Phần 334: Tiểu hữu
– Ngươi nhìn sẽ thấy, thiếu niên này không xuất toàn lực!
Lão nhân râu bạc nói.
Họa Thủy nghe lão nhân nói như vậy, lại nhìn công kích sắc bén của Nghệ Phong, trong lòng vẫn không thể tin được. Thế tấn công bá đạo như vậy, còn không tính là xuất toàn lực. Vậy Nghệ Phong mạnh đến mức nào a!
Binh…
Tiếng va chạm một lần nữa vang lên. Nghệ Phong xoay người một cách hết sức đẹp mắt, nắm tay chống xuống đất, mượn lực đạo bật người, đứng thắng lên, cánh tay còn hơi run run.
Thấy hai người một trước một sau giáp công đánh về phía hắn, Nghệ Phong không dám dừng lại chút nào, thân ảnh một lần nữa chớp động, tránh né nắm đấm của bọn họ!
– Móa! Đánh vậy đủ chưa?
Nghệ Phong xoa xoa nắm tay có chút tê dại, không muốn cùng hai huynh đệ tiếp tục đánh nữa. Thỉnh thoảng đánh một trận còn có thể xem như rèn luyện thân thể, nhưng bọn họ lại đánh như không muốn sống khiến hắn cũng có cảm giác toàn thân đau nhức.
– Quay lại!
Cao Thiên mới rồi đánh đến thống khoái, sao có thể dễ dàng buông tha Nghệ Phong như vậy. Nắm tay của hắn mang theo tiếng gió rít gào hung hăng đấm về phía Nghệ Phong.
– Tên điên!
Nghệ Phong thấy thái độ của hai người, trong lòng cũng không có ý định tiếp tục đánh nữa. Đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ ngưng tụ, vận chuyển một vòng lên nắm tay, trong nháy mắt cấu thành Toái Phá.
Hai huynh đệ Cao Thiên thấy khí thế của Nghệ Phong đột nhiên tăng vọt, chiến ý trong mắt càng thêm nồng đậm, áo giáo đấu khí trên người lóe sáng, đấu khí phóng vụt lên cao, tản ra ánh sáng chói mắt. Trọng quyền như hỏa diễm, nhảy múa không ngừng!
Nắm đấm gào thét mà tới, khiến thân ảnh Nghệ Phong trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lập tức lại xuất hiện phía sau Cao Thiên, một quyền hung hăng đập tới lưng hắn.
– Thuấn di!
Họa Thủy kinh ngạc nhìn Lão nhân râu bạc, ý hỏi điều mình vừa thấy có phải sự thực hay không.
Lão nhân râu bạc gật đầu, đối với vũ kỹ thân pháp của Nghệ Phong cũng kinh ngạc không thôi. Thân pháp như vậy, kể cả là Học viện Trạm Lam cũng không có.
Họa Thủy ngây ra tại chỗ, nhìn nắm tay Nghệ Phong thẳng tắp đấm về phía cánh tay của Cao Thiên. Nắm tay mang theo khí thế xé trời này nếu như đánh trúng, Cao Thiên nhất định mất đi sức chiến đấu!
Binh…
Ngay khi nắm tay Nghệ Phong mạnh mẽ đánh lên người Cao Thiên, Cao Không cũng mạnh mẽ ngăn trở nắm tay Nghệ Phong. Hai người hung hăng va chạm một quyền, kích phát ra vô số kình khí. Mỗi người không nhịn được đều lui về phía sau một bước. Mặt đất dưới chân cũng vỡ vụn ra.
Nghệ Phong rất bội phục sự phối hợp của hai người, đồng thời thân ảnh một lần nữa trong nháy mắt biến mất. Ngay khi Cao Thiên còn chưa kịp phản ứng, một quyền lại hung hăng đấm về phía ngực hắn.
Cảm giác nắm tay đang lao nhanh tới, Cao Thiên căn bản không kịp chống đỡ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nắm tay Nghệ Phong xé gió đập lên ngực mình. Nếu một quyền này đánh trúng, mình nhất định trọng thương!
Họa Thủy thấy thế quay sang Lão nhân râu bạc kêu lên:
– Cao gia gia, người còn không ra tay?
Lão nhân râu bạc lắc đầu nói:
– Tính cách ngang ngược của Nghệ Phong so với ngươi còn mạnh hơn. Nếu như ta ngăn cản, e là hắn còn ra tay nặng hơn nữa.
Đối với phệ linh nộ bạo của Nghệ Phong, cho dù là Lão nhân râu bạc cũng có chút cố kỵ, không dám tùy tiện chọc giận hắn. Bằng không khi hắn ném ra một viên, bộ râu tuyệt đẹp của mình rất có thể sẽ bị thiêu hủy.
Cao Thiên kinh hoảng nhắm hai mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy nắm tay kia đánh tới người mình. Điều này khiến hắn sửng sốt, đồng thời cũng chậm rãi mở mắt.
Cao Thiên nhìn nắm tay cách mình không đến một phân, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh, đồng thời cũng vô cùng bội phục lực khống chế của Nghệ Phong. Nếu là hắn, với khí thế phá thiên như vậy, nhất định không thu lại được. Thế nhưng Nghệ Phong lại có thể dễ dàng ngừng lại, khiến hắn bội phục không thôi.
– Cảm tạ!
Cao Thiên tâm phục khẩu phục quay qua Nghệ Phong nói lời cảm tạ.
Nghệ Phong thu hồi nắm tay của mình, thản nhiên nói:
– Huynh đệ hai vị hào sảng như vậy, sau này đừng làm tay chân cho nữ nhân điên kia nữa!
Cao Thiên cười ha ha nói:
– Cái này ta cũng không dám! Nàng có thể chỉnh chết ta!
Nghệ Phong nghe tiếng cười sang sảng của Cao Thiên, cũng ngạc nhiên bật cười, vỗ vỗ vai Cao Thiên không nói gì nữa. Sở dĩ Nghệ Phong hạ thủ lưu tình như vậy là bởi vì công kích của hai người này tuy rằng sắc bén nhưng đều cố ý tránh những vị trí yếu hại trên người mình.
Họa Thủy ngây ra tại chỗ. Nàng thật không ngờ Nghệ Phong lại mạnh như vậy. Hai huynh đệ Cao Thiên phối hợp ăn ý không gì sánh được, nếu hai người liên thủ càng mạnh hơn gấp bội, vậy mà không ngờ lại thua dưới tay Nghệ Phong.
Lúc này Họa Thủy đương nhiên cũng nhìn ra được, ban đầu Nghệ Phong đánh nhau với bọn họ chỉ là lấy lệ, mấy chiêu cuối cùng này mới dùng tới bản lĩnh thực sự.
Dưới tình huống Nghệ Phong thi triển thuấn di, hai huynh đệ Cao Thiên ngay cả ba chiêu của hắn cũng không tiếp được. Điều này kinh khủng tới mức nào!
– Thảo nào có thể gây xôn xao cả học viện! Quả nhiên có vài phần bản lĩnh!
Họa Thủy nói thầm hai câu.
– Tiểu thư! Khiến tiểu thư thất vọng rồi!
Hai huynh đệ Cao Thiên, Cao Không đi tới trước mặt Họa Thủy thi lễ nói.
Họa Thủy tùy ý khoát tay thản nhiên nói:
– Đánh không được thì không đánh nữa, bản tiểu thư sẽ có thủ đoạn. Từ từ sẽ đến!
Câu này của Họa Thủy khiến hai huynh đệ Cao Thiên, Cao Không rùng mình một cái, quay đầu nhìn Nghệ Phong với ánh mắt “Ngươi tự cầu phúc đi!”, Yên lặng đứng qua một bên không nói gì nữa.
Nghệ Phong thản nhiên cười cười. Ngay cả tiểu ma nữ mình cũng có thể chinh phục, còn sợ một nữ nhân điên như ngươi sao?
– Thế nào? Độc biến dị “Lam lăng hoa” ngươi đã kêu người kiểm tra chưa?
Nghệ Phong châm chọc nhìn Họa Thủy hỏi.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua lão nhân râu bạc bên cạnh, trong lòng suy đoán lão là y sư mấy giai.
– Ngươi…
Họa Thủy thấy thái độ Nghệ Phong như vậy, vừa định đối chọi mấy câu, lại bị Lão nhân râu bạc ngắt lời:
– Nha đầu…
Họa Thủy thấy ánh mắt trách cứ của Lão nhân râu bạc, cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ hừ một tiếng, quay đầu kéo tay Khinh Nhu, không phản ứng lại Nghệ Phong, trong lòng âm thầm tính toán làm thế nào có thể chỉnh chết Nghệ Phong.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy một lần nữa nắm tay mình, sắc mặt lại đỏ hồng lên, xinh đẹp say lòng người.
Lão nhân râu bạc nhìn thoáng qua Họa Thủy, lúc này mới chỉ chỉ tòa nhà phía sau Nghệ Phong, cười nói:
– Tiểu hữu cùng ta vào kia nói chuyện được không?
Nghệ Phong cũng nhìn lướt Họa Thủy, gật đầu nói:
– Lão nhân, mời dẫn đường!
Lão nhân râu bạc chào hai huynh đệ Cao Thiên một tiếng, dẫn theo Nghệ Phong đi vào trong tòa nhà.
Nghệ Phong vừa vào tòa nhà cổ xưa này đã bị mùi dược liệu nồng đậm hấp dẫn. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm cảnh giác. Với y thuật của Nghệ Phong đương niên biết, chỉ có nơi quanh năm chế thuốc mới có thể tỏa ra mùi vị dược liệu nồng đậm như vậy.
Nghệ Phong hầu như có thể đoán được, đây chính là dược thất của Học viện Trạm Lam.
Ngược lại, Họa Thủy và Khinh Nhu hiển nhiên không quen với mùi dược liệu nồng nặc này. Các nàng không khỏi nhíu mày, dùng tay bịt chặt mũi.
Nghệ Phong thấy thế quay qua Khinh Nhu cười nói:
– Khinh Nhu, không cần bịt mũi, ngửi nhiều sẽ quen. Hơn nữa, cái này hít nhiều một chút đối với nàng càng có lợi.
Lão nhân râu bạc thấy Nghệ Phong nói như vậy không khỏi gật đầu, cười nói với hắn:
– Tiểu hữu dường như rất hiểu biết về dược hiệu. Họa Thủy, ngươi cũng đừng bịt mũi. Dược liệu Học viện Trạm Lam tích lũy hơn một nghìn năm, nếu ngươi có thể chịu ở chỗ này tĩnh tu mấy năm, e là tốc độ tu luyện có thể tăng lên vài phần.
Nghệ Phong cười cười hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu lúc này đã nghe lời bỏ tay xuống, trong mắt tràn đầy tiếu ý. Nữ nhân này quả thực rất nhu thuận.