Phần 242: Lại phế một hổ
Bạch Hàn Tuyết liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nhàn nhạt nói:
– Thực lực ngươi tuy mạnh, thể nhưng vẫn không làm gì được ta, càng đừng nói tới cường thể với ta!
– Ha ha… Phải không?
Thanh âm Nghệ Phong còn chưa dứt, thân ảnh mạnh mẽ biến mất. Tại trong nháy mắt sau đó, hắn thuấn tức xuất hiện bên người Bạch Hàn Tuyết, tay cũng đã xoa tới cặp chân mị người kia, cảm nhận một mảnh trắng mịn êm ái.
Bạch Hàn Tuyết kinh hãi ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng thật không ngờ tốc độ Nghệ Phong lại nhanh như vậy, lấy thực lực cửu giai, cư nhiên tại tình huống mình không chút phản ứng, đã bi Nghệ Phong nhanh xoa nhe lên chân.
Bạch Hàn Tuyết thậm chí quên đi cảm giác bị tay Nghệ Phong xoa nhẹ trên đùi mình mấy lần, nàng đã hoàn toàn bị chấn động rồi. Hơn một tháng trước, Nghệ Phong đối phó với Sư cấp bát giai đều phải vận dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, thế nhưng hiện tại cư nhiên có thể dễ dàng như vậy chiếm tiên nghi mình. Này nói rõ, thưc lưc Nghệ Phong đã hơn xa nàng.
Vượt xa thực lực cửu giai của nàng, nhất định là trên Tướng cấp. Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Hàn Tuyết càng nổi sóng dữ.
Khi Nghệ Phong một lần nữa xoa nhẹ, Bạch Hàn Tuyết rốt cục nổi lên phản ứng khác biệt, mặt cười của nàng phiếm hồng ướt át, phối hợp với vẻ đẹp lãnh ngạo, cư nhiên tôn vẻ dụ hoặc lên tới mức tận cùng.
Mẩy tên nam tử chăm chú nhìn theo được một màn này, cả đám dại ra, dùng sức dụi mắt mấy lần, trong lòng mọc lên một cỗ ý nghĩ không thể tai tưởng: Cặp chân kia của băng sơn mỹ nữ rốt cục có người chạm vào rồi, càng khó có chính là, sấc mặt ửng đỏ của nàng cư nhiên mị người đến vậy.
Mấy người quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong vừa chiếm được tiện nghi, lúc này hắn đã lấc mình rời đi, tốc độ hầu như hóa thành tàn ảnh, trong lòng mọi người không tự chủ được nghi hoặc: Thiểu niên này rốt cuộc là ai? Thực lưc cường hãn tới đô không diễn tả được, cư nhiên có thể hòa tan băng sơ mỹ nhân.
Nhớ tới động tác bàn tay của Nghệ Phong trên đùi Bạch Hàn Tuyết, trong lòng bọn họ không nhịn được đố kỵ một trận, hận không thể biến bàn tay kia thành của mình!
Khi Bạch Hàn Tuyết phản ứng lại, nhìn bóng lưng Nghệ Phong đã biến mất, trên mặt nàng thành một mảnh phiếm hồng, hiển nhiên xấu hổ đến mức tận cùng, thân thể mình cư nhiên đã bị nam nhân đụng chạm tới. Ghê tởm hơn chính là, hỗn đản này không chỉ là động chạm, còn nhéo mẩy cái trên đùi nàng.
Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn sự tức giận và ngượng ngùng, có điều trong lòng nàng càng thêm kiên định muốn lấy bảo điển trở lại.
Nghệ Phong đi trên đường, ngửi hương thơm còn vương lại trên tay, nghĩ tới cảm xúc đầy co giãn vừa rồi, nụ cười quỷ dị trên mặt Nghệ Phong càng đậm hơn.
– Nữ nhân này, hai chân thật là hoàn mỹ tới tận cùng. Xúc cảm này, ta nguyện được nhiều hơn!
Nghệ Phong lẩm bẩm thì thầm một tiếng. Nghĩ đến biểu tỉnh hiện tại của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong cảm giác một trận thư sướng: Hắc hắc, đây xem như giá phải trả.
Vốn định tìm phó viện trưởng hỏi một chút xem ban của mình ở đâu, nghĩ đến lời Điệp Vận Du nói, hắn rất nhanh bỏ ý niệm này trong đầu: Sợ là phó viện trưởng ước gì mình tự lên tới cửa cho hắn thu thập đây. Mình đâu có ngu?
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đơn giản sẽ không quản nữa, thả bước hướng ra bên ngoài trường, chuẩn bị trở lại Thúy Lâm Các luyện chế một ít đan dược, hai loại đan dược lão quái đầu nhắc, còn phải đi về chuẩn bị dược liệu.
Tuy rằng chính mình có thể luyện chế đan dược ngũ giai, thế nhưng trước tiên cũng phải có dược liệu mới được. Hơn nữa dược liệu hai loại đan dược này có chút đặc thù, tuy rằng không phải đặc biệt ừân quý, thế nhưng cũng có điểm khó khăn! Chuyện này đành phải đánh chủ ý lên Điệp Vận Du, đừng để đến lúc đó không luyện chế được hai loại đan dược này, chính mình chỉ có thể khóc.
Ngụy Phệ Châu a, có nó ta tin tưởng thực lực nhiếp hồn thuật nhất định được đề cao về chất!
Thế nhưng, khi Nghệ Phong vừa chân trước chân sau rời khỏi cổng viện, lập tức có một người chắn trước mặt hắn, bộ dáng trâu bò quát hỏi:
– Ngươi chính là Nghệ Phong.
Quan sát nam tử này từ trên xuống dưới một phen, tuy rằng không phải rất anh tuấn, thậm chí có thể nói là bình thường, thế nhưng nét kiện nghị lại gia tăng thêm cho hắn vài phần mị lực nam nhân.
– Chính là ta!
Nghệ Phong không phủ nhận, hắn rất hiếu kỳ vì sao đối phương nhạn thức mình, tuy rằng bản thân có vài phần danh tiếng trong học viện Trạm Lam, thế nhưng người mình gặp qua cũng không nhiều, rất nhiều người chỉ là biết tên hắn, còn không nhận biết được hắn.
– Ta là một trong ngũ hổ của Hoa Hạ bang, tên là cổ Khải Lý, cũng là huynh trưởng cổ Lạp.
Cổ Khải Lý nhìn Nghệ Phong rất lạnh, phảng phất như muốn xé Nghệ Phong thành từng mảnh nhỏ, hiển nhiên hắn rất ghi hận Nghệ Phong phế đi ngón tay đệ đệ hắn!
– Nói như vậy, ngươi là một trong năm tên ngũ trùng của Hoa Hạ bang dám vũ nhục ta rồi!
Nguyên bản sắc mặt Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, trong nháy mất liền đổi lạnh hẳn xuống, nhàn nhạt nói với cổ Khải Lý.
– Tiểu tử, nếu ngươi dám vũ nhục chúng ta một câu. Ta cho ngươi sống. Không bằng chết!
Cổ Khải Lý dùng ngữ khí âm trầm, ngữ khí khiến người ta không nhịn được phải lạnh run, những người đứng gần chỗ hắn không nhịn được đều lui lại phía sau một bước.
– Không cần! Câu sống không bằng chết này cứ để dành cho các ngươi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, lập tức khởi động thuấn di, nhiếp hồn thuật cũng ngưng tụ thành châm, đâm thẳng về phía Cổ Khải Lý.
Đồng thời, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong nhanh chóng vận chuyển, trên tay mạnh mẽ bộc phát một trận bạch quang, hung hăng oanh về phía cổ Khải Lý.
Mặc dù Cổ Khải Lý có thực lực cửu giai, thế nhưng dưới tình thế Nghệ Phong thuấn di, công kích Tướng cấp liên hợp với công kích nhiếp hồn thuật, ngay cả phản ứng cũng không kịp có! Một quyền của Nghệ Phong hung hăng nện tới trên ngực cổ Khải Lý khiến hắn phải hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra phía ngoài, hung hăng nện xuống trên mặt đất!
– Ngao…
Một tiếng kêu đau bi thảm khiến trong lòng mọi người đánh lên một cái, tiếng kêu đau này quả thực thảm thiết tới cực hạn. Đồng thời, bọn họ cũng không thể tin được nhìn Nghệ Phong: Một chiêu, chỉ cần một chiêu! Một cao thủ cửu giai ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị hắn đánh trúng một quyền văng ra ngoài?
Điều này sao có thể? Cho dù khi đối mặt với cổ Lạp, lúc đó hắn còn phải vận dụng kỹ năng kinh khủng mới làm được? Thế nhưng…
Mọi người nhìn cổ Khải Lý ôm đầu kêu gào, cả đám lăng lăng nhìn Nghệ Phong, không thể tin được đây là chuyện thực!
– Hừ…
Nghệ Phong khinh thường cười nhạt một tiếng, chính mình toàn lực thi triển, nếu một chiêu còn không đánh bay một tên cửu giai, thực sự quá mất mặt rồi. Trước không nói mình dùng thuấn di, chỉ cần nhiếp hồn thuật cũng đủ khiến đối phương ăn đủ. Cổ Khải Lý đang ôm đầu kêu khóc bi thảm làm lạnh lòng người, đây là do nhiếp hồn thuật của mình vừa mới hung hăng đánh cho linh hồn hắn bị thương.
Linh hồn đau đớn mới là thứ dàn vặt nhất. Đây cũng là do hắn chỉ một lòng lo chống đối thế quyền của mình, cư nhiên không chút cố kỵ nhiếp hồn thuật. Bằng không, nếu hắn lo chống đỡ nhiếp hồn thuật, nhiều nhất chỉ bị thương nặng, thế nhưng lại không đến mức hao tổn linh hồn.
– Như vậy còn không tính là sống không bằng chết nhỉ? Ha ha, đệ đệ ngươi chỉ bị ta chém vài đốt ngón tay! Ngươi là đại ca, cũng không thể lạc hậu được.
Ngữ khí Nghệ Phong nhàn nhạt, dường như truyền ra từ địa ngục âm u, tản mát ra đạo đạo hàn ý. Ngay trước ánh mất ớn lạnh của mọi người, Nghệ Phong lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, không chút suy nghĩ liền vung tới!
– A…
Một tiếng kêu gào khiến toàn bộ hư không nổi lên gợn sóng, tất cả mọi người đều nghe rõ được sự đau nhức bên trong.
Mọi người nhìn thấy một màn trước mặt, không khỏi lạnh run người: Tiểu tử này, càng lúc càng độc rồi!
Nghệ Phong không chút để ý cổ Khải Lý giãy giụa trong máu tươi, nói một câu không chút cảm tình:
– Cho các ngươi thời gian nửa tháng, lập tức giải tán Hoa Hạ bang! Bằng không, ta sẽ cho ngũ hổ các ngươi triệt để biến thành ngũ trùng!
Ngữ điệu càn rỡ khiến mọi người ca thán Nghệ Phong kiêu ngạo. Chỉ một câu nói liền đòi giải tán một thế lực cường đại trong học viện. Thế nhưng, vừa cảm thán Nghệ Phong kiêu ngạo, bọn họ cũng phải thừa nhận, Nghệ Phong có tiền vốn đấu với Hoa Hạ bang.
Một trận chiến này, trong nháy mất truyền ra ngoài khiến toàn bộ học viện một lần nữa nổi cơn phong ba, mọi người đều minh bạch Nghệ Phong đã xuất hiện rồi, việc đầu tiên hắn làm khi xuất hiện chính là diệt cổ Khải Lý, một trong ngũ hổ của Hoa Hạ bang.
Một chiêu, chỉ cần một chiêu liều hạ cổ Khải Lý, điều này khiến cả đám học viên đều kinh hãi, đồng thời từ chuyên này cũng biết được, thực lực Nghệ Phong đã đạt được Tướng cấp.
Tướng cấp a! Đó là tồn tại kinh khủng cỡ nào! Mặc dù tất cả bọn họ đều được xưng là thiên chi kiêu tử của đế quốc, thế nhưng mỗi người bọn họ không phải ai cũng có thể đạt được. Có người thậm chí cả đời cũng không bước chân được tới trình tự này.
Thể nhưng, một người mới tiến vào học viện, thậm chí còn chưa từng lên lớp học, lại có thể dễ dàng đạt được. Đặc biệt, nhớ tới hắn tại hơn một tháng trước, thực lực hắn còn thấp hơn cả cổ Lạp, lúc này trong lòng mọi người cũng không áp chế nổi kinh hãi.
Trời ạ! Hơn một tháng thời gian liền tấn cấp mấy lần, chuyện này cũng quá dọa người đi?
Đương nhiên, thủ đoạn tàn nhẫn của Nghệ Phong cũng khiến ánh mất chúng học viên đổ dồn về Hoa Hạ bang. Bọn họ muốn nhìn một chút, hai trong số ngũ hổ đã bị phế đi, Hoa Hạ bang sẽ có phản ứng gì.
Thậm chí bọn họ còn có chút hả hê, rốt cuộc cũng có người dám khiêu chiến tôn nghiêm của một tổ chức cực lớn trong học viện rồi, vừa rà tay liên phế đi thủ lĩnh đối phương. Kiêu ngạo đã tới mức tận cùng…
Không khiến mọi người thất vọng, ba hổ còn lại trong Hoa Hạ bang đều tức giận tới cực điểm, tuyên bố muốn phế tứ chi Nghệ Phong, báo thù cho huynh đệ của mình. Tuyên bố hùng hồn này khiến mọi người hô to sắp có trò vui để xem.
Bọn họ rất muốn biết, hai bên đánh nhau, rốt cuộc ai có thể giành chiến thắng. Thể nhưng, mọi người cũng không ôm quá nhiều hy vọng với Nghệ Phong, dù sao Nghệ Phong chỉ có một mình, sao là đối thủ một tổ chức lớn như Hoa Hạ bang được.
Đương nhiên, Hoa Hạ bang cũng không phải không chút cố kỵ Nghệ Phong, hiện tại bọn họ đã hành sự điệu thấp hơn nhiều, không còn kiểu ỷ thế hiếp người như trước. Điều này cũng khiến những học viên yếu nhược trong học viện sinh lòng cảm kích với Nghệ Phong.
Nghệ Phong đương nhiên không biết, chuyện mình phế đi một người lại thổi lên hồi phong ba lớn như vậy, nếu như hắn biết được, khẳng định sẽ hạ thủ ác độc hơn. Lúc này, Nghệ Phong lại một lần nữa biến mất khỏi trong mắt mọi người, khiến ai lấy đều hô to Nghệ Phong thần bí.
Khi phó hiệu trưởng chạy tới hiện trường, nhìn cổ Khải Lý đã chết ngất, bên cạnh còn vài đốt ngón tay rơi ra. Nhìn cảnh tượng nhuốm máy, phó viện trưởng cảm giác trong lòng mọc lên một cỗ lương khí, đồng thời sắc mặt cũng biến xanh đỏ càng thêm lợi hại. Những học viên chú ý tới hắn, cả đám không nhịn được đều lui lại một bước, sợ rằng lửa giận của hắn sẽ phát tiết lên người mình.
Khi mọi người còn đang nháo nhào, Nghệ Phong đã đi tới Thúy Lâm Các rồi. Nhìn người tiếp đãi vẫn là A Tú, hắn không nhịn được ừêu chọc nàng một phen, khiến sắc mặt A Tú đỏ tới tận mang tai! Khi Nghệ Phong hỏi “có phải nữ hài tử uống sữa đậu nành sẽ giúp khuôn mặt đẹp”, A Tú không nhịn được hung hăng đạp một cước về phía Nghệ Phong, hùng hổ nói:
– Nếu ngươi nói bậy, ta sẽ nói lại với tiểu thư, nói ngươi là tên hư hỏng!
Nghệ Phong không quan tâm, nhún nhún vai nói:
– Nếu nàng muốn uy hiếp ta như vậy thì vô dụng. Nàng nên nói là “sẽ chăm chỉ học hỏi, làm bồi ngủ ấm giường cho ta”, như vậy ta nhất định phải sợ!
– Phi…
A Tú không đối đáp được tên nam nhân vô sỉ này, nhưng cũng không rõ vì sao tiểu thư lại thích hắn như vậy. Nghĩ đến mỗi tối Nghệ Phong đều qua đêm trong phòng tiểu thư, nàng không nhìn được căm hân Nghệ Phong.
Tuy rằng biết tiểu thư nhất định sẽ không phát sinh chuyện gì với Nghệ Phong, nàng không hề muốn tiểu thư mị hoặc tới cực điểm của mình đi ngủ chung một giường với nam nhân vô sỉ này.
Thể nhưng A Tú thật không nghĩ ra được, vị tiểu thư như nữ thần của nàng đã bị Nghệ Phong nắm hoàn toàn trong tay.
Nghệ Phong thấy A Tú thở phì phì quay mặt đi, không thèm đối đáp với mình nữa, hắn cũng khẽ cười, không định đùa giỡn thêm với tiểu nữ nhân thanh tú này nữa. Tại địa phận của Điệp Vận Du, chinh mình nên biết thành thật một chút.
Nghệ Phong vừa lên tới lầu ba cũng không biết Điệp Vận Du vừa tu luyện xong hay làm gì, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ, thấy Nghệ Phong tới, có chút mừng rỡ nói:
– Ngươi đã đến rồi!
Ngày hôm nay Điệp Vân Du ăn mặc khá đơn giản, quần áo bó sát người làm nổi bật những đường cong mạn diệu, cổ áo lộ ra phân nửa da thịt trắng ngọc, chân nhỏ được quần bó sát lộ vẻ cực kỳ đàn hồi. Toàn thân nàng tản mát ra mi hoăc đông nhân, khiến Nghệ Phong hơi chút bốc lên hỏa khí.