Phần 16: Bị thương
– Ngươi không sao chứ?
Trữ Huyên nghẹn ngào, tuy rằng nàng cũng chịu nội thương trầm trọng, ôm Nghệ Phong khiến nàng chịu áp lực cực đại, suýt nữa không đững vững. Thế nhưng nàng vẫn gắt gao ôm lấy hắn. Nàng cảm giác tâm của mình đau đớn không gì sánh được: Một chưởng của Tôn Cấp đánh về một người không phải là Linh Giả, muốn không chết cũng khó, rất khó lý giải thiếu niên này làm sao đứng vững vào lúc đó, dọa Cơ Lạp chạy trối chết.
Hai mắt chậm rãi nhắm lại, Trữ Huyên phẫn nộ quát:
– Cơ Lạp, ta sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển.
Vừa dứt lời, nước mắt của nàng tuôn rơi, thiếu niên trước mắt này là vì cứu nàng mà chết. Nàng không biết đối với người đã cứu mình này, đối với người nam tử đầu tiên đã chạm vào mình này là loại cảm tình gì, nhưng khát vọng báo thù trong lòng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Cảm thấy từng giọt lệ rơi xuống trên mặt mình, Nghệ Phong ngạc nhiên không ngớt: Không lầm? Nữ tử như nữ thần này cư nhiên khóc vì mình? Nàng là một cường giả Tôn Cấp cao quý khiến vô số người ngưỡng mộ a.
– Việc này… Tuy rằng nàng rất đẹp, thế nhưng ta không quen để người khác khóc vì mình.
Mặc dù Nghệ Phong có chút luyến tiếc cái ôm ấp vừa ấm vừa thơm kia, thế nhưng nhìn đến nước mắt rơi đến khóe miệng làm hắn bất đắc dĩ phải mở mắt ra nói.
Ngẩn ra! Nhưng Trữ Huyên lập tức vui vẻ hét lớn…
– Ngươi không chết?
Khẽ chùi nước mắt còn lưu lại trên khuôn mặt, vẻ mặt tươi cười tỏa sáng rực rỡ.
Chết rồi! Chết rồi! Dáng tươi cười này quả thật là mê chết người.
Nhớ kỹ có vị cổ nhân đã từng nói: Nếu có một nữ nhân khóc vì ngươi, nói rõ ngươi có thể cùng nàng phát sinh mối quan hệ siêu hữu nghị. Tuy nói thân phận của nữ nhân này gần giống như nữ thần, thế nhưng ta anh tuấn như vậy, nhất định nàng sẽ coi trọng ta, uhm, nhất định là coi trọng ta?
– Cái kia, muốn phát sinh mối quan hệ siêu hữu nghị cũng có thể. Chỉ là ta nói cho nàng biết, ta còn rất trong sạch, không có một vạn kim tệ thì không cần bàn nữa?
Nghệ Phong một bộ biểu tình không thể cò kè mặc cả.
– Phì…
Thấy Nghệ Phong còn có tâm tư nghĩ đến mấy thứ này, nàng chỉ biết thiếu niên trước mắt không có việc gì, đồng thời nàng thở dài một hơi, cũng khôi phục thái độ bình thường, để Nghệ Phong xuống dưới mặt đất.
Kiểm tra qua thân thể của mình, Nghệ Phong chưa từng cảm tạ lão nhân như bây giờ, nếu như lão nhân ở đây, nhất định hắn sẽ không mắng lão hỗn đản, uhm, sửa lại gọi lão thần côn.
Nhổ một ngụm máu tươi, giọng nói cũng thuận lợi hơn nhiều, tuy còn có chút khó chịu, nhưng chỉ là vết thương nhỏ, tu dưỡng vài ngày sẽ không còn đáng ngại.
– Rốt cuộc ngươi có thực lực gì?
Trữ Huyên cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Nghệ Phong hỏi rất hồ nghi, lông mi chớp chớp, càng lộ ra vẻ kiều mị.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã:
– Nàng cho rằng một người kinh mạch bị đứt đoạn sẽ có thực lực gì?
– Thế nhưng…
Trữ Huyên không tin, thiếu niên trước mắt quá mức thần bí, không chỉ là y thuật không tồi kia, càng làm cho người khiếp sợ chính là, một chưởng của Tôn Cấp, hình như cũng không gây nhiều thương tổn cho hắn.
Nghệ Phong không trả lời nàng, chỉ là giải khai nút áo của mình, tại Trữ Huyên nghi hoặc cùng e thẹn, chỉ chỉ ngực nói:
– Dựa vào nó, ta mới có thể bảo vệ được mạng nhỏ này của mình.
Nhuyễn giáp màu lục nhạt, mặt trên phác thảo những ký hiệu kỳ quái, lưu chuyển sắc màu ngọc lưu ly nhàn nhạt, càng làm cho nhuyễn giáp này tràn ngập màu sắc thần bí.
– Nhuyễn kình giáp…
Trữ Huyên kinh hô. Trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
– Thứ này rất quý giá sao? Ta vì nó đã đáp ứng ba ngày không gọi lão đầu tử kia là lão gia hỏa… Nghĩ lại thật thiệt thòi.
Nghệ Phong cau mày, bộ dạng rất không tình nguyện, phảng phất ăn phải thiệt thòi lớn.
– Phụt…
Khuôn mặt đẹp đến tận cùng của Trữ Huyên co giật, nàng cảm giác mình nhanh phát điên rồi. Thậm chí hoài nghi lão đầu tử trong miệng Nghệ Phong là kẻ ngu si, chỉ cần không mắng hắn thì hắn sẽ cho vật quý giá như thế?
Nhuyễn kình giáp, lấy nguyên liệu là da của Huyết kình ở sâu trong đại hải, lại lấy Mị hợp hai làm một mới luyện chế thành. Phải minh bạch, Huyết kình và Mị muốn phù hợp điều kiện thì phải có thực lực của Tôn Cấp, nên muốn tìm được thì khó khăn vô cùng. Quan trọng nhất là, cho dù có nguyên liệu, nếu muốn luyện chế cũng vô cùng khó khăn, không có Nhiếp Hồn Sư đạt Tôn Cấp trở lên giúp đỡ, quả thực là không có cách nào luyện chế, mười kiện cũng không nhất định luyện chế thành công một kiện.
Tưởng tượng một chút, Nhiếp Hồn Sư vốn rất thưa thớt, còn phải đạt được Tôn Cấp trở lên, hơn nữa những nguyên liệu trân quý này, luyện chế Nhuyễn kình giáp gần như không có khả năng thành công.
Trữ Huyên nghe ngóng được: Thế giới này cũng chỉ có ba kiện, đều nắm giữ tại trong tay của những thế lực cường đại.
Nghe được giải thích của Trữ Huyên, Nghệ Phong ngạc nhiên nói thầm:
– Nói như vậy, lão nhân không gạt ta, thảo nào hắn tiếc như cắt thịt vậy. Quên đi, chỉ cần sau đó đối với lão gia hỏa kia tốt chút, không nhổ râu mép của hắn, uhm, sửa lại đốt tóc của hắn.
Hỗn đản!
Đây là Trữ Huyên nghe được lời nói thầm của Nghệ Phong, đáy lòng toát từ thứ nhất.
– Ngươi có Nhuyễn kình giáp này, khó trách ngươi chỉ nhổ có một ngụm máu, Nhuyễn kình giáp có thể chống lại một kích toàn lực của Vương Cấp ngũ giai.
Trữ Huyên vẫy vẫy đầu, ngữ khí cảm thán nói.
Mái tóc xinh đẹp đen tuyền, vẫy tại sau đầu của nàng, chuyển động như cuộn sóng, phối hợp với hình tượng xinh đẹp cao quý, đẹp đến mức rung động lòng người.
– Có đúng không? Té ra chỉ có ngăn trở một kích của Vương Cấp ngũ giai a. Ta còn tưởng nó có thể ngăn một kích của Tôn Cấp chứ? Sớm biết như vậy thì ta đã trốn ở trong động rồi, thiếu chút nữa thì treo rồi.
Nghệ Phong vỗ vỗ ngực, rất hối hận nói.
Trữ Huyên cảm thấy nàng đối với thiếu niên này rất hiếu kỳ, tạm không nói đến thủ đoạn y thuật của hắn. Chỉ cần can đảm dám hù Tôn Cấp đã để cho nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Phải minh bạch, người kia là Tôn Cấp a, giậm chân một cái, coi như có là đế quốc cũng phải cẩn thận đáp lại, có thể chống lại sự tồn tại của một quốc gia, cổ áp lực tâm lý này, không phải người nình thường có thể thừa nhận được. Huống chi đây chỉ là một thiếu niên choai choai.
Nếu mà chỉ có những điều này thì nàng còn có thể tiếp nhận được, thì lão đầu tử trong miệng Nghệ Phong càng gia tăng tính thần bí của hắn.
– Thiếu niên này, rốt cuộc có cái bối cảnh kinh người gì? Rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
– Uy… Nàng không cần nhìn ta như vậy? Ta biết ta rất anh tuấn, thế nhưng chung quy cũng phải ăn cơm, ước cuộc hẹn, tặng bó hoa, ta mới có thể suy xét đến việc tiến thêm một bước gặp gỡ với nàng.
Nghệ Phong với bộ dạng rất cảnh giác, phảng phất như gặp gỡ nữ lang.
Lấy thân phận của Trữ Huyên, chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, cũng không có người dám đối xử như thế đối với nàng.
– Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi! Ta đi sơn động nghỉ ngơi.
Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, biết hắn vô sự, cũng không ngốc một chỗ với Nghệ Phong nữa, nàng sợ mình không nhịn được tát cho hắn một cái.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cứ như vậy ly khai, ngạc nhiên tại chỗ: Ta không phải chỉ từ chối cho có lệ thôi sao? Khụ, chỉ cần nàng mạnh bạo một chút, dùng chút sức mạnh chằng hạn, ta không phải liền đồng ý sao. Xem ra ta quá rụt rè, sửa, nhất định phải sửa.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua nhuyễn kình giáp sát người, trong lòng bỗng nhiên nhiều hơn một phần phiền não: Có vẻ như sắp hết ngày nghỉ rồi, lại muốn chạy về Thánh địa gặp lão nhân. Trở về lần này, sợ…