Phần 23: Tiểu Tử Này Khá Mạnh…
– Tốt lắm, các kỵ sĩ tương lai cao quý của chúng ta đã đến, chúc các vị may mắn! – Trong khi Hàn Thạc đang nói chuyện với Gia Nhĩ thì Kiệt Phu đột nhiên hô lớn.
Tiếng hô của Kiệt Phu vừa vang lên thì từ cửa đại sảnh có hơn mười kỵ sĩ đệ tử mặc quần áo hoa lệ, đeo bội kiếm tinh xảo chậm rãi tiến vào. Đám này phần lớn đều là nam thanh niên, nhưng cũng có lác đác một vài cô gái trẻ tuổi.
Sau khi vào trong, bọn họ đều đưa ánh mắt cao ngạo đánh giá quan sát cẩn thận những bia thịt có ở trong phòng. Trong đó số chiến sĩ được chú ý đầu tiên vì thực lực những người này so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều nên việc tu luyện thực chiến với bọn họ mang lại tác dụng rất lớn, do đó tự nhiên sẽ được chú ý trước tiên.
Nhóm chiến sĩ do Gia Nhĩ cầm đầu được đám người này để ý đầu tiên, sau khi song phương ngươi tình ta nguyện thỏa thuận giá cả xong xuôi liền được bọn họ đưa đến võ trường để tập luyện. Gia Nhĩ cũng nằm trong số này, khi rời đi hắn vẫn còn nuối tiếc liếc mắt nhìn Hàn Thạc một lúc.
Trong số các loại bia thịt, bởi vì chiến sĩ có thực lực rất lợi hại nên các kỵ sĩ đệ tử khi luyện thực chiến với họ thu được tác dụng lớn nhất. Các kỵ sĩ đệ tử muốn thuê mướn bọn họ thì tất nhiên cũng phải bỏ ra chi phí tiền bạc cao hơn rất nhiều so với đám thường dân tứ chi phát triển.
Đến khi những bia thịt là chiến sĩ đứng lẫn lộn trong đại sảnh được thuê dẫn đi hết trước, một ít người còn lại đều là bình dân, trong đó những gã bình dân tứ chi phát triển vóc người to lớn trở thành đối tượng tiếp theo được ưu tiên chọn lựa.
Mỗi người trong số này đều cố phô bày ra thân hình to cao của mình, biểu diễn sự cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn với những tư thế rất đẹp, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, ngóng nhìn đám kỵ sĩ tương lai với hy vọng chính mình sẽ được chọn lựa để có thể kiếm được thù lao hậu hĩnh.
Vóc người của Hàn Thạc vốn không thể khiến người ta chú ý đến, lại bị vây giữa những gã đại hán thân thể to cao vạm vỡ, bị thân hình cao lớn của bọn họ che khuất hoàn toàn, nên rõ ràng càng không được coi trọng. Mắt thấy các kỵ sĩ đệ tử lần lượt chọn lựa mục tiêu rồi nối tiếp nhau rời đi, Hàn Thạc trong lòng không khỏi ngấm ngầm sốt ruột.
Hàn Thạc bị ba gã thân hình cường tráng vây quanh từ cả ba hướng, cơ hồ che khuất hoàn toàn thân mình hắn, các kỵ sĩ đệ tử phỏng chừng căn bản đều không hề nhìn thấy được Hàn Thạc. Điều đó làm cho hắn lo cuống cuồng đồng thời bắt đầu tìm kiếm phương pháp để cho mọi người thấy được mình.
– Này, anh bạn cao lớn, cho đi nhờ qua chút! – Hàn Thạc vỗ vỗ tay lên một gã cao khoảng hai mét trông như một núi thịt đứng ở trước mặt, mỉm cười thân thiện nói.
Gã có thân hình cường tráng này có làn da màu đồng hun, từ phía sau nhìn lại thì đúng là lưng hùm vai gấu, cơ bắp trên cái thân hình cao khoảng hai mét đó săn chắc nổi cuồn cuộn, giống như các vận động viên thể hình mà Hàn Thạc đã gặp ở kiếp trước.
Nghe Hàn Thạc nói, gã quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ trừng mắt lườm hắn một cái, bắp tay phải nổi cuộn lên, cơ thể bỗng chốc gồng lên hết cỡ, cố tạo thành một tòa núi thịt nho nhỏ, sau đó đắc ý cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời quay đầu đi chỗ khác.
Mẹ kiếp, thằng này to xác không chịu được! Hàn Thạc trong lòng cũng cười lạnh, tay trái chìa ra đặt lên trên lưng gã rồi thình lình phát lực đẩy mạnh ra.
“Bịch, bịch, bịch”, thân hình gã to xác chợt loạng choạng, theo lực đẩy của Hàn Thạc thúc mạnh vào phía sau lưng làm cho hắn trực tiếp ngã chúi nhủi về phía trước ba bước.
Bởi vì có quá nhiều người thuộc loại to như núi thịt này nên trong đại sảnh có vẻ rất chật chội, gã này một mình đột nhiên lao đi khiến cho mấy người bên cạnh gã lúc đó đều gặp nạn, cũng giống gã không thể tự chủ được bị đẩy văng đi. Trong lúc nhất thời phía trước mặt Hàn Thạc bỗng nhiên náo loạn cả lên.
– Chết tiệt, Đan Ni Nhĩ, ngươi định không tuân thủ quy củ sao? – Ổn định thân hình lại sau khi bị gã to như núi thịt tên gọi Đan Ni Nhĩ va vào, một núi thịt khác liền nổi giận đùng đùng quát Đan Ni Nhĩ.
– Không phải ta mà là tên tiểu tử đứng phía sau kia phá rối! – Gã Đan Ni Nhĩ to xác tỏ vẻ vô tội giải thích với đám tráng hán ở bên cạnh một câu rồi chợt hung dữ trừng mắt Hàn Thạc, quát lạnh:
– Tiểu tử, không phải ngươi muốn chết sớm chứ?
Lúc này, Hàn Thạc đã lợi dụng cơ hội di chuyển được từ giữa ra đến bên cạnh cái đám người đông nghịt trong đại sảnh này, coi như là chiếm được một vị trí tốt hơn. Nghe thấy Đan Ni Nhĩ nói như vậy, Hàn Thạc cười lạnh hắc hắc một tiếng, cũng chìa tay phải ra làm một động tác khoe mẽ giống như Đan Ni Nhĩ vừa mới làm là gồng bắp tay lên, một động tác nhằm thể hiện rằng ta rất mạnh mẽ, nhướng mày gật gật đầu khiêu khích nhìn Đan Ni Nhĩ.
Đột nhiên lại có mấy kỵ sĩ đệ tử từ bên ngoài lục tục tiến vào, vốn đang định tiếp tục chọn lựa bia thịt, vừa thấy nơi này tựa hồ có trò hay để xem thì không khỏi hiếu kỳ cũng ngay lập tức tạm thời dừng việc thuê mướn, trái lại tỏ ra rất hứng thú nhìn sang phía bên này.
Hàn Thạc đúng là đã nhìn thấy rõ đám kỵ sĩ đệ tử mới tiến vào nên mới hung hăng càn quấy làm ra động tác khiêu khích này. Dựa vào thể trạng của hắn, nếu muốn được lựa chọn từ trong số những người này thì xem chừng là khá khó khăn.
Muốn xuất đầu mà chỉ dựa vào thân thể “khoe mẽ” của chính hắn thì e là chẳng có tác dụng gì. Biện pháp nhanh chóng trực tiếp nhất chính là trước tiên dùng thực lực mạnh mẽ đánh tan tác một núi thịt ở chỗ này, như vậy mới có thể giành được vài phần kính trọng của các kỵ sĩ đệ tử.
Chỉ là, mặc dù Hàn Thạc bày ra tư thế khiêu khích hung hăng càn quấy, nhưng trong mắt người ngoài, Hàn Thạc chỉ là một kẻ ngu ngốc. Nếu cái loại núi thịt như Đan Ni Nhĩ mà bày ra tư thế này thì sức uy hiếp tự nhiên sẽ bộc lộ ra hết mức.
Nhưng Hàn Thạc chỉ cao có một mét bảy, vóc người nhỏ gầy mà lại hung hăng càn quấy như thế ngay giữa đám đông toàn núi thịt thế này thì chỉ có thể nói là buồn cười, muốn chết!
– Ha ha, tiểu tử ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! – Đan Ni Nhĩ đối với sự khiêu khích của Hàn Thạc thì cũng không lập tức nổi giận lôi đình, ngược lại vui vẻ cười to ha hả rồi đột nhiên xoay xoay cái cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Hàn Thạc, chụp thẳng về phía đầu hắn.
Trong đại sảnh, các bia thịt vì muốn thể hiện chính mình để giành lấy sự chú ý của các kỵ sĩ đệ tử lắm tiền nhiều của nên việc thỉnh thoảng có phát sinh tranh đấu với nhau thì về căn bản cũng chẳng có gì kỳ lạ. Đan Ni Nhĩ thấy Hàn Thạc không biết sống chết khiêu khích hắn thì như gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ thầm muốn dùng tên tiểu tử này để chứng tỏ một chút hung hãn cuồng mãnh của mình trước đám kỵ sĩ đệ tử vừa vặn đến trước cửa này biết. Chuyện tốt tự nhiên đưa đến tận cửa như thế khiến gã không những không giận mà còn vui mừng nữa.
Chỉ là gã cũng như tuyệt đại đa số những kẻ to xác tứ chi phát triển đều có ý nghĩ đơn giản giống nhau. Đối với trạng thái thân thể của Hàn Thạc mà lại có thể đẩy gã từ trong đám người như núi thịt bắn ra ngoài, hơn nữa còn khiến cho những người khác bị gã liên tiếp đụng phải cũng lảo đà lảo đảo thì phải cần có sức mạnh lớn đến bao nhiêu, gã căn bản cũng không hề nghĩ tới. – Đan Ni Nhĩ, hắn là tạp dịch của đám đệ tử chúng ta, không được làm hắn bị thương nặng.
– Ta biết rồi! – Đan Ni Nhĩ cười nói nhưng tay phải cũng không hề dừng lại, tiếp tục chộp tới người Hàn Thạc.
Một số bia thịt có lòng tốt đứng bên cạnh và kể cả vài kỵ sĩ đệ tử nhân từ đều tỏ vẻ không đành lòng nhìn. Nhất là mấy nữ kỵ sĩ đệ tử trẻ tuổi còn hét lên thất thanh.
Khi bàn tay to đùng như cái quạt hương bồ của Đan Ni Nhĩ sắp chụp trúng đầu Hàn Thạc thì thân hình hắn bỗng di động, thoáng chốc đã thay đổi phương vị làm cho bàn tay to đùng của Đan Ni Nhĩ chộp vào khoảng không.
Lúc này, Hàn Thạc cười hắc hắc một tiếng quái dị, tựa như chế nhạo Đan Ni Nhĩ bó tay bất lực, sau đó lại một lần nữa vươn cánh tay trái ra, tư thế giống lần trước như đúc để lộ ra bắp tay, tay phải chỉ chỉ vào bắp chuột nho nhỏ trên cánh tay trái, hướng phía Đan Ni Nhĩ hất hất đầu, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ thì hoàn toàn bộc lộ rõ:
– Thấy không? Ta rất mạnh!
– Aaa, tiểu tử này thật là hung hăng a!
– Khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích!
– Ha ha, tên tiểu tử này thật thú vị!
– …
Liên tiếp những tiếng thốt kinh ngạc phát ra từ miệng không chỉ của các bia thịt mà còn của cả đám kỵ sĩ đệ tử. Những người này thấy Hàn Thạc không bị khống chế, lại còn hung hăng hơn trước, dám đưa ra tư thế như trâu rống thì tất cả đều đột ngột cảm thấy hứng thú. Ngay cả mấy kỵ sĩ đệ tử vừa rồi còn đang mặc cả giá cùng các mục tiêu sống cũng không do dự tạm thời gác lại việc thỏa thuận mà tập trung sức chú ý tới hai người này.
– Tiểu tử, ngay cả ta cũng dám vũ nhục, hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! – Giống như một con trâu hoang dã đột nhiên bị chọc giận, Đan Ni Nhĩ sắc mặt đỏ bừng lên, các kỵ sĩ đệ tử bên cạnh đều là những thần tài của gã, thế mà bị Hàn Thạc làm cho nhục nhã như vậy khiến cho lửa giận của Đan Ni Nhĩ hoàn toàn bùng phát. Nhìn bộ dạng của gã bây giờ thì có lẽ những lời khuyên bảo vừa rồi của Kiệt Phu đều đã bị gã vứt bỏ ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Đan Ni Nhĩ vừa nói xong thì hai mắt như muốn phun lửa, căm tức nhìn Hàn Thạc rồi nhanh chóng nắm chặt tay phải thành thiết quyền hung mãnh đấm về phía Hàn Thạc – xem ra không muốn bắt Hàn Thạc nữa mà trực tiếp đánh cho hắn phải chịu thương tổn nặng nề về thân thể mới thôi.
Dựa theo thể trạng của hai người, người ngoài thấy một quyền này bất kể là tốc độ hay là sức mạnh đều khác biệt một trời một vực so với ban nãy, cho thấy rõ ràng rằng Đan Ni Nhĩ lần này đúng là đã nổi giận thực sự rồi. Nếu bị đánh trúng thì Hàn Thạc có lẽ không chết cũng bị thương nặng.
Những người có lòng tốt nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh quan sát bây giờ lại bắt đầu lo lắng cho Hàn Thạc.
Mắt thấy thế công sắp trúng người, Hàn Thạc đạp mạnh gót chân, thân thể chợt xoay tròn, nhờ thế mà lại tránh khỏi thiết quyền công kích của Đan Ni Nhĩ một cách thần kỳ. Đan Ni Nhĩ đánh một quyền vào khoảng không, thân mình chịu tác động của lực quán tính liền lảo đảo lao “thình thịch” về phía trước thật xa, khiến mấy bia thịt đang quan chiến trước mặt đều kinh ngạc cuống quýt thối lui thật nhanh để tránh bị tai bay vạ gió.
Lại nhìn thấy hai cánh tay Hàn Thạc vẽ nên vòng tròn từ hai bên xương sườn đưa ra trước ngực, hai lòng bàn tay ngửa lên, mu bàn tay để ngang nhau, bộ ngực nở nang ưỡn thẳng, khóe miệng nổi lên một tia cười khinh miệt, một lần nữa thể hiện tư thế khiêu khích với việc để lộ ra cơ ngực, bắp tay và cơ ba đầu (1) giống như một vận động viên thể hình.
Những người đứng ở xung quanh quan sát không ngừng thốt lên những tiếng kêu ngạc nhiên. Vốn đám kỵ sĩ đệ tử này chỉ định chờ xem kịch vui, bất giác bắt đầu quan sát Hàn Thạc một cách nghiêm túc. Tránh né được một lần có lẽ còn có thể nói rằng hắn gặp may mắn, nhưng sau khi bị Đan Ni Nhĩ chú ý, sử dụng thiết quyền với sức mạnh và tốc độ tăng lên mà Hàn Thạc vẫn tránh né được như trước thì việc này tuyệt đối không thể dùng chữ may mắn để có thể giải thích được.
Trong khi mọi người đang còn kinh ngạc, Đan Ni Nhĩ như mãnh thú bị kích thích điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, sau đó gầm lên giận dữ, thân thể như gió lốc một lần nữa lao về phía Hàn Thạc, đồng thời sử dụng cả hai tay, vọng đồ kiên quyết đánh cho Hàn Thạc trở thành một đống thịt vụn.
Kỳ tích lặp đi lặp lại tiếp tục diễn ra. Chỉ thấy dưới thế công hung bạo mãnh liệt của Đan Ni Nhĩ, Hàn Thạc giống như một con cá giảo hoạt, tốc độ cực kỳ mau lẹ lần lượt tránh thoát các đòn công kích của Đan Ni Nhĩ, không những thế còn có thể nhân cơ hội biểu diễn những tư thế tuyệt mỹ, cổ quái màu mè nhưng lại không lặp lại.
Loại hành vi này của Hàn Thạc đúng là một sự khiêu khích trắng trợn, nhưng cũng là một sự kiêu ngạo đáng kinh ngạc!
– Oa, hắn thật lợi hại a, loại khiêu khích mà mỗi tư thế đều không hề lặp lại thì cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy qua! – Một nữ kỵ sĩ đệ tử thốt lên.
– Tên tiểu tử này quả thật khá mạnh! – Một nam kỵ sĩ đệ tử tiếp lời.
– Đan Ni Nhĩ lần này gặp phiền toái rồi! – Một gã to xác như núi thịt nhận xét.
– …
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên trở nên náo động!
Chú thích:
(1) Cơ ba đầu: Bắp thịt to ở đằng sau cánh tay trên.