Phần 460: Tái chiến
– Lâm Mặc! Trở về!
Hồng Mộc nhìn về phía Lâm Mặc quát to một tiếng. Lâm Mặc phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghệ Phong, không cam lòng ly khai.
– Đợi một chút!
Đúng lúc Lâm Mặc muốn quay người rời đi, Nghệ Phong đột nhiên hô lên một tiếng, nhìn Lâm Mặc đầy khinh thường, tựa hồ muốn vũ nhục hắn.
– Mang nàng về!
Nghệ Phong di chuyển Tiêm Hổ Kiếm rời khỏi cổ Thủy Nhược Vân, vẽ lên một đạo quỹ tích, quấn trở lại trên hông của hắn, tựa như là một chiếc đai lưng xinh đẹp. Lâm Mặc liếc nhìn Nghệ Phong, lúc này mới đi tới chỗ Thủy Nhược Vân. Hắn vừa định tiến đến đỡ Thủy Nhược Vân, đã thấy Thủy Nhược Vân đứng lên, ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu, dùng thanh âm suy yếu nói.
– Không cần đỡ!
Nghệ Phong kinh dị liếc nhìn Thủy Nhược Vân, rõ ràng Thủy Nhược Vân không thụ thương nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn.
– Có ý tứ! Mười thành lực đạo Toái Phá vẫn không thể đánh gục nổi nàng. Không ngờ Tịnh Vân Tông lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều.
Thủy Nhược Vân phất tay ngăn cản Lâm Mặc, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong chắp tay nói.
– Trận quyết đấu này là Nhược Vân thất bại, bại tâm phục, khẩu phục! Bất quá, có cơ hội, Nhược Vân nhất định sẽ một lần nữa lãnh giáo tài nghệ của Nghệ sư huynh!
Nghệ Phong đáp lễ, ngạo nghễ nhìn Thủy Nhược Vân, thản nhiên nói.
– Nguyện phụng bồi!
Thủy Nhược Vân lại nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lúc này mới có chút thất thểu đi về phía đài chủ tịch…
– Sư tổ, Nhược Vân khiến cho người thất vọng rồi!
Thủy Nhược Vân đi đến đài chủ tịch quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Ngọc Nhã dập đầu nói.
– Thắng bại là chuyện thường của binh gia! Nhược Vân, con không cần để ý!
Lăng Ngọc Nhã thò tay đỡ lấy Thủy Nhược Vân, nàng nhìn ra Thủy Nhược Vân đã tận lực. Chỉ là, Thủy Nhược Vân còn chưa kịp thi triển ra thực lực chân chính đã thất bại, điều này khiến cho nàng có chút tiếc hận, bất quá tiểu tử này tự ngạo không khác gì Liễu Nhiên. Đã như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi vì ngạo khí mà phải trả một cái giá đắt.
Tịnh Vân Tông không muốn mất mặt mũi như vậy, nàng muốn thắng, đền bù lại ảnh hưởng xấu do thất bại của Thủy Nhược Vân mang lại.
– Cảm ơn sư tổ!
Thủy Nhược Vân cũng không nói thêm gì nữa, cũng không có lui xuống chữa thương. Nàng trở lại chỗ ngồi, lẳng lặng nhìn Nghệ Phong trong sân, không buồn không vui!
Nghệ Phong cảm thấy ánh mắt của mọi người tập trung lên trên người hắn, lướt mắt nhìn qua bốn phía, cảm thấy đệ tử Lăng Ngọc Nhã muốn tìm còn chưa tới, hắn cũng đi về phía Thi Đại Nhi.
– Phong ca ca! Ca ca không sao chứ?
Thi Đại Nhi lau vết máu trên khóe miệng Nghệ Phong, lại phát hiện ra vết máu đã sớm đóng vảy, căn bản là không lau được. Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi cười nói.
– Bị thương một chút, không có gì đáng ngại!
Thi Đại Nhi nghe thấy Nghệ Phong nói như vậy, cười khanh khách nói.
– Ta biết ngay mà, ca ca nhất định sẽ thắng! Phong ca ca có cần ta thường cho ca ca một nụ hôn hay không?
Nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm, đôi môi đỏ mọng, tràn đầy mị hoặc, khiến cho trái tim Nghệ Phong đập nhanh hơn. Nghệ Phong cố gắng gạt bỏ tà niệm, lắc lăc đầu nói.
– Cái này thì miễn!
– Hi hi! Phong ca ca, thực sự là sư tôn ta không có ở đây! Thực sự ca ca không muốn?
Thi Đại Nhi nói xong, liếm liếm bờ môi đỏ mọng, nhìn Nghệ Phong cười nói.
Ma nữ! Mị người không đền mạng! Bất quá, lời của ma nữ, sao Nghệ Phong dám tim? Vừa nhớ lại Yêu Hậu đẹp đến mức cùng cực, Nghệ Phong đã cảm thấy da đầu run lên!
– Chuyện này, Đại Nhi! Nàng biết đấy, ta rất chính nhân quân tử, nàng đừng cố gắng dụ hoặc ta, vô dụng thôi!
Vẻ mặt Nghệ Phong chính khí, nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua bờ môi ướt át, mềm mại của Thi Đại Nhi.
– Aizz! Nếu Phong ca ca đã không muốn, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Sau này, Phong ca ca cũng đừng có tìm ta nữa! Hi hi!
Tiếng cười như chuông ngân của Thi Đại Nhi vang lên, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chứng kiến Thi Đại Nhi xinh đẹp yêu kiều, đặc biệt là cặp môi đỏ mọng, mị hoặc cùng thanh thuần đồng thời tồn tại song song với nhau. Cả đám nuốt từng ngụm nước miếng. Chứng kiến tư thái của Nghệ Phong, Thi Đại Nhi cũng không quấy rầy hắn nữa. Ánh mắt nàng nhìn về phía hắn có chút si mê, khuôn mặt anh tuấn hơn người, bờ môi đơn bạc, cái cằm đầy đặn. Có lẽ bởi vì thụ thương, sắc mặt có chút tái nhợt, trong những tài tuấn trẻ tuổi Thi Đại Nhi từng gặp, so về anh tuấn nhiều không kể xiết. Nhưng Thi Đại Nhi lại chỉ thích mỗi nụ cười tà mị này. Thi Đại Nhi nhớ lại lần thứ nhất nàng gặp Nghệ Phong, nhớ tới biểu lộ có chút hả hê đáng ghét đến mức bản thân muốn đánh hắn một trận, nàng không khỏi khẽ cười: Bộ dạng của Phong ca ca, thực đúng là muốn cho ăn đòn!
Chỉ là, thực không ngờ Nghệ Phong đơn giản như vậy đã đánh bại được truyền nhân của Tĩnh Vân Tông. Tuy rằng Thi Đại Nhi biết rõ Nghệ Phong thần bí không giống người thường. Nhưng nàng vẫn cho rằng, Nghệ Phong cũng không mạnh hơn nàng quá nhiều. Đặc biệt là hai năm thực lực Nghệ Phong biến mất, nàng càng khẳng định bản thân có thể sánh vai cùng Nghệ Phong rồi.
– Không thể tưởng tượng được, ta cùng Phong ca ca lại chênh lệch lớn đến như vậy! Đại Nhi, ngươi cần phải cố gắng! Không thể kém Phong ca ca quá xa được.
Thi Đại Nhi nắm chặt tay, đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm.
– Lăng Ngọc Nhã có chút quá thể rồi, chỉ sợ là sẽ phải tự mình gánh chịu hậu quả!
Trạm Lam viện trưởng nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, thản nhiên nói.
– Ha ha, xác thực! Có lẽ Lâm Mặc chính là do nàng sai đi khiêu chiến Nghệ Phong, sau đó mượn cơ hội này đẩy Khương Duy Kiệt ra. Nàng đã thua không chịu nổi rồi!
– Ha ha, với sự cao ngạo của Tà Tông, thấy hành vi của Tĩnh Vân Tông như vậy, khó trách người ta mắng to Tĩnh Vân Tông đều là rác rưởi!
– Bất quá, một trận chiến này chỉ sợ Nghệ Phong sẽ không thoải mái rồi, đệ tử lần này Lăng Ngọc Nhã gọi tới khẳng định là sẽ không quá yếu. Nghệ Phong chỉ có thực lực tam giai, hơn nữa lại thụ thương, sợ lần phần thắng không lớn.
– Cũng không nhất định, đệ tử của lão gia hỏa Liễu Nhiên kia, tuyệt đối sẽ không đơn giản, ta ngược lại rất muốn nhìn thấy tình cảnh của Tĩnh Vân Tông thua liên tiếp cả hai trận sẽ như thế nào?
– Ha ha, Lăng Ngọc Nhã vừa nghe thấy hai chữ “Liễu Nhiên” đã thất thố đến như vậy! Vốn hoàn toàn có thể sau chiến thắng của Nghệ Phong liền chấm dứt mọi chuyện, nhưng không ngờ bọn hắn lại một mực đòi nháo loạn tiếp. Ta cũng hiểu được một chút tính tình của tên tiểu tử Nghệ Phong kia, nếu như Tĩnh Vân Tông chấm dứt, hắn cũng sẽ ôn tồn. Nhưng nếu làm như thế này, chỉ sợ sẽ kích phát ngạo khí của hắn, sợ là loạn lại càng thêm loạn rồi.
Tôn lão cười cười.
Tiểu tử này ngay cả trước mặt Trạm Lam hoàng đế cũng không thu liễm chút nào, chẳng lẽ lại thu liễm trước mặt Tĩnh Vân Tông hay sao? Hôm nay, hắn đại biểu cho Thánh tông đến quyết đấu, hắn tuyệt đối sẽ không sợ đây là địa bàn của Tĩnh Vân, chỉ cần Tĩnh Vân Tông sử dụng thủ đoạn không đàng hoàng đối phó với hắn, tuy rằng Thánh tông chia rẽ, nhưng dưới tình huống này, an nguy của Nghệ Phong có liên quan trực tiếp đến mặt mũi của bọn hắn. Tĩnh Vân Tông chưa có đủ can đảm để đối mặt với lửa giận của Thánh tông.
– Đấu đi, đấu đi! Tốt nhất là đấu đến khi Liễu Nhiên xuất hiện, Liễu Nhiên cùng Lăng Ngọc Nhã, tuyệt đối sẽ là một chuyện vô cùng thú vị.
Một vài lão nhân âm dương quái khí thầm nói, Nghệ Phong đột nhiên chậm rãi vận chuyển Lăng Thần Quyết, ánh mắt của hắn vẫn một mực quan sát giác đấu trường. Nếu như Tĩnh Vân Tông đã muốn chiến, vậy thì chiến đi!
Nghệ Phong cũng biết, trận thắng vừa rồi quá thuận lợi, sợ là trận chiến này sẽ không dễ dàng như vậy. Lăng Ngọc Nhã tuyệt đối sẽ không tìm đến một kẻ yếu. Quyết đấu cùng truyền nhân Tĩnh Vân Tông có lẽ hắn lên núi lần này không phải là để đùa giỡn.