Thạc bay vụt ra ngoài, màu đỏ tươi của máu như là từng khối hồng ngọc chuyển động xoay tròn trên hư không. Từng giọt tách ra bay đến phía sau gáy của ba mươi người, rồi nhanh chóng tan biến vào sau ót của bọn chúng.
Sau một lát, ba mươi người kia bỗng nhiên cảm giác được trong thần hồn dường như sinh ra một loại ràng buộc nào đó. Ánh mắt nhìn Hàn Thạc bỗng chốc trở nên thân thiết lên, những thù hận vẫn còn ẩn sâu trong đáy lòng theo Ma Huyết rót vào đang dần dần biến mất…
– Chủ nhân! – Kẻ cầm đầu nhóm người kia khom người hành lễ, vẻ mặt kính sợ, thái độ vô cùng thành khẩn.
– Chủ nhân… Chủ nhân… – Từng tiếng thở nhẹ do những tên hung thần còn lại thốt ra. Bọn chúng đều nhất trí khấu đầu trước mặt Hàn Thạc. Ý nghĩ bất mãn và thù hận trong lòng đối với hắn đều đã tan biến dưới tác dụng của Ma Huyết.
Gật gật đầu, Hàn Thạc vừa lòng cười nói:
– Đều đứng lên cả đi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều là Ma Vệ trong tay ta! Qua Long, ngươi tạm thời làm thủ lĩnh của bọn chúng!
– Đa tạ chủ nhân! – Lôi hệ Thượng vị thần vừa rồi cắt lấy đầu của Bố Tư, Bách Toa để cố gắng thương lượng với Hàn Thạc cung kính nhận lời. Trong đám người này, hắn là kẻ duy nhất có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ. Bản thân thực lực có thừa, lòng dạ lại độc ác, chỉ từ thủ đoạn giết chết cặp đôi Bố Tư, Bách Toa đã có thể thấy được hắn có thể ở thời khắc mấu chốt phân tích rõ tình thế, vô cùng thích hợp cho vị trí này.
Ba mươi giọt bản mệnh tinh huyết bay vào sau ót bọn chúng sẽ dần dần ảnh hưởng đến thần hồn, làm bọn chúng toàn tâm toàn ý làm tròn phận sự với chủ nhân. Ma Huyết sẽ không ảnh hưởng tới thực lực của bọn chúng, cũng sẽ không ảnh hưởng tới năng lực và sức phán đoán. Ngoài việc làm cho bọn chúng cảm thấy Hàn Thạc mới là chủ nhân ra thì không có bất luận tác dụng phụ nào!
– Ừm, trong số các ngươi có người còn có một số thủ hạ. Hiện tại ta cho ngươi một thời gian, các ngươi có thể trở về triệu tập thủ hạ lại, rồi ta sẽ đưa ra những chỉ thị tiếp theo. Những Trung vị thần chưa có căn cơ thì tạm thời đi theo Qua Long đi! – Hàn Thạc với giọng lãnh đạo hờ hững truyền lệnh cho đám Ma Vệ mới đang cúi đầu.
Dứt lời, bọn thủ hạ mới thu phục cung kính hành lễ với Hàn Thạc, rồi từng người một tản đi khắp nơi. Toàn bộ Trung vị thần theo mệnh lệnh của Hàn Thạc, tạm thời đi theo Qua Long làm thủ hạ. Chỉ một lát sau, trước mặt hắn đã không còn một ai cả.
Cho đến lúc này, Hàn Thạc mới đưa sự chú ý của mình hướng ra phía xa. Ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Cáp Lỗ Lợi, hắn hờ hững cười, cao giọng nói:
– Cáp Lỗ Lợi, có hứng thú theo ta hay không?
Lần trước đối mặt với lời mời của Hàn Thạc, Cáp Lỗ Lợi đã khinh thường cự tuyệt, còn châm chọc Hàn Thạc bị điên.
Nhưng lần này, Cáp Lỗ Lợi hiển nhiên không giống như trước kia. Đối mặt với cành ô – liu được Hàn Thạc ném ra trước mặt, hắn do dự một lúc cuối cùng mới cười khổ nói:
– Ta cần suy nghĩ thêm đã. Ta không muốn bị ngươi đối xử như với Qua Long mới rồi!
Cùng một câu, trong cùng một ngày nói ra, thái độ người trả lời đã hoàn toàn bất đồng!
– Bọn chúng là kẻ chiến bại, đó là kết cục đáng phải nhận!
Hàn Thạc mỉm cười nói tiếp:
– Nếu như ngươi bằng lòng thần phục, tự nhiên sẽ không phải nhận đối xử như vậy. Ngươi có thể hoàn toàn giữ lại tất cả năng lực, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không giống như quan hệ với bọn chúng!
Trước lời hứa hẹn của Hàn Thạc, Cáp Lỗ Lợi quả thật đã hơi động tâm, nhưng cũng không đáp ứng ngay. Chỉ thấy hắn lặng im suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
– Cho ta một chút thời gian, ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ đã.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
– Ngươi có thể suy nghĩ. Tuy nhiên, theo ta càng muộn, cách đối xử của ta cũng có thể càng kém đi, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi!
Nhìn quanh vài nhóm thế lực còn lại, hắn cười nói:
– Các ngươi thì sao! Xem tới bây giờ, có ý kiến gì không?