Phần 233: Đồ thiểu năng?
Tử Âm thấy Nghệ Phong không chịu buông tay mình ra, cũng chỉ đành để mặc hắn nắm. Cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sợ đám người Bạo Cương phát hiện động tác giữa hai người!
– Đúng rồi. Ngươi vừa nói cái gì? Thượng Quan Vũ Phượng đã hủy hôn rồi?
Lúc này Bạo Cương mới hiểu câu nói của Viêm Phong, quay sang hỏi.
Câu hỏi của Bạo Cương cũng khiến hoàng tử Long Minh khôi phục tinh thần, nhìn Viêm Phong, rất có hứng thú với chuyện này. Nếu hắn nhớ không nhầm thì từ nhỏ Phượng Quan Vũ Phượng đã có hôn ước với tôn tử của Nghệ Công gia. Chỉ là về sau hắn lại nghe nói người này bị biến thành phế vật, từ đó hắn không quan tâm tới việc này nữa.
– Cũng không phải nàng ta từ hôn! Người kia khinh thường Thượng Quan Phương Vũ, khi nàng tới từ hôn đã trực tiếp bị đuổi ra. Từ đó có thể nói là người kia từ hôn mới đúng!
Viêm Phong có chút hả hê, đối với nữ nhân hắn không chiếm được thì hắn cũng không cảm thấy đồng tình.
– Hả?
Long Minh và Bạo Cương đồng thời hét lớn, không dám tin tưởng chuyện này. Thượng Quan Vũ Phượng bị người khác từ hôn? Không nói tới dung mạo của nàng xinh đẹp, chỉ riêng thiên phú thì nàng cũng được coi là một thiên chi kiêu nữ. Một nữ nhân như vậy lại bị người khác từ hôn?
– Tên đó liệu có phải là một tên thiểu năng? Tại sao lại có thể làm ra hành vi ngu si như vậy? Bao nhiêu nam nhân muốn sở hữu Thượng Quan Vũ Phượng. Hơn nữa nếu có thể mượn thế lực Thượng Quan gia, hắn tuyệt đối có thể giảm bớt thời gian phấn đấu vài chục năm!
Một câu này vừa nói ra, Nghệ Phong liền ho khan liên tục, nước trà vừa uống bị phun hết ra ngoài.
Ta kháo! Lão mới là đồ thiểu năng! Bản thiếu gia trí áp Khổng Minh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lí lại có thể là đồ thiểu năng hay sao?
– Phong thiếu! Phong thiếu không sao chứ?
Bạo Cương thấy Nghệ Phong uống trà cũng bị sặc, không khỏi bội phục một phen, nhưng vẫn ân cần hỏi thăm.
Nghệ Phong lau nước trà ở khóe miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Bạo Cương, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta không sao!
– Ách…
Bạo Cương cũng không rõ đột nhiên thái độ của Nghệ Phong lại thay đổi như vậy, nhưng hắn đoán chắc là do nguyên nhân vừa bị sặc nước trà, trong lòng đồng tình với Nghệ Phong một phen, sau đó quay sang hỏi Viêm Phong:
– Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?
Viêm Phong cười hắc hắc nói:
– Toàn bộ Trạm Lam học viên có ai không biết điều này! Chuyện này đã sớm lan truyền khắp nơi. Vị hôn phu, à không, phải nói là vị hôn phu trước của Thượng Quan Vũ Phượng vừa xuất hiện trong học viện đã tìm Hoa Hạ bang gây phiền phức. Ngay cả có một trong ngũ hổ là Cổ Lạp thì người này cũng chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại hơn mười người. Quan trọng nhất là từ khi khai giảng đến giờ hắn chưa từng đi học một buổi, vô cùng càn rỡ, kiêu ngạo nha!
– Chờ một chút! Ngươi nói vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại hơn mười người? Trong đó còn có cả học viên Bạch Kim?
Long Minh nhíu mày, nghi hoặc nhìn Viêm Phong hỏi. Theo thông tin của hắn, chẳng phải hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng là một tên phế vật hay sao?
– Đúng vậy? Điều này toàn bộ học viên đều biết, hoàng tử điện hạ chỉ cần hỏi thăm qua sẽ rõ!
Viêm Phong nghiêm túc trả lời Long Minh.
Nghe câu trả lời của Viêm Phong, Long Minh nhíu mày thật chặt. Một tên phế vật có thể đánh bại học viên Bạch Kim của Trạm Lam học viện? Chẳng lẽ tin tức của ta bị sai? Không có khả năng, tin tức này mấy năm trước mình đã xác nhận rồi.
– Được rồi, vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng tên là gì?
Long Minh nghi hoặc hỏi.
– Hắn tên là Nghệ… Chờ một chút…
Viêm Phong nói được một nửa liền kinh hãi quay đầu nhìn Nghệ Phong. Nếu hắn nhớ không nhầm thì thiếu niên này cũng gọi là Nghệ Phong nha!
– Cái kia… Nghệ Phong bị bàn tàn sôi sùng sục trong học viện không phải là ngươi sao?
Viêm Phong ngượng ngùng nói, hắn không muốn tin chuyện này là sự thực, hắn thà tin tưởng hai người cùng tên!
Một câu nói của Viêm Phong khiến tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về phía Nghệ Phong.
– Điều này…
Nghệ Phong thấy mọi người đều tập trung nhìn mình, hắn ngượng ngùng nói:
– Điều này… Nếu như không trùng hợp thì ta nghĩ ta đã từng là hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng!
– Cái gì?
Một câu của Nghệ Phong như sấm nổ giữa trời quang, tất cả đứng bật dậy, kinh hãi nhìn Nghệ Phong.
Viêm Phong kinh ngạc với thực lực và thân phận của Nghệ Phong. Không ngờ nhân vật phong vân trong học viện giờ lại ngồi cùng với mình.
Điều Long Minh kinh ngạc chính là không hiểu một phế nhân như Nghệ Phong, sao có thể đánh bại học viên Bạch Kim? Hắn quyết định lúc trở về phải điều tra kỹ mọi tin tức về Nghệ Phong. Có thể được Bạo Cương gọi là quý nhân, lại từ hôn Thượng Quan Vũ Phượng, người này nhất định có điều bí mật!
Còn diều khiến Bạo Cương kinh ngạc chính là “đồ thiểu năng” hắn mắng chửi từ nãy đang ngồi ở đây. Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao vừa rồi Nghệ Phong lại bị sặc trà, cũng hiểu tại sao một nữ nhân như Thượng Quan Vũ Phượng hắn cũng có thể từ bỏ. Mặc dù Thượng Quan Vũ Phượng là thiên chi kiêu nữ, nhưng vẫn không xứng với Nghệ Phong!
– Ha ha, không ngờ Phong thiếu chính là vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng!
Bạo Cương cười khổ hai tiếng, cũng cảm thấy hành vi cầu thân trong quá khứ thật buồn cười.
Nghệ Phong không để ý, cười nói:
– Nếu như Bạo Cương vương gia muốn nàng trở thành con dâu thì cứ làm đi, ta và nàng giờ không còn quan hệ gì nữa!
Mặc dù Tử Âm chưa từng gặp Thượng Quan Vũ Phượng, nhưng thông qua biểu hiện của đám người Bạo ương thì cũng biết nàng ta tuyệt đối không kém, huống chi lại còn nhân tố Thượng Quan phủ! Nàng không ngờ Nghệ Phong có thể bỏ qua một nữ tử như vậy!
Trước đây nàng vẫn cho rằng Nghệ Phong là công tử phong lưu, nhưng giờ đây Tử Âm lại đánh giá lại một phen. Quan sát kỹ một lần, nàng phát hiện Nghệ Phong không giống người có thể làm ra những việc như vậy.
– Vậy Nghệ Phong công tử chính là tôn tử của Nghệ công hay sao?
Long Minh nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Long Minh, thản nhiên nói:
– Ta đã sớm nói với ngươi, ta là ta, hắn là hắn! Giữa chúng ta không còn bất cứ liên hệ gì!
Giọng nói thản nhiên khiến mọi người đều sửng sốt. Bọn họ đều nhìn ra được Nghệ Phong đã đoạn tuyệt quan hệ với Nghệ Công.
Tử Âm nghe ngữ điệu của Nghệ Phong, nàng có chút hoảng hốt, hiện giờ nàng giống như có thể cảm nhận được tâm tình của Nghệ Phong. Bế Linh nhi từ trong lòng Nghệ Phong ra, nàng ôn nhu hỏi:
– Sao vậy?
Từ ngữ điệu khác thường của Nghệ Phong, Tử Âm có thể nghe ra giữa Nghệ Công và Nghệ Phong tuyệt đối có quan hệ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tử Tâm, Nghệ Phong tùy ý cười nói:
– Ha ha, không có gì. Bọn họ ghét bỏ một tên phế nhân như ta, trục xuất ta gia khỏi gia môn. Như vậy cũng tốt, dù sao ta với họ cũng không có bất cứ quan hệ gì, bớt cho ta một chuyện bận tâm.
– Cái gì? Phế nhân?
Tử Âm còn không kịp nói thì Bạo Cương đã đứng bật dậy, nhìn Nghệ Phong hét lớn, trọng giọng nói có phần kinh sợ cùng buồn cười.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhùn nhún vai, nói:
– Đúng vậy, nếu không thì tại sao ta lại bị trục xuất gia môn!
Câu trả lời của Nghệ Phong khiến Tử Âm và Bạo Cương ngẩn người: Nghệ gia là một đám điên hay sao? Một thiếu niên đạt tới Tướng cấp, hơn nữa còn là một y sư thất giai cao quý mà lại là một tên phế vật? Vậy chúng ta là cái gì?
Người của Nghệ ra đều mù cả rồi, một thiên tài như vậy người khác cầu còn chẳng được bọn họ lại đuổi đi. Con mẹ nó, tại sao trước kia ta không phát hiện lão gia hỏa Nghệ Công ngưu bức như thế.