Phần 57: Xông Lên Núi…
Hàn Thạc tới núi Độc Nha nhưng không cảm ứng thấy Hàn Hạo, hắn đã tìm kiếm nhưng cũng không phát giác được chút tung tích nào của con trai mình. Từ tin tức của La Ti mà xét, nếu Tiểu Khô Lâu có gì bất trắc, người ra tay nhất định là Tát Lạp Tư trong năm đại quân chủ!
Bởi vậy, Hàn Thạc đi tới đỉnh Thiên Thần.
Trên đỉnh Thiên Thần có thủ hạ trực hệ của Tát Lạp Tư. Ngọn núi như một thanh kiếm bản rộng xuyên thủng mây xanh, trên núi khắp nơi là đủ loại kết giới phòng hộ. Cho dù là Hàn Thạc muốn im hơi lặng tiếng tiến vào cũng không có khả năng.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh cao nhất, Hàn Thạc phóng thần thức ra, từ từ khuếch trương, thần hồn nối tiếp nhau bị hắn cảm nhận được.
Một lúc lâu sau, Hàn Thạc thở dài, thông qua thần thức dò xét, hắn phát hiện trên núi có linh hồn hơn một ngàn tên hung thần. Những kẻ đạt thực lực Thượng vị thần đã có mấy chục người, trong đó cường giả ở cảnh giới Thượng vị thần hậu kỳ tổng cộng có đến mười bảy tên!
Cho dù là Tát Lạp Tư vắng mặt, chỉ dựa vào lực lượng bề nổi này thì không mấy người có thể đối phó được. Đứng dưới chân núi cảm thụ kỹ lưỡng hồi lâu, Hàn Thạc cũng không manh động, tiếp tục dè dặt tìm vị trí của Tát Lạp Tư.
Lại một lát sau, hắn nhíu mày, lòng thầm thấy kỳ quái. Hắn căn bản không cảm thấy Tát Lạp Tư có mặt trên núi. Loại cường giả siêu việt như gã này, chỉ cần ở trên đỉnh Thiên Thần, Hàn Thạc tất có thể cảm ứng được hoặc ít hoặc nhiều.
Trên thực tế, hắn đã vận dụng Đại Sưu Hồn thuật. Thuật này sẽ cảm ứng, thấy rõ từng li từng tí, cho dù là một quân chủ như Áo Tác Ai giỏi về ẩn núp cũng khó trốn tránh khỏi hỏa nhãn kim tinh của Hàn Thạc (ý nói Hàn Thạc có mắt lửa ngươi vàng, nhìn đâu thấy đó). Nhưng hiện tại hắn lại không hề phát hiện được khí tức của Tát Lạp Tư.
“Chẳng lẽ Tát Lạp Tư vắng mặt đúng lúc thế?” Suy đi nghĩ lại, Hàn Thạc lòng sinh nghi hoặc, do dự có nên đi lên đỉnh Thiên Thần hay không.
Hôm nay một khi xâm nhập lên núi, vậy nghĩa là hắn đã trở mặt thành thù với Tát Lạp Tư. Từ khi Hàn Thạc bắt đầu tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn, tuy rằng cũng giết không ít người, nhưng chưa từng thật sự đối chọi gay gắt với vị quân chủ này. Bởi vì hắn không nắm chắc có thể thắng được năm người này, cho nên mới tạm thời tránh không đối địch với bọn họ.
Hiện giờ bởi vì Hàn Hạo mà quan hệ đối địch xem như đã xác định. Hôm nay Hàn Thạc nếu như đại náo đỉnh Thiên Thần, hai phe giữa hắn và Tát Lạp Tư lập tức sẽ dấy lên một trận đại chiến. Hàn Thạc không thể không thận trọng xem xét.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, dứt khoát xông lên đỉnh Thiên Thần!
– Kẻ nào? – Vừa mới lên núi đã có một tiếng quát phát ra. Sau đó một tiểu đội vệ sĩ cảnh giác đi ra từ chỗ khuất, vũ khí trong tay chĩa hết về phía Hàn Thạc.
– Ta muốn gặp Tát Lạp Tư, thông báo cho ta một tiếng. – Liếc nhìn đội vệ sĩ, Hàn Thạc điềm đạm lên tiếng.
– Dám gọi thẳng tên đại nhân, tìm chết!
Vệ sĩ trên đỉnh Thiên Thần ngang ngược thành tính, vừa nghe Hàn Thạc gọi thẳng tên Tát Lạp Tư với ngữ khí không hề kính trọng, lập tức lạnh lùng hạ lệnh:
– Bắt cho ta!
Tiểu đội mười người cùng động thủ vây quanh Hàn Thạc. Đáng tiếc ở vòng ngoài cùng này bọn họ chỉ có cảnh giới Trung vị thần. Loại thực lực này đi chống lại Hàn Thạc chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Vừa thấy một đội vệ sĩ nho nhỏ cũng điên cuồng ngang ngược không coi ai ra gì, Hàn Thạc có phần hiểu ra vì sao Tiểu Khô Lâu lại giết tên thủ hạ kia của Tát Lạp Tư.
Đã biết không hữu nghị được nữa, Hàn Thạc ra tay không lưu tình chút nào, mười tên vệ sĩ chưa tới gần đã bị một đóa cốt hoa (hoa xương) vĩ đại bao lấy. Vạn Ma Đỉnh rời cơ thể, lắc qua lắc lại trên hư không, thần hồn cả mười đã bị hút bay bổng vào trong đỉnh.
Theo số lượng ma đầu trong Vạn Ma đỉnh gia tăng, sức mạnh của Đỉnh Linh càng ngày càng mạnh, hiện tại căn bản không cần Hàn Thạc động thủ, Trung vị thần bình thường còn chưa chết đã bị Vạn Ma Đỉnh chiếu ra một chùm sáng rồi Đỉnh Linh hút luôn thần hồn khỏi thần thể chúng vào.
Mười luồng khói mờ mịt bay vào trong đỉnh, tiểu đỉnh xoay một vòng, cũng không trở lại trong cơ thể Hàn Thạc mà trôi nổi bên cạnh hắn, rồi cả hai cùng hướng phía đỉnh Thiên Thần bay đi.
Ba đỉnh tháp năng lượng đồng thời tỏa ra sắc lam, tạo thành một bức chắn chặn đường Hàn Thạc tiến về phía trước. Không đợi Hàn Thạc ra tay phá vỡ, từng bóng u ảnh từ trong Vạn Ma đỉnh gào thét bay vọt ra, lập tức xé nát bức chắn màu lam nhạt kia.
Vạn Ma Đỉnh vốn chỉ to cỡ nắm tay, giờ bỗng nhiên có kích thước như người. Chỗ nào đó giữa ba tháp năng lượng dính một kích nghiêm trọng, liền nghe thấy tiếng nổ “ầm ầm”, ba tháp năng lượng trong nháy mắt nứt vỡ, biến thành đá vụn bay tán loạn đầy trời.
– Kẻ nào dám đến đỉnh Thiên Thần tìm chết! – Một tiếng hô to phẫn nộ từ lưng chừng núi vang lên, rồi từng thân ảnh mau lẹ ào ào hạ xuống.
Một người một đỉnh không thèm đếm xỉa đến đám hung thần hạ xuống, vẫn xông thẳng lên đỉnh núi.
Vạn Ma Đỉnh mở đường, tất cả bức chắn, kết giới, rồi cả tháp năng lượng dưới sức mạnh của nó ngã đổ rầm rầm, căn bản không cần Hàn Thạc hao tâm tổn trí, thẳng một đường đi tới, tháp năng lượng vỡ tung, bức chắn kết giới bị ma đầu xé rách, khiến hắn không gặp trở ngại gì.
Cho tới bây giờ, Hàn Thạc mới ý thức Vạn Ma Đỉnh sau khi thôn phệ hàng trăm hàng ngàn thần hồn thì thực lực tăng mạnh. Vạn Ma Đỉnh vốn chính là Ma Môn chí bảo, các loại ma trận hắn nắm rõ như lòng bàn tay, kết giới của thế giới này và đủ loại bức chắn có phần tương thông, hắn nhờ vào sức mạnh của ma đầu phá hủy xem ra không chút khó khăn.
Lúc đầu Hàn Thạc còn lo lắng những kết giới và bức chắn có ở khắp nơi trên đỉnh Thiên Thần sẽ khiến hắn rất gian nan vượt qua, nhưng Vạn Ma Đỉnh đã hoàn toàn xóa tan sự băn khoăn của hắn. Theo từng kết giới, tháp năng lượng bị vỡ tung, tâm thần Hàn Thạc cũng dần dần điên cuồng hẳn.
Sớm muộn gì cũng phải giao phong với năm đại quân chủ, mà Hàn Hạo đã giết người, với tính cách Tát Lạp Tư có thù tất báo, cừu hận này đã kết thành. Việc đã đến nước này, phá hủy lực lượng trong tay đối phương đến mức lớn nhất mới là mấu chốt chiến đấu, không động thì thôi, đã động thủ phải dốc hết sức!
Được Vạn Ma Đỉnh mở đường, kết giới và tháp năng lượng cản đường cứ nối tiếp bị phá huỷ, một người một đỉnh rất nhanh tiếp cận sườn núi.
Mà lúc này, thủ hạ từ sườn núi đi xuống của Tát Lạp Tư cuối cùng đã tới, trong những người này bắt đầu xuất hiện rất nhiều Thượng vị thần, đại bộ phận đều ở cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ. Bọn chúng lửa giận ngút trời, muốn xé tan xác Hàn Thạc ra.
Năm đại quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn giao chiến không ngừng, tuy nhiên cách thức xông thẳng vào hang ổ đối phương thì chưa từng có. Năm người sẽ chỉ cho thủ hạ chiến đấu, hoặc là giao chiến một chọi một với nhau trong bóng tối, rất ít khi có chuyện họ đi đối phó thủ hạ người khác.
Cho nên, tuy rằng năm đại quân chủ minh tranh ám đấu không ngừng, nhưng đỉnh Thiên Thần trước giờ vẫn chưa từng chịu sóng gió. Mà người bình thường, tránh né loại địa phương như đỉnh Thiên Thần này còn không kịp, căn bản không có khả năng tới tìm đường chết!
Đỉnh Thiên Thần là địa bàn của ai? Tát Lạp Tư! Ngoài bốn đại quân chủ kia ra, có ai dám tự ý xông lên nơi này?!
Ngay khi động tĩnh cực lớn dưới chân núi bị phát hiện, khi bọn hắn thấy được từng tháp năng lượng vỡ vụn, kết giới trên đỉnh Thiên Thần bị phá huỷ liên tiếp, những thủ hạ của Tát Lạp Tư đã ngang ngược thành thói này cảm giác mình thực sự như bị người ta làm mất sạch mặt mũi, tự nhiên phẫn nộ vô cùng.
Bọn hắn từng người bay vút xuống, vừa phát hiện đối phương chỉ là một người, ngay từ đầu tâm thần còn khẽ run rẩy, cho rằng thật sự là một trong bốn vị đại quân chủ nào đó xuất hiện. Tuy nhiên bọn hắn rất nhanh phát hiện ra kẻ to gan lớn mật này không phải, bởi vậy, bọn họ dũng khí được nâng cao, bắt đầu quên hết tất cả.
– Tới hay lắm, tới được lắm! – Hàn Thạc cười gằn, tâm thần khẽ động, mười bảy thanh phi kiếm rít lên bay ra, phi kiếm lấy mạng này mỗi một thanh đều sắc bén vô cùng, hơn nữa mang theo độc axit, hàn độc, chính là hung khí giết người đoạt mạng tốt nhất.
Đám xông về Hàn Thạc trước tiên, chỉ vừa giáp mặt là đã bị mười bảy thanh phi kiếm đâm xuyên thân, thần thể nhanh chóng hóa thành máu loãng.
Mười ngón tay bung ra với dạng Thiên Ma Lợi Nhận, Hàn Thạc cười ha ha nhảy vào đám người. Mũi nhọn chỉ đến đâu, tàn chi, huyết nhục văng đến đấy, căn bản không thành một thể!
Hàn Thạc bây giờ đã đạt tới đỉnh cao nhất của cảnh giới Thiên Ma, cộng thêm lực lượng của Đỉnh Linh nữa thì căn bản không có một Thượng vị thần nào có thể chống đỡ được hắn. Hàn Thạc đột nhiên nảy ý nghĩ, với thực lực hiện tại của hắn muốn đột phá, chỉ có tìm đối thủ tương đương hoặc cường đại hơn so với mình đọ sức sinh tử!
Mà Tát Lạp Tư chính là đối thủ hiện Hàn Thạc cần nhất!
Hạ quyết tâm xong, trong lòng hắn không hề mảy may lo lắng, ngược lại bắt đầu cấp bách hy vọng Tát Lạp Tư xuất hiện để chiến một trận thống khoái với kẻ này. Cho dù hôm nay không thể thắng Tát Lạp Tư, chỉ cần sống sót rời khỏi đỉnh Thiên Thần, hắn cũng có cơ hội rất lớn đột phá bản thân. Một khi hắn thật sự đạt tới cảnh giới mới, Hàn Thạc tin tưởng quy củ của Vùng Đất Hỗn Loạn sau này sẽ do hắn lập lại!
Đây là một lần khiêu chiến mạo hiểm!
– Tát Lạp Tư đâu, Tát Lạp Tư ở đâu? Ra cho ta! – Hàn Thạc dần trở nên điên cuồng, đứng trên đỉnh Thiên Thần gào to, ra tay không lưu tình chút nào. Thiên Ma Lợi Nhận sắc bén cứ liên tiếp xé nát thần thể!
Dưới lực phòng ngự siêu cường của Thiên Ma Bất Diệt Thể, những công kích đến từ bốn phương tám hướng kia căn bản chả có bất cứ tác dụng gì với Hàn Thạc. Từng thanh thần khí sắc nhọn cắm trên người hắn giống như là đâm vào bề mặt kim loại sắt đá cứng rắn nhất, không thể gây cho Hàn Thạc một chút tổn thương nào.
Hắn cười sằng sặc, cứ chém giết thẳng một mạch, ai ngăn cản trước mặt là giết, xông thẳng lên đỉnh Thiên Thần.
Vạn Ma Đỉnh hóa thành một một cái bóng mờ mờ, không ngừng hấp thu thần hồn vào trong. Trong chốc lát, lại có mấy chục thần hồn biến mất vào trong đỉnh. Một người một đỉnh phối hợp vô cùng ăn ý, cùng bổ sung cho nhau, với khí thế hừng hực dễ dàng lên thẳng đỉnh núi.
Trên đường đi không ngừng có càng nhiều hung thần chặn Hàn Thạc lại, nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn, ngã rạp chết thảm trong tay hắn. Vô số tháp năng lượng, kết giới dưới tác dụng của Vạn Ma Đỉnh bị phá huỷ. Chiếc đỉnh cứ bồng bềnh dập dềnh, thoạt nhìn không có sức mạnh gì nhưng lại có thể trợ giúp Hàn Thạc giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất.
– Chủ nhân, cẩn thận một chút, bức chắn mới vô cùng lợi hại! – Đột nhiên, Đỉnh Linh truyền tin cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc trầm ngâm quan sát, phát hiện quan ải cuối cùng chỗ đi thông lên đỉnh núi chằng chịt những tia chớp khủng bố. Chúng cứ xẹt ngang dọc “xoẹt xoẹt” như có tính mạng, tạo thành một quả cầu cực lớn bao quanh đỉnh núi.
Chắc chắn đây chính là bức chắn cuối cùng do Tát Lạp Tư tự tay bố trí!