Phần 423: Ngu Phi bị rắn cắn
Sau khi Nghệ Phong ổn định huyết khí, hắn cũng chợt trở nên chăm chú hơn. Lúc này hắn không được để bị thương. Hắn lập tức sẽ phải đi Tĩnh Vân Tông. Nếu bị thương còn đánh cái rắm?
Tuy nhiên ngay cả như vậy, Nghệ Phong cũng không có ý định sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, thoáng vận chuyển đấu khí lên trên trọng kiếm, năng lực bên trong khí hải môn màu xanh ngắt cũng lưu chuyển đến trên thân kiếm. Trong bạch quang trộn lẫn chút ánh xanh, có chút quỷ dị.
Ác Lão Đại cười lạnh một tiếng, trọng kiếm xẹt qua tạo thành một đạo dấu vết, nhìn Nghệ Phong châm chọc nói:
– Còn giãy giụa làm gì. Nhị giai vĩnh viễn là nhị giai. Chỉ có một con đường chết!
– Phải không? Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết chính là, cho dù các ngươi tương đương ngũ giai cũng không có gì là giỏi!
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lưu lại một đạo tàn ảnh bị cơn lốc cắn nát.
– Keng…
Ác Lão Yêu gần như không kịp phản ứng, Nghệ Phong đã chạy tới trước mặt hắn. Tiêm Hổ Kiếm hung hăng va chạm với trọng kiếm của hắn. Nghệ Phong dùng mười thành lực đạo, khiến Ác Lão Yêu không ngừng lui về phía mặt sau mấy bước. Mỗi bước chân đều để lại một dấu chân rất sâu. Đồng thời, khí huyết nhộn nhạo! Trong lòng Ác Lão Yêu cảm thấy kinh hãi!
Nghệ Phong không kịp thừa thắng truy kích, hắn đã cảm giác trọng kiếm của Ác Lão Đại chém về phía hắn từ sau lưng. Hai người này phản ứng cực nhanh, khiến Nghệ Phong không thể không khâm phục. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi nghĩ tới hai huynh đệ Cao Thiên Cao Không. Chiến thuật cùng tấn công của bọn họ cũng không tệ. Nhưng so với hai huynh đệ Ác Lão Đại này vẫn thiếu một phần hung tàn.
– Keng…
Nghệ Phong trở tay chống lại. Binh khí va chạm vào nhau phát ra ánh lửa. Nghệ Phong và Ác Lão Đại đều rút lui về phía sau.
Ác Lão Đại kinh hãi nhìn Nghệ Phong đang đứng trước mặt, trong mắt đầy vẻ không tin. Hắn thật sự không ngờ được sau khi Nghệ Phong trúng một chiêu của đệ đệ hắn, lại vẫn còn có thể đấu ngang tay với hắn. Ác Lão Đại kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ vừa rồi không phải là tên tiểu tử vẫn còn bảo tồn được thực lực chứ?
– Ta nói rồi, ngũ giai không có gì là quá giỏi!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, kiếm lại cắt qua không gian, tạo ra tiếng xé gió, như một cơn lốc mạnh mẽ đâm về phía Ác Lão Yêu. Không phải các ngươi cùng đánh lợi hại lắm sao? Vậy trước hết chém rơi một bàn tay của ngươi, sau đó các ngươi hãy xem bản thiếu gia thu thập các ngươi thế nào!
– Keng… Keng… Keng…
Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong liên tục va chạm ba lần với Ác Lão Yêu. Thân ảnh hắn không ngừng bay ngược ra. Ác Lão Yêu cũng thật sự không ngờ được tốc độ xuất kiếm của Nghệ Phong lại nhanh như vậy. Trong chớp mắt đã liên tục xuất ra ba kiếm, hơn nữa kiếm sau còn mạnh hơn so với kiếm trước.
Ác Lão Yêu gần như không có chút thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể máy móc dùng kiếm cường điệu nghênh đón. Nhưng mỗi lần va chạm, hắn liền cảm giác cánh tay đau đớn khủng khiếp. Toàn thân hắn dường như đã muốn gãy lìa. Huyết khí bốc lên trong không gian. Dấu chân dưới mặt đất in sâu tới hơn mười cm. Từng đạo kình khí phát ra càng khiến cỏ cây ở phạm vi xung quanh bọn họ đều đổ rạp xuống.
Khóe miệng Ác Lão Yêu trào ra chút máu. Hắn kinh hãi nhìn Nghệ Phong, không rõ thiếu niên này đột nhiên ăn xuân dược hay sao, lại biến thành mạnh như vậy? Đây có phải chính là tiểu tử vẫn nhẫn nhịn ở trước mặt bọn họ hay không?
Nghệ Phong thấy chân Ác Lão Yêu đạp mạnh vào trong đất, lui tới mức không thể lui được nữa. Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn vừa định đâm kiếm thứ tư tới, lại phát hiện bên trái hắn vang lên tiếng xé gió. Tiếng động mang theo một cơn lốc mạnh mẽ dẫn, khiến tóc Nghệ Phong bị thổi tung lên, thật ra lại có vài phần tiêu sái.
– Chết tiệt…
Trong chớp mắt Nghệ Phong cảm giác được sức mạnh xông tới, Nghệ Phong biết lúc này sẽ không kịp né tránh.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng nói:
– Chẳng lẽ ngươi cho là đánh lén có thể bảo vệ được đệ đệ ngươi sao?
Nghệ Phong còn nói chưa dứt lời, toàn thân hắn cũng đã biến mất. Điều này khiến Ác Lão Đại nghi hoặc vạn phần. Nhưng hắn còn không có hiểu được hàm ý trong lời nói của Nghệ Phong. Bất ngờ hắn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của đệ đệ hắn. Hắn ngó sang, chỉ thấy Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong đã đâm thủng cánh tay Ác Lão Yêu. Nếu không phải thân thể Ác Lão Yêu khỏe mạnh, sợ là một kiếm này đã đâm thủng ngực.
– Lão Yêu…
Ác Lão Đại kêu lớn một câu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong gần như muốn phát ra lửa. Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, không hề có chút lưu tình, rút mạnh Tiêm Hổ Kiếm. Một dòng máu mạnh mẽ bắn ra. Vết máu bắn cả lên người Nghệ Phong. Hắn vội vàng lùi về phía sau mấy bước, lúc này mới ổn định được thân thể.
Ác Lão Đại chạy vội về phía trước, bịt cánh tay đang bị thương của Ác Lão Yêu, muốn ngăn dòng máu đang không ngừng phun trào. Nhưng chỗ vết thương đó, máu phun giống như nước suối, đã tẩm ướt nhuộm đỏ cả một mảng quần áo của Ác Lão Đại!
Ác Lão Đại nhìn Nghệ Phong đầy u tối, giống như muốn dùng thiên đao vạn quả Nghệ Phong.
Nghệ Phong không chút để ý gì đến ánh mắt này. Hắn nhìn hai người với vẻ xem thường:
– Bản thiếu gia đã sớm nói qua, các ngươi đúng là không giỏi.
Ánh mắt Ác Lão Đại âm u, hắn chẳng thể nghĩ tới một tiểu tử nhị giai này có thể đả thương bọn họ. Lúc này, Ác Lão Đại, ngay cả tâm tư nhúng chàm Ngu Phi cũng không có. Hắn bịt chặt cánh tay vẫn không ngừng phun máu của Ác Lão Yêu, ôm Ác Lão Yêu liền lắc mình cấp tốc bay ngược đi. Thậm chí ngay cả binh khí cũng không cần.
Dù thế nào, trong lòng Ác Lão Đại cũng không thể tin được, hôm nay hắn lại thu trong tay một thiếu niên, hơn nữa thiếu niên đó lại có thực lực kém bọn họ nhiều như thế? Tuy nhiên, nhớ tới thế tấn công sắc bén vừa nãy của thiếu niên này, hơn nữa còn có tốc độ quỷ dị, trong lòng hắn càng kinh hãi.
Nghệ Phong nhìn bóng dáng Ác Lão Đại đang mau rút lui, hắn cũng không ngăn cản. Hắn nhìn về phía Ác Lão Đại la lớn:
– Nhớ kỹ, lần sau nếu ngươi lại trêu chọc bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ dùng một kiếm lấy đầu ngươi!
Thân thể Ác Lão Đại chấn động mạnh, nhưng tốc độ lập tức chạy càng thêm mau lẹ. Dưới tình huống sinh mạng bị nguy hiểm, hắn gần như đã quên Ngu Phi người khiến hắn chấn động.
Khi Nghệ Phong bình ổn khí tức, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hồng nhan họa thủy đã gây một trận gió đợt sóng này.
Hiện tại Ngu Phi cảm giác toàn thân nàng nóng khủng khiếp, giống như một lò lửa. Chân càng kẹp chặt, thân thể thoáng vặn vẹo có chút, tản ra xuân tình dụ hoặc. Đặc biệt là cặp mắt đầy mơ màng, thể hiện suy nghĩ của Ngu Phi.
Nghệ Phong thấy bộ dạng Ngu Phi như vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ, nữ nhân này vẫn còn đàn. Tuy rằng độc xuân của mỹ hoa không tính là quả mạnh, nhưng tích lũy theo thời gian, lại có thể tính là đứng đứng đầu. Đã lâu như vậy, nàng lại không dùng đấu khí xua tan, chậc chậc, thật phiền phức.
Nghệ Phong nghĩ vậy, cười ha ha nhìn Ngu Phi. Không thể không nói, tiên tử phát ra xuân tình, càng có sức mị hoặc. Ít nhất giờ phút này. Nghệ Phong cảm thấy sự quyến rũ của Ngu Phi gần như có thể sánh ngang với Điệp Vận Du. Tiên tử biến thành nữ nhân quyến rũ, quả thật rất mị hoặc.
Ngay lúc Nghệ Phong đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng đàn của Ngu Phi lại càng trở nên mạnh mẽ, Tiếng đàn vang vọng trong ngọn núi yên tĩnh, vang dội khác thường. Nghệ Phong không khỏi nhíu mày. Vừa rồi, tiếng đàn đã thu hút hai người tới, nếu chờ thêm một chút nữa, lại thu hút thêm mấy người tới gây phiền phức cho hắn sao.
Khi âm hưởng chậm rãi yếu xuống, Nghệ Phong lại đột nhiên phát hiện ánh mắt mờ mịt của Ngu Phi đã chậm rãi tan biến. Cái cổ đang ửng đỏ cũng từ từ khôi phục lại màu tuyết trắng… Nghệ Phong cảm thấy thần kỳ, ánh mắt lại chuyển dời đến một vị trí khác.
Chỉ thấy một con âm xà đang cuốn quanh dưới chân Ngu Phi. Nhìn nó phun xà tín (lưỡi rắn), trông cực kỳ buồn nôn. Cùng lúc đó, chân Ngu Phi cũng giật giật, chịu đựng sự kinh hãi này này. Gần như không có bất kỳ điều gì bất ngờ, con rắn liền lào tới cắn Ngu Phi.
– A…
Cùng với tiếng thét cói tai của Ngu Phi, Nghệ Phong cười càng thêm cổ quái. Độc của mỹ hoa lại thêm độc của âm xà. Chậc chậc, xem ra hiện tại cho dù tam trưởng lão đến cũng không có cách nào khác! Chẳng lẽ nữ nhân này còn có thể dựa vào đánh đàn để giải độc?