Phần 426: Dương hương hoa
Trên đường đi, Ngu Phi lại khôi phục tư thế thanh nhã của nàng, ngoài việc nói với Nghệ Phong khi thấy dược thảo ra, không hề có bất kỳ lời nói nào khác, sắc mặt bình tĩnh, con mắt trong suốt thấy đáy. Dọc đường đi lên ngọn núi cao nhất, nàng vẫn luôn im lặng, giống như đã hoàn toàn quên hết chuyện vừa rồi.
Nghệ Phong thấy dáng điệu Ngu Phi như vậy, hắn cũng không chủ động nói điều gì. Dọc đường lên phía trên trừ việc hái một ít dược liệu ra, cũng ngẫu nhiên đụng phải vài con ma thú nhỏ. Điều này khiến Nghệ Phong hoài nghi, có phải sẽ có tuyệt đại giai nhân tiếp khách hay không? Chẳng lẽ vận khí cũng sẽ tốt như vậy? Tuy nhiên, Nghệ Phong nhìn Ngu Phi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, Nghệ Phong lại cảm thấy oan ức. Sao có thể như vậy được? Sau khi chuyện xảy ra, nàng không phụ trách còn chưa tính, lại còn bày ra vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh như chuyện gì cũng không phát sinh, lại khôi phục bộ dạng tiên tử nhã lịch sự nhặn của nàng như vậy được.
– Đây là một nữ nhân xấu!
Trong lòng Nghệ Phong thầm hung hăng một câu.
– Ngươi biết ở đâu có hỏa liệt quả hay không?
Ngu Phi bỗng nhiên mở miệng nói. Điều này khiến Nghệ Phong đang đi phía trước không khỏi sửng sốt.
– Hỏa liệt quả?
Nghệ Phong nhíu mày, nhìn Ngu Phi nói.
– Hình như khi chế luyện đan dược lục giai mới dùng tới dược quả này. Nàng muốn thứ đó làm gì?
Lần trước, khi ở Khủng Cụ Chi Thành, nữ nhân này từng cầu xin hắn giúp chế luyện đan dược cao giai. Nghệ Phong không hiểu nàng muốn nhiều đan dược như vậy làm gì. Đặc biệt đan dược phía trên lục giai, người bình thường căn bản không sử dụng đến, cũng luyến tiếc không nỡ tùy ý sử dụng.
– Nó là dược liệu chính để chế luyện một loại đan dược.
Ngu Phi nói.
– Ta biết, ta là hỏi nàng. Nàng cần thứ đó làm gì? Thân thể nàng có bệnh sao?
Nghệ Phong nhíu mày, lập tức nói.
– Nếu nàng có vấn đề, thật ra có thể cho ta xem qua, có thể không cần tìm hỏa liệt quả như vậy.
Đừng nói hỏa liệt quả khó tìm, quan trọng nhất như vậy là bên cạnh thiên tài địa bảo như vậy thường có ma thú bảo vệ, nếu muốn lấy được cũng không dễ dàng.
Ngu Phi lắc đầu:
– Không phải ta, nhưng ta có chỗ cần dùng!
– A…
Nghệ Phong cũng không tiếp tục hỏi xuống, ngược lại trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm…
– Hỏa liệt quả thường sinh trưởng ở gần mặt trời. Nơi mặt trời càng chói chang càng dễ sinh trưởng. Đồng dạng, lửa cũng mạnh hơn. Phải là nơi phù hợp với hai điều kiện này mới có thể tìm được hỏa liệt quả. Giống như hiện tại, chúng ta đang ở phía khuất ánh mắt trời, không thể tìm thấy hỏa liệt quả!
Ngu Phi thoáng ngẩn người. Thật sự không ngờ lại phức tạp như vậy. Trong lòng nàng lại thoáng có chút cảm giác may mắn. May mắn đụng phải Nghệ Phong, bằng không, nàng sẽ giống như ruồi không đầu đâm loạn khắp nơi.
– Sao ngươi biết được phương hướng bên kia có lửa mạnh?
Ngu Phi hỏi.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, nhìn Ngu Phi nói:
– Ngươi đi theo ta thôi!
Dường như phía mặt nhiều ánh sáng, ma thú càng nhiều, cũng càng hung hãn hơn. Đồng dạng, người của tổ chức cường đạo cũng tập trung hơn nửa ở bên kia. Chắc bên kia có tỉ lệ xuất hiện tình trạng thiên địa khác lạ quá lớn.
Tuy rằng đi ra phía sau đi tìm hỏa liệt quả có chút phiền phức, nhưng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ bình thản của Ngu Phi, lại ma xui quỷ khiến hắn lại đáp ứng nàng.
Ngu Phi cũng lập tức cảm thấy sửng sốt. Nàng thật sự không ngờ được lần này Nghệ Phong sẽ sảng khoái đồng ý như vậy. Trong sự ảnh hưởng của nàng, cho tới bây giờ Nghệ Phong cũng không bởi vì nàng là cầm tiên Ngu Phi mà có ý nghĩ như những người khác. Ngu Phi nghĩ vậy mặt không khỏi đỏ hồng. Nàng nghĩ hẳn là sau khi xảy ra chuyện lúc đó, đã khiến tâm lý Nghệ Phong phát sinh biến hóa. Nói cách khác, Nghệ Phong cũng không quên được chuyện kia? Nhưng, mình thật sự cũng có thể quên được sao?
Ngu Phi khẽ thở dài một hơi, không dám tiếp tục nghĩ về chuyện này.
Ngu Phi yên lặng đi theo phía sau Nghệ Phong, vẫn là bộ dạng không nhiễm bụi trần. Nếu là người thường thấy được, hẳn là không không thể coi thường được.
– A…
Ngay sau khi Ngu Phi trầm mặc đi tới, nàng mạnh mẽ đụng vào người Nghệ Phong, do hắn đang phía trước đột nhiên dừng lại. Thân hình mềm mại ép lên phía sau lưng Nghệ Phong, khiến trong lòng Nghệ Phong không khỏi cảm thấy rung động.
Hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Phi, thấy nàng vội vàng lui lại phía sau hai bước, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn biểu tình của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không giải thích, chỉ vào dược thảo trước mặt nói:
– Không phải nàng muốn mỹ hoa sao? Ha ha, đây là Dương Hương Hoa, có hiệu quả gần bằng với Mỹ Hoa, nhưng dược tính quả thật mạnh hơn Mỹ Hoa đến trăm lần!
Ngu Phi bình tĩnh nhìn lại, nhìn đóa hoa màu vàng trước mặt đang tỏa ra mùi thơm. Nàng không khỏi ngẩn người. Nàng chưa từng nghe nói qua về loại hoa này.
Nghệ Phong mỉm cười, loại Dương Hương Hoa này, đừng nói là Ngu Phi không biết, ngay cả rất nhiều y sư cao cấp cũng không biết. Đây là nhân lúc ngũ trưởng lão còn không ẩn cư trong thánh địa và một đám độc sư bằng hữu phát hiện được. Loại hoa này coi như là khác loại. Nó sinh trưởng ở vùng đất tương đối ẩm thấp, nhưng trên toàn bộ bông hoa đều xuất hiện dương tính, chỉ có nụ hoa nhỏ kia là một khối cực âm. So với mỹ hoa, loại dược thảo này có dược tính mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, đây không phải là điều quan trọng nhất lớn. Điểm quan trọng nhất của nó không phải là có dược tính gần bằng mỹ hoa mà từ gốc rễ, thân của nó không cùng hệ, bởi vì nó có tính thuần dương, nhưng lại cực kỳ âm. Cho nên đối với việc chế luyện bất kỳ độc dược nào cũng có hiệu quả cực kỳ tốt.
Nghệ Phong thầm mỉm cười. Loại này đối với thứ đó hẳn là rất có tác dụng, đặc biệt ở địa bàn người khác.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói hiệu quả của loại dược liệu này, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng thò tay ra đang định hái.
Nghệ Phong thấy thế liền hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Ngu Phi nói:
– Nàng muốn chết sao? Nàng dùng tay hái mỹ hoa đã gặp phải hiệu quả như vậy. Huống chi là Dương Hương Hoa có dược tính mạnh hơn so với nó rất nhiều.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, bị hoảng sợ vội vàng rút tay lại, trên mặt thoáng ửng đỏ, hiển nhiên nàng vừa mới nhớ sự điên cuồng của nàng vừa rồi.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi dừng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra Nghệ Phong không phải sợ nàng lại bị dính độc một lần. Dù sao đi nữa hắn đã bị nàng làm qua một lần quá, nếu thêm một lần nữa, nhiều nhất lại khiến hắn chảy nước mắt thêm một lần. Nhưng loại hoa này còn có hiệu quả khác. Ngu Phi là nữ nhân. Âm dương đối đầu, có quỷ biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.
Nghệ Phong thật cẩn thận lấy từ trong nhẫn ra một cái túi, sau đó tiến về phía Dương Hương Hoa. Thật ra rắn âm tính cũng không dám đứng ở bên cạnh nó, cho nên Nghệ Phong dùng mảnh vải bao lấy đóa hoa, dùng sức gập lại, đồng thời trong nháy mắt người nghiêng người tránh thoát.
Cùng lúc đó, hoa hành bắn ra một chất lỏng, khiến Nghệ Phong đau lòng không thôi.
Nghệ Phong đặt đóa hoa sang một bên, sau đó lấy ra một cây nhánh cây bên cạnh, thật cẩn thận đào trên mặt đất. Rất nhanh, toàn bộ thân rễ Dương Hương Hoa đã được Nghệ Phong lấy ra. Làm xong tất cả điều này, Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Dùng mảnh vải đã bao lấy nó bỏ vào trong nhẫn. Liếc mắt nhìn chất lỏng bị bắn ra bên cạnh, trong lòng hắn rất chờ mong có cường đạo có thể đụng chạm tới. Nghĩ đến đó, hắn cũng cảm thấy sẽ rất thú vị.
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong làm thành thạo như vậy, nàng thoáng ngẩn người. Nàng nhớ tới bộ dáng Nghệ Phong mỗi khi lấy dược liệu trên đường đi, nàng không khỏi cười gượng. Nếu là nàng sẽ phải ăn thiệt thòi nhiều tới mức nào?
Ánh mắt Ngu Phi nhìn Nghệ Phong đầy khâm phục. Hiểu biết của hắn thật sự nhiều hơn so với chính mình rất nhiều.
– Cho nàng…
Nghệ Phong đưa đóa Dương Hương Hoa cho Ngu Phi. Thứ này có tính hiệu quả gần giống với phấn mỹ hoa.
– Cảm ơn…
Ngu Phi thò tay quả nhận, thả lại vào trong nhẫn.
– Không cần cảm ơn, ta chỉ không muốn lại bị nàng ngược đãi mà thôi. Ta đã mất đi một lần, không thể lại mất đi lần thứ hai.
Nghệ Phong rất oan ức nói.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, trên mặt nàng thoáng đỏ hồng, nhưng gần như chợt lóe tới, lập tức liền khôi phục lại tư thế tiên tử không nhiễm bụi trần, cao quý thanh lịch, mỏng manh, duyên dáng.