Phần 393: Hoàng đế triệu kiến
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong như không có việc gì ăn bữa sáng trước mặt, thỉnh thoảng còn giơ thức ăn hướng nàng khích lệ nói “không tồi”, làm cho sắc mặt Liễu Mộng Nhiên hơi có chút ửng đỏ, đồng thời thầm nghĩ: Trên đời vì sao có nam nhân như vậy cực phẩm.
Đêm qua, Nghệ Phong cư nhiên lần thứ hai đi vào phòng ngủ của nàng! Còn rất kinh ngạc chất vấn nàng, vì sao nàng lại vào phòng ngủ của hắn?
Liễu Mộng Nhiên dở khóc dở cười, nào có nam nhân cực phẩm như vậy, trái phải mà như hắn nói sao? Cố ý, nhất định là hắn cố ý! Đáng trách chính là, Nghệ Phong không chịu nhận là hắn sai lầm, lần thứ hai lao vào giường Liễu Mộng Nhiên ngủ một giấc. Tùy ý để Liễu Mộng Nhiên gọi thế nào cũng không dậy! Thậm chí còn nói giường rất lớn, mời Liễu Mộng Nhiên ngủ chung, tuyên bố hắn sẽ lưu cho Liễu Mộng Nhiên một không gian!
Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân ôn nhu, đâu phải là đối thủ của Nghệ Phong, chỉ có thể mặt đỏ tới mang tai nhìn Nghệ Phong ngủ trên giường nàng. Không thể làm gì, nàng chỉ có thể chạy đến phòng ngủ nguyên bản thuộc về Nghệ Phong mà ngủ.
– Mộng Nhiên! Sau này làm cơm cả đời cho ta được không?
Trù nghệ của Liễu Mộng Nhiên xác thực không có cách nào khác hình dung, làm cho Nghệ Phong ăn sảng khoái vô cùng, sau đó tùy ý hướng Liễu Mộng Nhiên nói.
Hai từ “cả đời” này, trong nháy mắt làm cho Liễu Mộng Nhiên mặt như hoa đào, chỉ là vẫn dùng thanh âm bình tĩnh đáp:
– Chỉ cần thiếu gia không đuổi ta đi, Mộng Nhiên vẫn ở cùng thiếu gia!
Nghệ Phong trong nháy mắt bị Liễu Mộng Nhiên làm cho cảm động, hắn xoay người nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên tản ra khí tức say lòng người, sau đó đưa tay kéo Liễu Mộng Nhiên vào trong lòng, hướng đôi môi hồng nhuận dụ người của Liễu Mộng Nhiên hôn xuống.
– Ưm…
Liễu Mộng Nhiên hiển nhiên không ngờ Nghệ Phong đột nhiên sẽ làm động tác như vậy, nàng nỗ lực từ chối một chút, thấy giãy giụa không ra, lúc này nàng mới an tĩnh ở trong lòng Nghệ Phong, chỉ là toàn thân đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Thời điểm Liễu Mộng Nhiên không biết làm sao, lại thật không ngờ Nghệ Phong đột nhiên thả nàng ra, bên tai truyền đến thanh âm mỉm cười của hắn:
– Ta thấy môi của Mộng Nhiên có chút khô nứt, nên làm cho nó ướt một chút! Ta đối với Mộng Nhiên rất tốt.
Lời vừa nói ra làm cho Liễu Mộng Nhiên mặt đỏ tới mang tai, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, dùng thanh âm ôn nhu nhỏ giọng nói:
– Cảm tạ thiếu gia!
Nữ nhân nhu thuận như vậy, làm cho Nghệ Phong khó có thể sản sinh ra tội ác. Hắn sờ sờ chóp mũi, tính toán sau này có phải là không nên chiếm giường của Liễu Mộng Nhiên, để nàng và mình cùng nhau ngủ được không!
Thời điểm Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên đang chạy theo suy nghĩ riêng của mình, Cuồng Hổ đột nhiên đi tới. Nghệ Phong thấy thế, cũng ngừng trêu ghẹo Liễu Mộng Nhiên, hắn biết nếu như không có việc gì, Cuồng Hổ tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy hắn!
Quả nhiên, Cuồng Hổ thấy Nghệ Phong, hắn vội mở miệng nói:
– Thiếu gia, Hoàng đế hạ thánh chỉ, triệu người vào hoàng cung!
Lông mày Nghệ Phong hơi nhíu lại, trong lòng hắn cũng tính toán lên. Hắn cũng không bất ngờ chuyện Hoàng đế Trạm Lam triệu kiến hắn, dù sao hắn đập phủ đệ một Bá tước, nếu như Hoàng đế Trạm Lam không nhắc tới mới thật kỳ quái. Chỉ kỳ quái chính là, vì sao cách lâu như vậy mới triệu kiến hắn.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, đoán rằng trong đó nhất định có bàn tay của Nghệ gia, sợ là muốn mượn tay Hoàng đế Trạm Lam giải quyết hắn đây. Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, hắn rất muốn xem bọn hắn đang làm chuyện gì?
Liễu Mộng Nhiên lập tức lo lắng, nàng cũng biết chuyện tình buổi tối ngày hôm đó của Nghệ Phong, đập phủ đệ một Bá tước, tàn sát nhiều người như vậy, muốn lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trọng yếu nhất là nhìn triều đình có bao nhiêu người đứng về phía Nghệ Phong, ý tứ của Hoàng đế ra làm sao. Liễu Mộng Nhiên biết Nghệ Phong đắc tội với các thế gia, nghĩ đến người bên hắn rất ít, lần này Nghệ Phong đi rất nguy hiểm.
Nàng chuyển động đôi mắt nhu tình, lo lắng nhìn Nghệ Phong hô:
– Thiếu gia…
Nghệ Phong hướng Liễu Mộng Nhiên cười cười:
– Không có việc gì! Ta rất muốn nhìn, bọn họ lại muốn chơi trò gì!
Liễu Mộng Nhiên thấy biểu tình tự tin của Nghệ Phong, phảng phất dường như nàng đã bị nhiễm, trên mặt tươi cười ngọt ngào vớinghệ Phong, đi tới trước chỉnh lại quần áo cho Nghệ Phong một chút nói:
– Ta tin tưởng thiếu gia!
Cuồng Hổ nhìn tư thái ôn nhu của Liễu Mộng Nhiên, trong lòng bội phục vạn phần, thiếu gia tìm được một thị nữ giỏi giang như thế, quả thực bất phàm. Nghe nói Liễu Mộng Nhiên cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, là nữ nhân tài ba, một tay trù nghệ càng xuất thần nhập hóa, hơn nữa xuất thân từ đại gia thế, dung mạo tuyệt mỹ cùng khí chất ôn nhu hiền thục, tuyệt đối là thiên chi kiều nữ được thế nhân sủng ái. Không ngờ một nữ nhân như thế, lại cam tâm làm thị nữ cho Nghệ Phong, Cuồng Hổ bội phục thủ đoạn của Nghệ Phong vạn phần.
Cuồng Hổ thấy Nghệ Phong chuẩn bị rời đi, hắn không khỏi nhắc nhở nói:
– Thiếu gia, có muốn ta đi theo hay không?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Ngươi đi theo cũng vô dụng, Hoàng đế Trạm Lam triệu kiến chính là một mình ta, ngươi vào hoàng cung không được!
Tuy rằng Cuồng Hổ cũng biết, thế nhưng vẫn rất lo lắng:
– Thế nhưng sợ là…
Nghệ Phong cười lắc đầu, hướng Cuồng Hổ nói:
– Yên tâm đi! Bọn họ không làm gì được ta đâu!
Đáy lòng Nghệ Phong cười nhạt, chính mình có Thánh Long Lệnh của Hoàng đế Trạm Lam cấp, tại sao phải sợ đám kia chứ? Huống chi, hiện tại Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam có quan hệ tương đối vi diệu, nghĩ đến hắn cũng không muốn thấy người hắn muốn mượn hơi, lại bị những thế gia kia chỉnh chết!
Đương nhiên đập một phủ đệ Bá tước, cho dù Hoàng đế Trạm Lam muốn che chở cho hắn, sợ là cũng rất phiền phức, dù sao hai vị Hoàng tử của hắn ước gì chỉnh chết Nghệ Phong!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, hắn nhàn nhạt nói:
– Cùng lắm thì, bản thiếu gia lần thứ hai thi triển Phệ Linh Nộ Bạo! Ta xem đến lúc đó ai còn dám nói nhiều!
Cuồng Hổ nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa bị dọa chết, ở trong hoàng cung thi triển Phệ Linh Nộ Bạo? Vậy ngươi thật đúng là không muốn sống nữa rồi?
Nghệ Phong không dẫn theo một người hầu, một mình tiến về phía hoàng cung, chạy tới cửa hoàng cung, Nghệ Phong liền thấy Sứ giả đang ở cửa chờ hắn. Sứ giả thấy Nghệ Phong đến, nhất thời tươi cười chạy lên đón, trông rất nhiệt tình.
– Nghệ Phong Hầu tước, chúng ta mau vào cung đi! Hoàng đế bệ hạ đang chờ ngài!
Sứ giả cười nói.
Nghệ Phong cười gật đầu, đi qua một nơi khuất người, hắn đưa cho Sứ giả một xấp kim tệ dầy, sau đó hướng sứ giả cười nói:
– Sứ giả đại nhân, không biết Hoàng đế bệ hạ hiện tại tâm tình như thế nào?
Sứ giả không để lại vết tích thu ngân phiếu vào trong người, sau đó nhìn Nghệ Phong thấp giọng nói:
– Có lẽ bệ hạ vì quốc sự mà vất vả. Ngày hôm qua lúc đám người Nghệ công ra mắt bệ hạ, sắc mặt bệ hạ có chút không khỏe!
Nghệ Phong nghe Sứ giả nói, khóe miệng hiện ra một nụ cười. Hắn đã có được tin tước hắn muốn, đáy lòng cũng yên tâm vài phần.
Nghệ Phong lần thứ hai từ trong lòng lấy ra một xấp kim tệ, len lén đưa cho Sứ giả, sứ giả này rất thông minh, biết hắn muốn tin tức gì. Thảo nào có thể làm thân tín của Hoàng đế Trạm Lam. Nghệ Phong quyết định gầy dựng quan hệ tốt với hắn, người xem qua phim cổ trang đều biết! Thái giám là người có thể gây hỏng việc nhất, cũng có thể thành sự nhất! Bọn hắn nắm giữ tin tức đủ để thay đổi lịch sử!
Sứ giả đối với cách làm của Nghệ Phong rất là vui vẻ, mặc dù bình thường cũng có người rộng rãi, hơn nữa đối với hắn rất cung kính, thế nhưng trong xương cốt bọn họ đối với hắn rất khinh thường. Ở trước mặt Nghệ Phong, sứ giả chưa từng có cảm giác ấy. Điều này làm cho hảo cảm đối với Nghệ Phong tăng nhiều!
– Nghệ Phong hầu tước! Ngày hôm nay, người trận doanh của hai đại Hoàng tử đều đến đông đủ!
Sứ giả nhắc nhở, làm cho Nghệ Phong hơi nhăn mặt nhíu mày, xem ra ngày hôm nay xác thực có chút phiền phức. Hai đại Hoàng tử đều đến đông đủ? Chẳng lẽ còn muốn bức vua thoái vị sao?