Phần 320: Ngươi dám sao?
Nghệ Phong từ hoàng cung đi ra, suy nghĩ một chút liền đi về phía học viện Trạm Lam. Nếu Quái lão đầu nói thương thế của mình tốt lên thì đi tìm hắn. Mình đã khỏe lâu như vậy rồi, nếu vẫn không đến, xem ra cũng có chút không đúng.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng muốn biết học viện rốt cuộc là có thái độ gì. Hắn cũng không tin rằng học viện sẽ nghiêm phạt mình. E là bọn họ còn đang chờ mình xuất hiện.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết học viện rốt cuộc xử lý như thế nào, nhưng cũng không nghĩ sẽ lùi bước trước vấn đề này. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết quyết tâm chém giết đám người Hoa Hạ bang kia! Cho dù đối mặt với học viện Trạm Lam, điểm ấy cũng xem như là cường thế.
Nghệ Phong đi vào cửa chính học viện. Hắn nhàn nhã đi dạo khắp học viện. Thỉnh thoảng có người đi qua thấy dáng dấp lười biếng của Nghệ Phong đều tỏ vẻ vô cùng xem thường: Kháo! Tiểu tử này là ai? Đi đường cũng như chưa tỉnh ngủ vậy! Thực con mẹ nó quá làm bộ đi!
Đương nhiên, Nghệ Phong xem những ánh mắt khinh bỉ này như là đố kỵ. Chính mình có phong cách nam nhân, không có lý gì lại không khiến đám nam nhân kia ghen tị.
– Tránh ra! Tránh ra!
Ngay khi Nghệ Phong đang lười nhác bước đi, một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo càn rỡ đột nhiên vang lên. Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt. Không ngờ lại gặp người quen! Người này chính là Kiến Mộc Đáp, lần trước đã tới ngăn trở mình diệt Cổ Lạp. Lần trước bởi vì mình sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm dẫn đến kiệt lực mới buông tha hắn. Không ngờ hắn còn dám mang người tới đây kiêu ngạo như vậy!
– Tránh ra! Tránh ra!
Kiến Mộc Đáp hung hăng quát những người ngăn trở hắn. Hành vi này khiến đám học viên trong học viện trợn mắt tức giận, nhưng bởi vì cố kỵ thực lực của Kiến Mộc Đáp và thủ hạ nên đành nhẫn nhịn.
– Kháo! Một con chó cũng dám khoe mẽ!
Trong lòng mọi người đều không nhịn được khinh bỉ.
Từ sau khi Ngũ Hổ bị Nghệ Phong diệt, Kiến Mộc Đáp liền trở thành đệ nhất nhân của Hoa Hạ bang. Hắn thu nạp lực lượng tàn dư của Hoa Hạ bang, một lần nữa khôi phục lại Hoa Hạ bang. Tuy rằng thế lực còn xa mới bằng trước đây, nhưng để làm mưa làm gió tại học viện như vậy cũng đủ rồi.
– Nguyên Trực! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!
Kiến Mộc Đáp trực tiếp đi thẳng tới trước mặt một thanh niên, cực kỳ càn rỡ nói.
Nghệ Phong định thần nhìn lại. Thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ có chút yếu ớt, toàn thân dường như vô lực đứng đối diện Kiến Mộc Đáp.
– Nguyên Trực! Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Kiến Mộc Đáp cực kỳ càn rỡ nói.
– Dù chết ta cũng sẽ không quỳ trước một con chó như ngươi!
Tuy rằng thanh niên đã rất suy yếu nhưng ngữ khí vẫn vô cùng xem thường nói với Kiến Mộc Đáp.
Câu nói này nhất thời khiến Kiến Mộc Đáp thẹn quá hóa giận: Một tiên tiểu tử đã trọng thương có tư cách gì khinh thường hắn?
– Được! Được! Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Kiến Mộc Đáp lạnh lùng âm hiểm nhìn thanh niên, đấu khí trên người bắt đầu vận chuyển.
Thanh niên khinh thường nhìn thoáng qua Kiến Mộc Đáp, trong mắt tràn đầy xem thường:
– Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Ta chỉ sợ ngươi không dám mà thôi!
– Ngươi…
Một câu này khiến Kiến Mộc Đáp giống như chó bị giấm phải đuôi, phẫn nộ chỉ tay vào mũi thanh niên.
– Ngươi cái gì mà ngươi? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi! Chó cuối cùng vẫn là chó mà thôi!
Thanh niên miệt thị nói!
Giết người? Toàn bộ học viện ngoại trừ Nghệ Phong biến thái kia ra, còn chưa có ai dám làm chuyện như vậy tại học viện Trạm Lam.
– Được! Được! Nguyên Trực, quả thực ta không dám giết ngươi, nhưng nếu muốn phế ngươi thì ta vẫn dám làm!
Kiến Mộc Đáp dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào thanh niên.
– Hèn nhát cuối cùng vẫn là hèn nhát! Sớm muộn cũng có một ngày, Nghệ Phong sẽ làm thịt ngươi cùng đám đồng bọn của ngươi cho xem!
Thanh niên cực kỳ xem thường Kiến Mộc Đáp. Lúc nhập học, mình thấy hắn khi dễ một nữ hài nên mới tới kêu hắn dừng lại. Không ngờ chỉ vì chuyện này mà hắn triệt để ghi hận chính mình. Bình thường khi thực lực của mình cường thịnh, hắn giống như chó trước mặt mình, không dám lộ ra nửa điểm hận ý. Thế nhưng lần này vì mình gặp phải sự cố trong tu luyện mà bị trọng thương, chó lại bắt đầu cắn người!
– Nghệ Phong? Ngươi nói Nghệ Phong?
Kiến Mộc Đáp cười ha ha nói:
– Nguyên Trực, đầu ngươi e là bị cháy hỏng rồi! Lẽ nào lần trước ngươi không thấy dáng dấp nửa sống nửa chết của hắn sao? Ta không cho rằng hắn còn có thể sống sót đâu!
– Không thể sống? Đến lúc đó ngươi sẽ biết!
Nguyên Trực cười nhạt một tiếng. Tuy rằng lần trước Nghệ Phong thụ thương rất nặng, nhưng khi nhìn thấy Nghệ Phong ăn những đan dược cao cấp như ăn đậu, hắn biết rằng Nghệ Phong tuyệt đối không thể chết được!
– Hừ! Cho dù hắn còn sống thì sao? Lẽ nào ta sợ hắn sao?
Kiến Mộc Đáp cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, hít sâu một hơi nói.
– Cắt…
Một câu này nhất thời khiến mọi người đồng loạt ồ lên, quay sang Kiến Mộc Đáp khinh bỉ vạn phần: Hoa Hạ bang các người có ai không sợ hắn? Chỉ là thực sự bội phục lá gan của các ngươi, không ngờ còn dám dùng danh xưng Hoa Hạ bang này!
Kiến Mộc Đáp tựa hồ cũng biết lời mình nói sẽ không ai tin, bèn lảng tránh cười nói:
– Cho dù ta sợ hắn thì thế nào? Lẽ nào ngươi cho rằng hắn còn dám tới học viện Trạm Lam sao? Giết nhiều người như vậy, dù hắn còn sống cũng tuyệt đối không dám đặt chân tới học viện Trạm Lam một bước. Ta còn cần phải sợ hắn sao?
Câu nói của Kiến Mộc Đáp khiến mọi người nhất thời trở nên trầm mặc. Quả thực, dưới tình huống giết nhiều người như vậy, nghiêm phạt của học viện Trạm Lam nhất định sẽ rất kinh khủng. Người bình thường tuyệt đối không dám trở lại học viện Trạm Lam nữa.
Nghĩ vậy, mọi người không khỏi có chút tiếc hận: Một người dám diệt cả Hoa Hạ bang, cần phải có khí phách và ngạo khí cỡ nào a! Chỉ bất quá, đây đều là phù dung sớm nở tối tàn!
Kiến Mộc Đáp thấy mọi người trở nên trầm mặc không khỏi có chút đắc ý:
– Nghệ Phong cũng không hơn gì các ngươi, chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi! Có bản lĩnh ngươi kêu hắn xuất hiện trước mặt chúng ta đi!
– Nếu như hắn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên truyền tới tai Kiến Mộc Đáp. Kiến Mộc Đáp tựa hồ không kịp có phản ứng, quay đầu giận dữ mắng:
– Ta đương nhiên sẽ phế hắn…
Thế nhưng, hắn còn chưa nói hết câu đã trừng to mắt, không thể tin được nhìn người đang chậm rãi đi về phía mình, kinh hãi hô lớn:
– Nghệ Phong!
– Ha ha! Thật ra ngươi rất có nhãn lực! Không ngờ còn có thể nhận ra ta!
Câu nói này nhất thời khiến xung quanh đồng loạt ồ lên. Tất cả mọi người không dám tin nhìn Nghệ Phong, không ngờ hắn còn dám xuất hiện tại học viện Trạm Lam, trong lòng đối với dũng khí của Nghệ Phong càng thêm bội phục tột cùng. Mọi người cũng có chút hả hê nhìn về phía Kiến Mộc Đáp.
Sắc mặt Kiến Mộc Đáp lúc này hoàn toàn trắng bệch. Hắn không thể tin được nhin Nghệ Phong, chân cũng hơi run lên. Nỗi sợ hãi đối với Nghệ Phong đã sớm ăn sâu vào trong cốt tủy hắn. Đặc biệt là quả cầu năng lượng kia. Vừa nghĩ tới, hắn liền phát hiện sau lưng mình toát mồ hôi lạnh, nhìn Nghệ Phong càng ngày càng tới gấn, kìm lòng không được liên tiếp lui lại sau mấy bước.
Đồng thời, trạng thái đám thủ hạ của hắn cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Cả đám đều run rẩy hai chân, kinh hãi nhìn Nghệ Phong, dường như xem Nghệ Phong là mãnh thú vậy!
– Ha ha! Ý của ngươi là, có phải nếu ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi lập tức sẽ giết ta? Phải không? Bản thiếu nghĩ mình quả thực đã sống hơi lâu rồi, nếu không ngươi giúp ta giải thoát bằng cách giết ta đi!
Nghệ Phong mỉm cười nói với Kiến Mộc Đáp, dường như có chuyện thỉnh cầu bọn người Kiến Mộc Đáp vậy.
Nguyên Trực thấy Nghệ Phong xuất hiện, vô cùng sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ vui mừng. Hắn biết mình đã được bảo vệ. Hơn nữa, hắn cũng cực kỳ hứng thú xem phản ứng của Kiến Mộc Đáp sau khi nghe câu nói của Nghệ Phong. Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Kiến Mộc Đáp.