Phần 338: Ta muốn hai Tướng Cấp
Họa Thủy thấy thái độ này của Nghệ Phong, rốt cục nhịn không được bất mãn nói thầm:
– Vô sỉ!
Lão nhân râu bạc thấy lúc này mà Họa Thủy vẫn muốn làm khó dễ Nghệ Phong, không khỏi trừng mắt quát:
– Câm miệng!
Họa Thủy không cam lòng, Lão nhân râu bạc nhìn Nghệ Phong cười gượng nói:
– Nha đầu kia bị chúng ta làm hư, mong tiểu hữu đừng so đo!
– Ha ha! Cao lão nói đùa, Đối với một người trúng độc biến dị “Lam lăng hoa”, ta cũng không muốn so đo với nàng làm gì!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Họa Thủy nghe câu này của Nghệ Phong, cũng hiểu rõ ý hắn. Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngại có Lão nhân râu bạc ở đây, căn bản không làm gì được Nghệ Phong.
Khinh Nhu thấy sắc mặt khó coi của Họa Thủy không khỏi nở nụ cười. Toàn bộ học viện còn chưa ai có thể khiến Họa Thủy như vậy. Nhưng Khinh Nhu đương nhiên cũng không muốn thấy Họa Thủy hương tiêu ngọc vẫn. Nàng nhìn Nghệ Phong yếu ớt nói:
– Dù sao ngươi cũng muốn cứu người, tùy tiện cứu thêm Họa Thủy tỷ tỷ cũng được mà!
Nghệ Phong thấy bộ dáng yểu điệu ướt át của Khinh Nhu, cũng biết mình khó có thể từ chối, nên làm như lơ đãng nói:
– Bản thiếu cần hai hộ vệ. Hắc! Hôm nay đánh một trận, ta nghĩ hai vị đại ca Cao Không, Cao Thiên đều không tồi. Cũng không biết Cao lão có đồng ý bỏ ra hai ái tướng này không?
Câu nói này nhất thời khiến Lão nhân râu bạc hít sâu một ngụm khí lạnh. Độc! Tiểu tử này quá độc ác! Mở miệng đã muốn hai thủ hạ Tướng Cấp của mình. Tướng Cấp a! Toàn bộ đế đô cũng không có bao nhiêu a!
Nghệ Phong tùy tiện nhìn thoáng qua Lão nhân râu bạc, thản nhiên nói:
– Đương nhiên, nếu Cao lão thấy tiếc cũng không sao! Bản thiếu chưa bao giờ đoạt vật yêu thích của người khác.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói không khỏi xì một tiếng khinh miệt, lúc này mới quay đầu nhìn Lão nhân râu bạc, chờ câu trả lời của lão.
– Ha ha! Tiểu hữu nói rất đúng! Ta đối với Cao Thiên, Cao Không cũng tương đối có cảm tình. Nếu như đột nhiên mất đi bọn họ quả thật cũng có chút không quen. Không biết tiểu hữu có yêu cầu khác hay không?
Lão nhân râu bạc vẫn giữ vẻ tươi cười đầy mặt nói.
Nghệ Phong thở dài một tiếng:
– Ngài cũng biết, bản thiếu là nhân tài kiệt xuất như vậy, muốn cái gì đều có thể được cái đó. Cũng bởi vì ta quá kiệt xuất, nên rất nhiều người có chủ ý với ta, an toàn của ta mới không được đảm bảo. Bởi vậy, ta thiếu nhất chính là bảo tiêu. Chỉ là, ngài đã không nỡ, vậy thì quên đi!
Nói xong, Nghệ Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi!
– Tiểu hữu chờ một chút!
Lão nhân râu bạc kêu lên:
– Chuyện này ta không làm chủ được, cho nên ngươi xem…
Nghệ Phong nhún nhún vai, thản nhiên nói:
– Ngài đã không làm chủ được, vậy quên đi! Hôm nay ra ngoài cũng lâu rồi, mẫu thân ta còn đang chờ ta về ăn cơm đây!
Nói xong, Nghệ Phong nện bước chân, đi ra bên ngoài.
Lão nhân râu bạc thấy thái độ này của Nghệ Phong, trong nháy mắt liền hiểu ra, Nghệ Phong đây là định ăn bọn họ. Nếu không đáp ứng điều kiện này, khẳng định hắn sẽ không ra tay cứu Họa Thủy. Chỉ bất quá, hai Tướng Cấp a! Kể cả là Học viện Trạm Lam mất đi hai Tướng Cấp cũng không khỏi cảm thấy thịt đau a!
Lão nhân râu bạc nhìn bóng lưng Nghệ Phong, cũng không đưa tay ngăn cản. Điều kiện này, lão không thể tự mình quyết định.
Nghệ Phong đi được nửa đường đột nhiên dừng lại. Điều này khiến Lão nhân râu bạc đại hỉ, cho rằng Nghệ Phong đã thay đổi chủ ý!
– A! Ta quên nói, bản thiếu rất nghèo. Cho dù có năng lực giải được loại độc này, cũng không có tiền mua các dược liệu cần thiết. Cho nên, nếu như ngài tặng ta lễ gặp mặt, cũng đừng quên những dược liệu này a!
Câu nói này khiến mặt Lão nhân râu bạc co quắp một chút, trong lòng có loại suy nghĩ muốn đập chết Nghệ Phong. Hỗn đản này! Hai cường giả Tướng Cấp còn chưa đủ, không ngờ còn muốn cướp bóc một phen dược liệu của Học viện Trạm Lam. Hắn quả thực là không coi ai ra gì!
Nghệ Phong không để ý sắc mặt của Lão nhân râu bạc, quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu đang chăm chú nhìn mình, mìm cười nói:
– Tiểu ny tử, nàng yên tâm đi! Cho dù không giải được độc này ta cũng có biện pháp khiến nàng có thể sống thoải mái!
Nói xong, Nghệ Phong nhìn thoáng qua Lão nhân râu bạc. Hắn đây là muốn tăng thêm lợi thế đàm phán cho mình!
Lão nhân râu bạc nghe câu này của Nghệ Phong cũng kinh ngạc không thôi. Không biết Nghệ Phong rốt cuộc còn có hậu chiêu gì!
Nghệ Phong không nói thêm nữa, quay sang Khinh Nhu tuyệt mỹ cười cười, tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
Lão nhân râu bạc nhìn bóng lưng Nghệ Phong biến mất, nói với Họa Thủy:
– Ngươi cũng thu liễm chút đi! Tạm thời không nên náo loạn với Nghệ Phong nữa. Bằng không, không biết tiểu tử kiêu ngạo này còn gia tăng thêm điều kiện gì. Dám giết chết học viện của Học viện Trạm Lam, hắn là người duy nhất!
Họa Thủy nghe Lão nhân râu bạc tự giễu, không khỏi thắc mắc:
– Cao gia gia, với trình độ y sư của người cũng không thể giải được độc này sao?
Lão nhân râu bạc gật đầu, đáp lời Họa Thủy:
– Ừ, trừ phi tìm được y sư cửu giai. Bằng không chỉ có thể dựa vào Nghệ Phong. Hiện tại ta có chút hoài nghi, cũng không biết tiểu tử này từ đâu hiểu được loại độc này. Tuy rằng hắn nói có năm thành nắm chắc, nhưng ta đoán hắn phải có trên bảy thành. Bằng không cũng không dám dùng công phu sư tử ngoạm như vậy!
Họa Thủy nghe Lão nhân râu bạc nói, giật mình hỏi:
– Đẳng cấp y sư của hắn cao bao nhiêu?
Lão nhân râu bạc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
– Hẳn là không dưới thất giai. Bằng không cho dù hắn hiểu được dược hiệu, cũng không giải được độc này!
Câu trả lời này nhất thời khiến Khinh Nhu và Họa Thủy kinh hãi đưa mắt nhìn nhau. Y sư thất giai là khái niệm gì? Cao gia gia của mình cũng chỉ là y sư thất giai. Khó trách Cao gia gia gọi hắn là tiểu hữu. Thì ra hắn thực sự đứng ngang hàng với Cao gia gia!
Họa Thủy lần đầu tiên cảm thấy bị đả kích. Nàng bỗng nhiên có cảm giác Nghệ Phong cũng không quá đáng ghét. Theo nàng thấy, người có bản lĩnh kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.
Quan trọng hơn là, một nam nhân có thể vì nữ nhân mà sẵn sàng lấy thân thử độc, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể khiến nữ nhân nảy sinh hảo cảm! Đặc biệt đối với loại người tôn thờ chủ nghĩa nữ quyền như Họa Thủy.
Lão nhân râu bạc quay sang Họa Thủy và Khinh Nhu nói:
– Hai người các ngươi ở đây tu luyện một chút. Khí tức trong dược thất này đối với tu luyện cũng tương đối có lợi.
Họa Thủy gật đầu. Tuy rằng không thích mùi này, nhưng nàng vừa bị đả kích, cỗ hỏa diễm trong nội tâm cũng không tiện phát tác.
Khinh Nhu nhìn Lão nhân râu bạc rời đi, lấy từ trong lòng ra một nửa đan dược Nghệ Phong đưa lúc nãy, đưa cho Họa Thủy nói:
– Họa Thủy tỷ tỷ, những thứ này cho tỷ!
– Cho ta?
Họa Thủy sửng sốt:
– Cho ta thì muội làm sao bây giờ?
Khinh Nhu cười cười nói:
– Muội vẫn còn. Mỗi người một nửa.
Họa Thủy gật đầu, đưa tay tiếp nhận, thản nhiên nói:
– Dù sao tiểu tử kia cũng rất tốt với muội, sau này lại xin hắn là được!
Câu này nhất thời khiến Khinh Nhu đỏ mặt tới mang tai, gắt giọng với Họa Thủy:
– Tỷ nói linh tinh gì đó!
Họa Thủy bĩu môi nói:
– Đúng là thế mà! Bằng không sao hắn chỉ bóc lột ta mà không bóc lột muội? Muội so với ta còn giàu hơn a!
Khinh Nhu há hốc miệng, vừa định giải thích một câu, nhưng nghĩ tới mình đã từng bị hắn hôn qua, sắc hồng trên mặt nàng càng đậm hơn. Quả thực quyến rũ động lòng người!
Họa Thủy thấy dáng dấp này của Khinh Nhu không khỏi cổ quái nhìn nàng hỏi:
– Không phải muội và Nghệ Phong thực sự có gì đó chứ? Đúng! Các ngươi nhất định có gì đó, bằng không tiểu tử kia sẽ không vì muội mà lấy thân thử độc?
Khinh Nhu không dám nhìn vào mắt Họa Thủy, ánh mắt nàng cũng mơ hồ bất định.
Họa Thủy thấy thế lập tức cảm thấy có gì mờ ám. Nàng có cảm giác nhất định Khinh Nhu sẽ bị đoạt mất.
– Khinh Nhu, muội đừng bị hắn lừa! Hắn có chủ ý với muội đó!
Khinh Nhu nhỏ giọng nói thầm:
– Hắn có Tần Y, sẽ không có chủ ý gì với muội đâu!
Chỉ là, khi thốt ra lời này, Khinh Nhu cũng ngây ra tại chỗ. Chính nàng cũng có thể cảm nhận được nỗi niềm u oán trong đó!