Phần 195: Đàn Kiến mộc linh quỷ dị
Tuy rằng trình độ nhiếp hồn thuật của Nghệ Phong không bằng quái lão đầu. Thế nhưng Nghệ Phong cật lực tu luyện, cũng không biết trải qua bao lâu, lúc này hắn miễn cưỡng có thể vận dụng hồn lực lôi kéo linh khí thiên địa trong hư không.
Hắn lúc này đã cảm thấy khá mệt mỏi, tiêu hao quá nhiều hồn lực, khiến hắn cảm thấy choáng váng. Nhưng Nghệ Phong thực sự vẫn còn tiếp tục giữ vững, trong khi tiêu hao, nhiếp hồn thuật của hắn cũng phát triển khá khả quan. Ít nhất hắn miễn cưỡng có thể sử dụng kỹ năng nhiếp hồn thuật cấp thấp. Bất quá, hiện tại hồn lực của hắn được vận dụng quá ít, căn bản không thể giải quyết linh nhị giai.
Nghệ Phong cảm giác càng mệt mỏi, hắn khẽ thở dài một hơi, hồn thể hồn lực tập trung vào linh, thân pháp Mị Ảnh mạnh mẽ bạo phát. Đấu khí theo kinh mạch bắt đậu vận chuyển tại quyền, hung hăng đánh mạnh vào nó.
– Xuy…
Tiếng kiến kêu gọi vang lên, nguyên bản do năng lượng và hồn thể trong cơ thể nó cấu thành, trong nháy mắt bộc phát. Kiến mộc linh không thể nào tin nổi, người vừa nãy bị chính mình bám đuổi. Tại sao đột nhiên cường hãn như vậy?
Nghệ Phong nhìn năng lượng và hồn thể bạo tán khắp trời, hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống, gắng sức hấp thụ năng lượng nồng đậm này.
Cảm giác đầu óc ngưng đọng, Nghệ Phong không khỏi cảm thấy tức cười. Với hồn lực của chính mình đạt tới Tướng Cấp, nhiếp hồn sư tiếp vào Sư Cấp, cư nhiên ngay cả linh nhị giai cũng không giải quyết được. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cho dù da mặt Nghệ Phong dày tới đâu, cũng không dám gặp người khác.
Nghệ Phong trên đường hành tẩu tại Khủng Cụ Sâm Lâm, hắn càng chạy càng kinh ngạc. Ma thú trên đường nhiều không kể xiết, thậm chí có vài ma thú tứ giai cao cấp, ma thú như vậy đã có thể uy hiếp tới Nghệ Phong. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không ngu ngốc đụng chạm tới chúng nó. Hắn mượn thân pháp quỷ mị của chính mình trong nháy mắt bỏ chạy thật xa.
Nghệ Phong cũng không muốn gặp nhiều sóng gió, hiện tại điều hắn muốn làm nhất chính là đề thăng nhiếp hồn thuật, hắn cảm giác cấp bậc nhiếp hồn sư của chính mình trải qua tố cơ của quái lão đầu và hồn lực đã tấn giai tới Sư Cấp.
Nghệ Phong cảm thán, nếu như người thường tu luyện muốn đạt tới Sư Cấp hắn là phải hao phí không biết bao nhiều thời gian. Thế nhưng chính mình dựa vào hồn lực cường đại, hơn nữa được thực lực cường đại của quái lão đầu trợ giúp. Trực tiếp đạt tới Sư Cấp, chuyện này không thể không nói là một loại kỳ ngộ.
Thế nhưng, dù Nghệ Phong đạt tới Sư Cấp, hiện tại hồn lực của hắn vận dụng không tới một phần mười. Quá yếu, điều này chỉ có thể so sánh với nhiếp hồn sư mới nhập môn. Khả năng vận dụng thành thạo và phù hợp của chính mình lại càng yếu, chỉ có thể dựa vào chiến đấu để đốt cháy giai đoạn.
Hiện tại tầm mắt Nghệ Phong nhìn tới linh nhị giai, đây chính là bia ngắm tốt nhất để hắn tu luyện nhiếp hồn thuật.
Thế là rừng rậm tươi tốt vắng vẻ bị một thiếu niên phá vỡ yên tĩnh. Linh thấp nhất đang làm bia đỡ đạn chờ hắn luyện tập.
Thời gian xoay chuyển không ngừng, Nghệ Phong cũng không nhớ đã trải qua bao nhiêu ngày. Dù sao đi nữa hắn khát liền uống nước suối, đói bụng nước ma thú cấp thấp ăn. Trông thấy ma thu vượt trên tam giai, trong nháy mắt thân pháp Mị Ảnh chớp động, quả thực luôn trong tư thái kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Trong tình hình Nghệ Phong chỉ tàn sát linh cấp thấp, Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong dường như mù mịt, nhanh chóng được đề thăng. Hiện tại năm phần hồn lực của hắn đã dung hợp với nguyên hồn, căn bản có thể tùy ý khống chế, cho dù trình độ Nhiếp Hồn Thuật vẫn kém xa quái lão đầu, thế nhưng hắn miễn cưỡng có thể sử dụng.
Tiến triển như vậy, khiến Nghệ Phong vui mừng như điên. Đương nhiên điều khiến Nghệ Phong vui vẻ chính là, dưới sự trợ giúp của hồn lực Tướng Cấp và năng lượng của vô số linh, cư nhiên Nghệ Phong lại một đột phá lần nữa, đạt tới Sư Cấp lục giai!
Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi cảm thán, thảo nào rất nhiều người đều đề cao Nhiếp Hồn Sư như vậy. Năng lượng linh thực sự có thể đề thăng tốc độ tu luyện cực nhanh.
Nghệ Phong cũng có chút đáng tiếc, nếu như chính mình hoàn toàn có thể khống chế nguyên hồn, chính mình cũng có thể luyện chế linh mị. Linh đan và mị đan, có thể đề cao mức độ tu luyện của chính mình tới cực đại.
Nghệ Phong lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu. Hắn dự định quay lại Khủng Cụ Chi Thành. Tuy rằng Nghệ Phong không dám tiến sâu vào Khủng Cụ Sâm Lâm. Thế nhưng hắn tại bên ngoài vẫn luôn để chính mình trong trạng thái cảnh giác cao nhất. Kiên trì nhiều ngày như vậy, phần nào cảm thấy mệt mỏi. Hắn chuẩn bị trở lại Khủng Cụ Chi Thành, nghỉ ngơi một chút thuận tiện bổ sung vật tư và đan dược.
Nhưng dường như trời không muốn Nghệ Phong như ý, Nghệ Phong không đi được bao xa. Hắn đã trông thấy một tràng cảnh kinh người trước mắt. Phía trước ít nhất phải tới vài trăm Kiến mộc linh, một mảnh xanh mượt, nếu như bọn chúng không động đậy, Nghệ Phong còn tưởng rằng đây chính là một đám cỏ non xanh mơn mởn.
Khi Nghệ Phong bàng hoàng, trong nháy mắt phát hiện mấy trăm Kiến mộc linh này vây quanh chính mình. Toàn bộ con mắt màu xanh lục của bọn chúng đều chuyển động, ánh mắt nhìn Nghệ Phong hiển lộ ra vẻ hung tàn.
Nghệ Phong hơi sửng sốt, lập tức trong lòng cũng phát run. Tuy rằng Kiến mộc linh chỉ đạt tới nhị giai, thế vài trăm Kiến mộc linh khiến người ta rất vướng tay vướng chân.
Nghệ Phong rất khó lý giải, tại sao mấy trăm Kiến mộc linh này đột nhiên vây công chính mình. Thế nhưng nhìn Kiến mộc linh từng bước tiến gần tới chính mình, Nghệ Phong đành phải vứt tia nghi hoặc ra khỏi đầu.
Một đạo hồn lực từ trong cơ thể bắn ra, hướng về phía Kiến mộc linh gần chính mình nhất.
Hồn lực kèm theo linh khí trong không, giống như trọng quyền mạnh mẽ đánh vào thân thể Kiến mộc linh. Nguyên bản Kiến mộc linh còn đang rất tức giận, trong nháy mắt nằm co giúm trên mặt đất.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn đàn Kiến mộc linh này, tuy rằng trong lòng có phần run sợ, nhưng cũng không bỏ chạy. Linh chính là khắc tinh của nhiếp hồn sư, hồn thể của Nghệ Phong lúc này không thể ẩn trốn được bọn chúng.
Với khả năng hiện tại, hắn có thể khống chế năm phần hồn lực và nguyên hồn, một chiêu đủ để giết chết linh nhị giai. Bằng không, mấy trăm linh nhị giai, dựa vào đấu khí lục giai của Nghệ Phong, e là không chống đỡ nổi!
Cho dù hiện tại Nghệ Phong sử dụng Nhiếp Hồn Thuật rất phù hợp, nhưng trong lòng hắn vẫn run sợ! Thắng bại cũng chỉ năm mươi năm mươi, quan trọng là, Nghệ Phong sợ tiếng động lớn tại đây sẽ dẫn ma thú tới. Đến lúc đó e là chính mình lại càng thêm nguy hiểm.
Một chiêu của Nghệ Phong chỉ giải quyết được một Kiến mộc linh, hiệu quả cũng không quá lớn. Đám Kiến mộc linh kia vẫn đang vây công Nghệ Phong. Từng đạo năng lượng trong thân thể chúng nó tách ra, mạnh mẽ đập về phía Nghệ Phong.
Mấy trăm đạo năng lượng bay như tên bắn hướng về phía Nghệ Phong, có phần chấn động nhãn cầu người khác, trong lòng Nghệ Phong toát lên hàn ý. Thân ảnh hắn cũng không ngừng biến hóa, đấu khí bao trùm toàn thân, nắm tay cũng mạnh mẽ oanh động, ầm ầm đập tan từng đạo năng lượng hắn không thể tránh né.
Dường như Kiến mộc linh đã nhận được chỉ thị, mặc kệ năng lượng của bản thân bị tiêu hao, từng đạo năng lượng vẫn mạnh mẽ hướng về phía Nghệ Phong. Mặc dù Nghệ Phong sở hữu thân pháp Mị Ảnh, thế nhưng cũng vô cùng chật vật!
Quần áo trên người thỉnh thoảng bị năng lượng bắn rách, thậm chí còn có đạo năng lượng mạnh mẽ đập vào thân thể Nghệ Phong, trên mình tụ máu, điều này cũng chọc giận Nghệ Phong, hắn lấy Tiêm Kiếm Hổ bên hông ra, lạnh lùng nhìn đàn Kiến mộc linh này. Hồn lực khổng lồ nhập vào cơ thể, hồn thể tập trung vào Kiến mộc linh, từng đạo hồn lực tách khỏi nguyên hồn, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Cùng lúc, động tác trên tay Nghệ Phong cũng không dừng lại, liên tục khua kiếm. Trong nháy mắt mấy chục Kiến mộc linh bị hồn lực của Nghệ Phong bắn tan.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không thể đảm đương nổi, bởi vì hắn lưu tâm đối phó Kiến mộc linh. Chính mình cũng bị rất nhiều đạo năng lượng bắn vào thân thể. Cho dù hắn có đấu khí lục giai hộ thân. Nhưng huyến khí vẫn cuồn cuộn không ngớt, Nghệ Phong đành phải quẳng một viên đan dược tứ giai vào trong miệng, dẹp loạn huyết khí trong lồng ngực.