Phần 451: Các ngươi không đủ tư cách
Ánh dương quang bị ánh sáng trên thân thể nhị nữ làm cho lu mờ, hai thân thể mềm mại xinh đẹp không ngừng nhảy múa trong hư không, tựa như tinh linh, lại tựa như nữ thần mang theo ánh sáng. Chỉ có điều, dư âm từ trận chiến của hai người lại khiến cho bốn phía trở thành địa ngục. Bão cát đầy trời tàn phá không gian, vô số cuồng phong gào thét, bao phủ toàn bộ giác đấu trường, cho dù là những cây cối ở xa trung tâm giác đấu trường vẫn bị trận vòi rồng cực lớn này nhổ bật gốc.
Kình khí bắn ra nghiền nát những khối đã lớn thành đá vụn, bắn ra khắp bốn phía, mang theo tiếng xé gió. Có thể thấy được lực lượng ẩn chứa bên trong những mảnh đá vụn này lớn đến mức nào. Đài chủ tịch cách trung tâm giác đấu trường không xa, đám đệ tử hoảng sợ nhìn một màn này, đến giờ bọn họ mới hiểu được, thì ra sư muội Thủy Nhược Vân của bọn họ lại mạnh đến như vậy. Mạnh đến mức khiến cho người ta hoảng sợ. Đối với vị sư muộn ôn hòa tựa như nữ thần này, hình thành sự kính nể phát ra từ tận đáy lòng.
Lăng Ngọc Nhã chứng kiến một màn này, khẽ cười. Đã được mọi người kính nể, về sau Thủy Nhược Vân tiếp nhận Tịnh Vân Tông cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bất quá đối vời hiếu hiện của những đệ tử này, Lăng Ngọc Nhã vẫn không khỏi nhíu mày, cho dù nàng đã thi triển vòng phòng hộ, nhưng trong đám đệ tử này vẫn có người sợ hãi lui lại đằng sau vài bước.
– So với Nhược Vân, quả thực mấy hài tử này còn kém xa. Tồn vong của Tịnh Vân Tông, vẫn phải cần Nhược Vân gánh vác.
Lăng Ngọc Nhã thì thào.
Cũng không biết là qua bao lâu, tiếng gió gào thét trong hư không dần dần yên ắng lại, tro bụi cũng mờ nhạt dần, phủ xuống một tầng màu xám dày đặc dưới mặt đất. Thân ảnh của 2 nữ dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tuy rằng nhị nữ ở giữa khu vực trung tâm, nhưng trên thân không nhiễm bất cứ hạt bụi nào. Chỉ là khuôn mặt có chút ửng đỏ, chứng minh rằng các nàng cũng không phải là không bị ảnh hưởng như trong tưởng tượng.
Đám tiểu thế lực liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.
– Chẳng lẽ là hai người bất phân thắng bại?
Nếu đánh giá qua, nhị nữ tựa hồ thực sự không bị chút ảnh hưởng, đối mặt nhìn nhau, không có bất cứ tia dị thường nào.
Rốt cục có người ánh mắt sắc bén phát hiện ra, chiếc váy của hai người đã bị thiếu đi một mảnh, không còn vật che chắn. Đôi chân mềm mại, trắng bóc mê người của hai nàng lõa lồ trong không khí, vô cùng mị hoặc. Khiến cho người ta thất thần, không tự chủ được dán mắt vào đó.
– Rốt cục là ai thắng ai thua đây?
Trong đầu mọi người không hẹn mà gặp đồng thời xuất hiện ý nghĩ này, lẳng lặng chờ đợi 2 người mở miệng.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, sau khi ổn định lại huyết khí có chút quay cuồng trong cơ thể, Thi Đại Nhi nở một nụ cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Đệ tử Tịnh Vân Tông thấy bộ dáng nàng như vậy lập tức cả kinh. Sao ma nữ này lại đắc ý như vậy? Chẳng lẽ là nàng thắng?
Bọn họ vụng trộm quay đầu nhìn Lăng Ngọc Nhã, lại phát hiện ra Lăng Ngọc Nhã không có chút biến hóa nào, vẫn lẳng lặng ngồi đó.
Thi Đại Nhi đi về phía trước vài bước, từ trong đống tro tàn nhặt lên hai mảnh vải, sau đó phủi phủi bụi bặm trên mặt, cười hì hì nhìn về phía Thủy Nhược Vân nói.
– Thủy sư tỷ, hình như là ta chiến thắng!
Thủy Nhược Vân nhìn hai mảnh vải trong tay Thi Đại Nhi nói.
– Ta không biết Thi sư muội thắng ta ở điểm nào.
Thi Đại Nhi cười rất đắc ý, chợt đem hai mảnh vải ra ghép vào nhau, sau đó vuốt phắng. So sánh mà nói diện tích của hai mảnh vải quả thực khá tương đồng, bất quá nếu nhìn kỹ một chút, mảnh vải màu xanh hơi lớn hơn một chút.
– Hi hi, Thủy sư tỷ, y phục của tỷ bị cắt lớn hơn một chút. Đây chẳng phải là chứng minh ta thắng tỷ hay sao?
Đám người Thánh Tông nghe thấy Thi Đại Nhi nói vậy, lập tức trở nên vô cùng cao hứng.
– Thắng, là Thánh Tông ta thắng!
– Tịnh Vân Tông cũng không hơn gì thế này, chậc chậc!
– Vẫn là Thánh Tông ta xuất hiện lớp lớp nhân tài, Tịnh Vân Tông đều là một đám rác rưởi…
Lăng Ngọc Nhã nhàn nhạt quét mắt về phía đám người văng lời thô tục, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, đám người này đều là những đệ tử yếu ớt trong Thánh Tông, thậm chí nàng khinh thường không thèm đối phó. Những cường giả chính thức của Thánh Tông không hề có ai mở miệng. Lăng Ngọc Nhã nhìn về phía những người này, sau đó lại nhìn về phía hai mảnh vải trong tay Thi Đại Nhi. Mọi người đều biết, lần giao đấu này vẫn là ngang sức ngang tài. Hai mảnh vải chỉ chênh lệch một cái móng tay, sao có thể quyết định thắng bại? Chỉ có điều, ma nữ Thánh Âm Tông kiên quyết nói là nàng thắng, bọn họ cũng không tìm được lý do gì để phản bác. Bất quá cao thủ chân chính đều hiểu rõ trong lòng.
– Như thế nào, Thủy sư tỷ? Tỷ không thừa nhận sao? Tỷ cứ tưởng tượng xem, y phục mỗi lần ta chém xuống nhiều hơn tỷ một chút, nếu nhiều lần cộng lại, đương nhiên y phục của tỷ bị ta lột xuống hết trước rồi? Đến lúc đó nhất định tỷ sẽ trần trụi trước đó!
Thi Đại Nhi rất chân thành giải thích, từ đáy lòng âm thầm cảm tạ Nghệ Phong, lý luận này chính là do hắn quán thâu cho nàng.
Thủy Nhược Vân khẽ cười, nàng nhìn Thi Đại Nhi nói.
– Đã như vậy, ta đợi ngươi cắt hết y phục của ta xuống.
Thủy Nhược Vân cũng thực không ngờ, lần này Thi Đại Nhi lại thực sự đâm xuống dưới chân nàng, để cho nàng ấy chiếm được một điểm tiện nghi. Thế nhưng chuyện như vậy còn có lần sau sao?
– A… Lại đánh tiếp sao, ta thắng rồi vì sao phải đánh tiếp?
Thủy Nhược Vân ngạc nhiên, nếu như Thi Đại Nhi đã cương quyết nói nàng thắng, cũng không phải là không thể.
– Chẳng lẽ Thánh Tông các ngươi quyết đấu chính là như thế?
Tự nhiên, Thủy Nhược Vân không thể cứ như vậy buông tha cho Thi Đại Nhi, bằng không toàn bộ đại lục sẽ đồn đại Tịnh Vân Tông không bằng Thánh Âm Tông, đến lúc đó…
Thi Đại Nhi thở phì phì nói.
– Vừa nãy là do Thủy sư tỷ cương quyết muốn khiêu chiến ta mà, khiến ta phải miễn cưỡng tiếp nhận. Hiện tại ta mệt rồi, không đánh không được sao?
Bản chất ma nữ của Thi Đại Nhi được phát huy một cách tinh tế.
– Huống chi, nếu ta đánh với tỷ, chờ một lúc sau Phong ca ca đến. Tỷ sao có khí lực đánh cùng hắn? Hắn mới là nhân vật chính muốn khiêu chiến tỷ mà!
Bộ dạng Thi Đại Nhi tựa hồ đang suy nghĩ vì Thủy Nhược Vân…
Ầm!
Một câu nói kia lập tức khiến cho đám đông vô cùng rung động. Không ngờ Thi Đại Nhi lại không phải là đại biểu mà Thánh Tông phái ra. Tất cả mọi người sững sờ, thậm chí bao gồm cả Thủy Nhược Vân cùng Lăng Ngọc Nhã.
– Ai nha, không nói cùng các ngươi nữa, Phong ca ca chính là như vậy đó, luôn muốn người khác phải chờ hắn. Ta thấy các ngươi nhàm chán, mới chạy ra, thực không thể tưởng tượng được Thủy sư tỷ lại kiên quyết khiêu chiến ta, ta chỉ có thể tiếp nhận, người ta đang rất ủy khuất đây này.
Vẻ mặt Thi Đại Nhi tràn đầy biểu lộ thương tâm, tựa hồ đang thực sự rất ủy khuất.
Lăng Ngọc Nhã nghe được mấy lời này của Thi Đại Nhi, coi như công phu hàm dưỡng của nàng rất cao cũng không nhịn nổi, đứng dậy dùng ngữ khí mỉa mai nói.
– Thánh Tông quả nhiên là danh bất hư truyền? Quyết đấu như vậy, chẳng lẽ cả Thánh Tông đều là một đám rác rưởi, không dám xuất hiện ở đây? Hay là sợ quá không dám bước ra tiếp nhận lời khiêu chiến?
– Ha ha.
Lăng Ngọc Nhã vừa nói xong, chợt vang lên một tiếng cười đầy càn rỡ.
– Thánh Tông ta khiêu chiến trước chính là muốn cho các ngươi một chút mặt mũi, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta đến đúng giờ? Thực xin lỗi, các ngươi không đủ tư cách!
Vừa dứt lời, lập tức xuất hiện một thân ảnh trong giác đấu trường, quét mắt nhìn qua, ánh mắt tràn ngập khinh thường cùng cao ngạo. Tựa hồ hắn mới là trung tâm của thế giới vậy.
– Phong ca ca…
Thi Đại Nhi nhìn thấy diện mạo người này, lập tức kinh hỉ hét lớn.