Phần 81: Ma Trận Trọng Khải…
Trong mắt Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm, Hàn gia bây giờ đã không còn gì. Một kích lôi điện của Thượng vị thần Cơ Nỗ giáng xuống đã phá huỷ tất cả lực lượng phòng ngự của Hàn gia, xua tan sương mù lượn lờ bên trong.
Sương mù tiêu tan hiện ra cảnh tượng hoảng loạn gấp rút của những người bên trong Hàn gia. Điều này dường như càng minh chứng cho sự tuyệt vọng, cam chịu của họ. Ngay cả Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm có thực lực cường đại nhất cũng bị mê hoặc thì những Thần vệ kia tự nhiên cũng không nhìn thấy vấn đề gì.
Do vậy, dưới mệnh lệnh của Hoặc Phu Tư, tất cả Thần vệ của U Mạc thành kể cả mấy vị hảo thủ bên phía Lạp Khắc Lý Sâm đều tiến lên, lao thẳng vào trong Hàn gia!
Đi tiên phong không phải Thần vệ của U Mạc thành mà là Lạp Khắc Ly Sâm và Hoắc Phu Tư, còn có những thủ hạ mà Lạp Khắc Lý Sâm mang đến. Họ đều là những cường giả thực lực cao nhất trong chuyến đi này.
Trong lòng Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm, Hàn gia lúc này không còn chút uy hiếp gì. Của cải tích luỹ thời gian qua của Hàn gia đã nhuộm đỏ mắt bọn hắn, làm bọn hắn quên đi tất cả, chỉ cắm đầu lao lên.
Chưa xác định được có an toàn hay không, những người đứng đầu sẽ bất động. Nhưng khi Hàn gia đã mất đi “uy hiếp”, lợi ích thúc giục họ không chút khách khí xông vào trước tiên, muốn bằng tốc độ nhanh nhất cướp đoạt tất cả của cải và tài nguyên Hàn gia.
Chỉ trong nháy mắt, Hoắc Phu Tư, Lạp Khắc Lý Sâm đã cầm đầu một nhóm người thẳng tiến Hàn gia. Cả đám đều cùng mục tiêu tiến đến tòa kiến trúc tráng lệ nhất chỗ Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ, dự định chiếm nơi quan trọng nhất trước.
– Đến hay lắm, hắc hắc!
Cát Nhĩ Bá Đặc cười sằng sặc, đoạn gầm gừ:
– Ma trận trong khải!
Từng chùm ánh sáng muôn màu đột nhiên từ mọi góc phóng lên cao. Hàn gia dường như bỗng chốc trở thành một vòng xoáy có lực hút cực lớn. Sương khói vừa mới tiêu tan bỗng nhanh chóng hội tụ lại khiến Hàn gia một lần nữa bị bao phủ.
Cùng lúc đó, từng luồng âm phong dữ dội rít lên thổi qua, tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào chói tai truyền ra từ mỗi khu vực. Trong chốc lát, Hàn gia tràn ngập đủ loại lực lượng tà ác. Chúng đồng thời phát tác, cuốn tất cả sinh linh xung quanh vào trong, khiến bọn hắn không thể thoát khỏi dòng xoáy vĩ đại này bay ra ngoài…
Hoắc Phu Tư lập tức nhận ra sự bất ổn, lúc này mới thất thần kêu to:
– Không tốt, mọi người theo ta lui ra!
Nhưng tiếng thét này của hắn hơi muộn. Thời điểm này, đại bộ phận Thần vệ của U Mạc thành đã tiến vào trong, chỉ còn lưu lại bên ngoài có mấy chục người, lại là nhóm yếu nhất.
Lạp Khắc Lý Sâm biến sắc. Khí tức của những luồng lực lượng phóng lên cao kia khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn bỗng nhiên ý thức được hành động lần này dường như mình đã rơi vào cạm bẫy được tính toán sẵn. Loại cảm giác này khiến cho hắn vô cùng không thoải mái, cảm thấy mình từ đầu tới cuối luôn ở thế bị động.
Từng đợt âm thanh kỳ dị vang lên ở mỗi khu vực. Đột nhiên, từng khu vực phân biệt xuất hiện các loại lực lượng khác nhau. Những ma trận đã chính thức bắt đầu vận chuyển. Ảo trận, độc trận, tổ hợp nhiếp hồn trận… đủ loại ma trận đột nhiên bộc phát, vây chặt những kẻ tới xâm phạm.
Chính vào lúc này, một hồi kèn đoạt mệnh đột nhiên vang lên. Dưới tác dụng của đủ loại ma trận, những kẻ xâm phạm liên tiếp bị tiêu diệt, từng cỗ thi thể gục xuống trong vũng máu. Từng chùm sáng kỳ dị bắn ra từ mọi hướng, đan xen dày đặc như mạng nhện, bằm nát kẻ địch.
Thành phần trung tâm của Hàn gia, sắc mặt từng người đều ác nghiệt, đứng trên toà kiến trúc cao nhất quan sát thảm trạng ở mỗi khu vực. Thấy những kẻ tiến vào lần lượt bị nghiền thành mảnh nhỏ, tâm tình họ đều rất vui vẻ.
Kiến trúc mà nhóm Phỉ Bích đang đứng không bị ảnh hưởng của ma trận, có thể quan sát vô cùng rõ ràng những công kích huỷ diệt xảy ra trong mỗi ma trận, thấy được những cái xác chia năm xẻ bảy bắn tung ra ngoài, thấy được sự tử vong, sự kêu gào và vùng vẫy trước khi mất mạng…
Tính mạng vào thời khắc này thật nhỏ nhoi. Những Thần vệ tại U Mạc thành từng diễu võ dương oai lúc này yếu nhược như trẻ sơ sinh, trơ mắt nhìn những lực lượng cổ quái lao tới công kích mà không có chút biện pháp nào, chỉ còn con đường cùng chờ đợi sự chém giết!
– Haha, chết tốt, chết đẹp lắm! Dám xâm phạm Hàn gia chúng ta, đáng kiếp bọn xui xẻo! – Cáp Nhĩ Bá Đặc gào lên như điên, chỉ vào mấy khu vực gần nhất không ngừng giải thích tác dụng tuyệt vời của ma trận cho đám Tư Tháp Tác Mỗ, Khảm Địch Đạt.
Lĩnh ngộ thâm sâu nhất về những ma trận này chính là ba người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh. Trừ bọn hắn, ngay cả nhóm Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ cũng đều không rõ ràng lắm về chúng. Bọn họ không được biết uy lực ma trận phát huy tác dụng trước đó nên mặc dù tin tưởng Hàn Thạc về tác dụng của ma trận, nhưng lòng họ vẫn thấp thỏm, lo lắng.
Cho tới bây giờ, bọn họ thấy Hàn Thạc quát tháo bố trí ma trận trước khi đi, cuối cùng mới hiểu được vì sao hai người Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh lại tự tin đến vậy, vì sao lại chắc chắn ma trận có thể khiến những kẻ xâm phạm nếm mùi đau khổ.
Lúc này, trong lòng đám Tư Tháp Tác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc, Phỉ Bích ngoài kinh hãi không biết nói gì, bọn họ một lần nữa còn nhận thức được về sự thần kỳ của Hàn Thạc. Hàn Thạc là người quá mạnh, không ngừng cho họ thấy kỳ tích, hình tượng vô địch của hắn lại thêm khắc sâu trong lòng họ.
– Hắc hắc, đứng trên này nhìn không đã ghiền. Ta xuống dưới giết người đây! – Huyết Linh với cặp mắt đỏ sẫm cười gằn dữ dằn, đột nhiên tung người nhảy xuống một ma trận. Thanh kiếm bản rộng hắn cầm kéo theo một luồng huyết quang tung hoành bốn phía tìm kiếm đối thủ trong ma trận chém giết.
Bác Lan Tư không kêu một tiếng cũng đáp xuống một ma trận. Toàn thân sát khí trùng thiên, một thanh phi kiếm hẹp dài đột ngột xuất hiện trong tay hắn, chém luôn một tên xâm nhập trong ma trận thành hai đoạn.
Đám Tư Tháp Tác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc thấy Huyết Linh, Bác Lan Tư xông xuống cũng nóng lòng muốn xuống thử. Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn thấy vội ngăn cản:
– Các vị, đứng trên này quan sát được rồi, những ma trận đó không “biết” các người, vạn nhất các người cũng rơi vào bên trong thì rất phiền toái!
– Nhưng sao Huyết Linh, Bác Lan Tư lại không việc gì? – Phỉ Bích nhíu mày hỏi.
– Chủ nhân trước khi đi đã nói cho ba người chúng ta biết cách ra vào từng ma trận, mỗi bước cần chú ý cái gì. Hai người bọn họ đều đã nhớ rõ ràng cho nên mới không kiêng dè gì vào trong đó tung hoành ngang dọc, không bị ma trận ảnh hưởng!
Cát Nhĩ Bá Đặc xấu hổ cười nói:
– Ta không nhớ được nhiều như vậy nên cũng không dám tùy tiện đi lại, cho nên không xuống. Các người không nên mạo hiểm!
Lời vừa dứt, mấy người Tư Tháp Tác Mỗ, Ngải Mễ Lệ đầy nét ngạc nhiên, liếc nhau cụt hứng từ bỏ.
Tình huống bi thảm của bọn người phía dưới họ đều thấy. Ngay cả hai người Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư cũng không thể thoát khỏi công kích của ma trận trong thời gian ngắn, đến bây giờ vẫn bị vây không tiến lên được. Đám Phỉ Bích cũng tự biết mình, cũng sẽ không thể hiện nữa.
– Bố Lai Ân thật làm người khác không thể tưởng nổi. Ta thấy lần này chúng ta căn bản không cần lo lắng nữa, hiện đã có cả trăm mạng chết bên trong rồi! – Phỉ Bích luôn nơp nớp lo sợ giờ cười thở phào, sắc mặt đã có phần buông lỏng.
Nghe nàng nói vậy, chúng nhân đều cười phụ họa, dường như không xem những hung thần ác sát bên dưới vào đâu.
– Mọi người ngàn vạn lần không được thiếu cảnh giác. Chống đỡ ma trận chính là thiên địa nguyên lực và lực lượng của mấy ma đầu chủ nhân lưu lại. Chủ nhân từng nói ma trận không có khả năng mãi duy trì! Chúng ta trước cứ quan sát đã, đợi Huyết Linh và Bác Lan Tư giết đủ rồi, lực lượng ma trận dần tiêu tan chúng ta lập tức rút lui, còn phải chạy rất xa nữa! – Tinh thần của mọi người vừa buông lỏng đã bị lời nói thẳng của Cát Nhĩ Bá Đặc dội một gáo nước lạnh.
Mọi người lập tức trở lại như cũ. Từ lời nói của Cát Nhĩ Bá Đặc, họ đều nhận rõ tình thế, tức thì dứt bỏ những ảo tưởng không thực tế của mình, bắt đầu suy nghĩ cách bảo toàn cho bên mình.
– Cát Nhĩ Bá Đặc, đại trận có thể duy trì thời gian bao lâu? – Tư Tháp Tác Mỗ cau mày hỏi.
– Khó nói lắm, điều này phải xem tốc độ tiêu hao nguyên lực của ma trận. Dù sao tổng thể lực lượng của ma trận nhiều như vậy, chỉ cần dùng hết sẽ ngừng vận chuyển. Chúng ta cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, thừa dịp người của Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư bị vây khốn phải rời đi càng xa càng tốt!
Cát Nhĩ Bá Đặc bất lực than thở, hét lên:
– Mẹ nó, nếu có chủ nhân ở đây thì hôm nay bọn chúng đừng hòng có tên nào sống sót rời đi được! Ôi đáng tiếc quá, bên chúng ta không có ai có thể đối phó với cao thủ cấp bậc Lạp Khắc Lý Sâm và Hoặc Phu Tư, nếu không thì… hừ!
– Đã như vậy thì phải rời đi càng sớm càng tốt. Không rườm lời nữa, Cát Nhĩ Bá Đặc, ngươi thông báo cho Huyết Linh và Bác Lan Tư đi. Chúng ta tập hợp xong lập tức lên dơi bay, rời khỏi cứ điểm Bá Cách Lạp Tư! – Ngải Mễ Lệ nhíu chặt mày, quyết đoán ra lệnh.
– Cứ yên tâm, Huyết Linh và Bác Lan Tư tự có tính toán. – Cát Nhĩ Bá Đặc gật đầu.
Nhóm Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ khẩn trương không ngừng truyền đạt mệnh lệnh, dặn mọi người lập tức trốn xuống mật thất dưới lòng đất. Bọn họ cần sớm rời khỏi Hàn gia, rời khỏi cái khu vực nguy hiểm trùng trùng này.
Bên trong một toà kiến trúc, từng bóng người liên tục qua lại. Những vệ sĩ của Hàn gia ào ào tụ tập tại các phòng, rồi chui xuống phía dưới, thông qua một thông đạo dưới lòng đất rời đi.
Huyết Linh, Bác Lan Tư vẫn đang qua lại ở các khu vực ma trận, một mặt né tránh mấy Thượng vị thần Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư, một mặt điên cuồng chém giết những kẻ chỉ có thực lực Trung vị thần.
Hai người này giết tới hưng phấn, thi nhau qua lại giữa mấy ma trận, giết đến toàn thân máu tươi đầm đìa, nhìn vô cùng dữ tợn.
– Huyết Linh, lão già, chuẩn bị rút lui! – Thấy bọn họ sắp đánh mất lý trí, Cát Nhĩ Bá Đặc ở bên trong một toàn kiến trúc la to. Hai người mới dần dần khôi phục lý trí, liếc nhau một cái liền xuyên qua toà kiến trúc đó, sau khi tụ hợp với Hắc long liền tiến vào thông đạo bên dưới.