Phần 10: Thế cục của đế đô
Lúc Nghệ Phong trở lại đế đô, quả nhiên toàn bộ đế đô đã gió nổi mây phun. Cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, hoàng đế Trạm Lam cư nhiên thực sự nằm trên giường không dậy nổi, trừ hộ vệ của hắn và một vị cao cấp Y Sư có thể nhìn thấy hắn. Không còn bất luận kẻ nào gặp được hắn. Tình cảnh như vậy, nhất thời để cho đế đô giống như một quả boom sắp nổ tung.
Các cổ thế lực cũng có rất nhiều động tác, đồng thời toàn bộ đế đô cũng phân chia thành bốn cổ thế lực. Một phương lấy các thế gia lâu đời như Bạch Gia, Lý gia làm thế lực trung lập, hai cổ thế lực khác là thế lực do hai vị hoàng tử cầm đầu. Còn một cổ thế lực cuối cùng chính là Kim Lâu của Tử Âm.
Thế lực cực mạnh tự nhiên là các thế gia lâu đời, tuy rằng những thế gia lâu đời này bình thường đều không lộ ra thế lực của chính mình. Thế nhưng trải qua rất nhiều năm truyền thừa nội tình, có trời mới biết được bọn họ mạnh như thế nào. Cho nên cổ thế lực này không ai muốn đi trêu chọc, cũng không có ai thèm quan tâm. Những thế lực này trong bất luận thời kỳ nào đều đứng ở phía trung lập, cho nên mặc dù kinh khủng nhưng không mang tính uy hiếp.
Hai cổ thế lực cường đại khác, chính là thế lực của hai hoàng tử. Hai đại hoàng tử không chỉ thu phục được các thế gia cực mạnh trong đế đô, hơn nữa các thế lực khác bên ngoài cũng dũng mãnh vào đế đô, lựa chọn gia nhập thế lực của hai vị hoàng tử. Lúc này hai vị hoàng tử cũng trở thành quái vật lớn, không một ai ở đế đô dám trêu chọc bọn họ. Cho dù những thực lực như Bạch gia, Lý gia cũng tránh khỏi mũi nhọn của bọn họ.
Mà cổ thế lực yếu nhất chính là Kim Lâu của Tử Âm, tuy rằng Kim Lâu là cổ thế lực yếu nhất trong bốn cổ thế lực, thế nhưng lại không ai dám coi thường. Vốn dĩ nó chỉ là một bang hội nho nhỏ, cư nhiên thời gian ngắn ngủi hai năm đã trở thành to lớn kinh khủng như vậy. Không có bất luận một người nào dám coi thường, hơn nữa cổ thế lực này đang có xu thế không ngừng biến mạnh mẽ hơn. Điều này làm cho mọi người không khỏi bội phục Tử Âm và người đứng ở phía sau Tử Âm là Nghệ Phong. Tất cả những điều này đều tạo thành từ bàn tay của hai người.
Kim Lâu đã coi như một danh hiệu trong đế đô, danh hiệu này thậm chí còn đứng trên tam đại gia tộc. Có người thậm chí đã đánh giá, Kim Lâu lúc này đã không phải tam đại gia tộc có thể sánh ngang. Có thể thấy được tia sáng lúc này của Kim Lâu như thế nào.
Nghệ Phong vừa trở lại đế đô, đã nghe thấy các lời bàn tán nghị luận, hắn càng không ngờ Kim Lâu có thể trở thành một trong bốn thế lực lớn. Nghĩ đến thời gian bốn tháng hắn rời đi, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nghệ Phong thực sự có chút bội phục Tử Âm và Tần Y. Không nghĩ ra ngắn ngủi thời gian bốn tháng trời, bọn họ có thể khiến Kim Lâu bộc phát ra tài năng như vậy.
Chỉ bất quá, Nghệ Phong cảm thấy không hài lòng chính là, bước chân của Kim Lâu vẫn đi rất chậm. Nghệ Phong vốn tưởng rằng thời gian bốn tháng trời, Tử Bang có thể nhét hai phần ba thế lực ngầm trong đế đô vào túi, thế nhưng bây giờ thế lực ngầm chân chính nhét vào trong túi lại chỉ có một nửa. Một nửa còn lại đã bị hai vị hoàng tử nắm giữ.
Nghệ Phong thật sự không ngờ hai vị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ ý định với cả thế lực ngầm trong đế đô, hắn thầm nghĩ có nên gọi theo Cuồng Hổ dẫn mọi người bất chấp tất cả, khiến cho đế đô bị long trời lở đất một phen rồi nói tiếp.
Nhưng vừa nghĩ đến hoàng đế Trạm Lam đang nằm trên giường bệnh, điểm tâm tư ấy của Nghệ Phong lập tức thu liễm, bởi vì Nghệ Phong cũng không tin tưởng lão gia hỏa kia bị bệnh không ngồi dậy nổi. Có quỷ mới biết trong đầu hắn đang âm thầm kế hoạch điều gì.
Đương nhiên, hai vị hoàng tử cũng nhiều lần xảy ra tranh chấp, thế lực trong toàn bộ đế đô đã hiện ra. Hai đại hoàng tử đều không dễ dàng trêu chọc Kim Lâu. Tuy rằng Kim Lâu yếu nhất, bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều so với Kim Lâu. Nhưng hai người bọn họ ai cũng sợ Kim Lâu sẽ gia nhập phe cánh của đối phương.
Cũng chính bởi vì như vậy, Kim Lâu ngược lại bình tĩnh dị thường, nghênh đón cơ hội nhanh chóng phát triển.
Tử Âm nguyên bản cũng nghĩ dựa theo lời dặn dò của Nghệ Phong trước khi đi, nhét tất cả thế lực ngầm ở đế đô vào trong túi. Thế nhưng Kim Lâu phát triển cũng quá nhanh, rất nhiều vấn đề mới xuất hiện. Lúc này Tử Âm mới dừng lại bước tiến, thông qua bàn bạc cùng Cuồng Hổ và Tần Y. Chậm lại bước tiến, ổn định thực lực đang tăng vọt hiện tại.
Cũng bởi vì như vậy, Kim Lâu phảng phất giống như không để lộ chút mũi nhọn nào, an tâm đứng trong phạm vi các thế lực, không tạo nên một chút bão táp. Thế nhưng không một ai dám quên tình cảnh lúc Kim Lâu điên cuồng, cư nhiên phái ra hai Vương Cấp, mấy Tướng cấp, cùng với đông đảo tinh anh chỉ vì đối phó một bang hội nhỏ, hầu như trong nháy mắt bang hội kia đã bị Tử Bang huyết tẩy, đây cũng là bước đầu tiên mà Tử Bang bắt đầu trở nên điên cuồng. Lúc đó phe cánh Tử Bang xuất động, để cho mọi người trong đế đô cảm thấy sợ hãi. Thậm chí đại hoàng tử cũng không dám đứng ra nói một câu bênh vực bang hội kia.
Mọi người rất rõ ràng đây là Tử Bang muốn cho bọn hắn một uy hiếp, mà thực sự lần này cũng chính xác uy hiếp được mọi người. Đến cuối cùng Tử Bang thu thập một ít bang hội nhỏ, hầu như các bang hội nhỏ này đều lựa chọn đầu hàng, trong lúc nhất thời khiến thế lực của Tử Bang phát triển kinh khủng.
Mà hai Nghệ phủ ở đế đô cũng đồng dạng là đề tài hấp dẫn mọi người bàn tán, tiếng tăm của hai Nghệ phủ cư nhiên tương xứng. Một ít người tin tức linh thông, cũng biết sự sâu xa trong hai Nghệ phủ đó, cả đám có chút hả hê bình luận về Nghệ Công.
Nghệ Phong nghe mọi người đánh giá về Nghệ phủ của hắn, hắn cũng khẽ thở dài một hơi. Lúc vừa mới vào đế đô, Nghệ Phong rõ ràng nhớ kỹ, chính hắn đã từng nói “tương lai tiếng tăm của Nghệ phủ này nhất định bao trùm trên Nghệ phủ của ngươi!”, Hiện tại hắn làm được rồi. Chỉ là không biết Nghệ gia sẽ có suy nghĩ gì mà thôi.
Khi Nghệ Phong đi tới phủ đệ, hắn tưởng rằng mình đi nhầm đường. Kích thước phủ đệ tăng thêm hơn một nửa, hai chữ lớn “Nghệ Phủ” chế tạo bằng vàng ròng, chói mắt cực kỳ. Trước cửa để hai pho tượng ma thú thật lớn, vô cùng to lớn.
Nghệ Phong dùng sức xoa xoa con mắt của mình, hắn nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện không phải hắn đi nhầm. Bất quá kiến trúc hai bên Nghệ phủ lúc trước, bây giờ đều bị nhét vào trong phủ đệ của Nghệ Phủ, nguyên bản phủ đệ cấp bá tước đã đủ lớn, lần này tăng thêm diện tích gấp đôi. Nghệ Phong đều không thể tính toán ra nó lớn đến cỡ nào.
Nghệ Phong nhìn Nghệ Phủ vô cùng to lớn đồ sộ trước mặt, hắn lẩm bẩm nói nhỏ:
– Tần Y cũng quá cường đại rồi? Thời gian bốn tháng ngay cả phủ đệ cũng thay đổi dáng vẻ! Chọn nàng làm chủ nhân của phủ đệ quả thực không sai!
Nghệ Phong cười khổ, đáy lòng thực sự kính nể không thôi đối với năng lực của Tần Y, nếu như để cho hắn quản lý phủ đệ này, muốn phủ đệ có khí thế giống như bây giờ, thực sự không biết phải đến ngày tháng năm nào mới được.
Ngay khi Nghệ Phong đang cảm thán về phủ đệ, một câu hét lên vui mừng vang lên ngay bên tai Nghệ Phong:
– Thiếu gia! Người đã trở về sao?
Nghệ Phong định thần nhìn lại, chỉ thấy Liễu Mộng Nhiên mặc áo váy màu lam, xinh đẹp tuyệt trần, mang một chiếc khăn đội đầu tinh xảo. Đường cong toàn bộ thân thể linh lung, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy nét vui mừng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át tản ra dụ hoặc mê người. Khiến cho Nghệ Phong không kìm lòng được nghĩ muốn đi lên hôn một cái.
Nàng đứng yên lặng ở đó, cùng với cảnh vật kết hợp lại, tản ra mê hoặc, đồng thời lại có vẻ mềm mại như liễu rủ. Một nữ nhân nhu thuận đến tận xương tủy.
– Mộng Nhiên, nhanh lên tới đây cho ta ôm một cái! Nhìn xem nàng có gầy đi chút nào hay không!
Nghệ Phong mở ra hai tay, hướng về ôm Liễu Mộng Nhiên.
Nghệ Phong vốn tưởng rằng Liễu Mộng Nhiên sẽ trốn tránh ra, nhưng lại thấy nàng đứng ở đó, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt quay lại nhìn về phía cửa lớn, tùy ý để bàn tay của Nghệ Phong ôm lấy nàng.
Nghệ Phong ôm quanh eo thon tinh tế của Liễu Mộng Nhiên, cảm thụ được tính đàn hồi từ trên đó, hắn ôm chặt lấy nàng vào thân thể của hắn, tham lam hít lấy từng đợt hương vị ngọt ngào tỏa ra từ trên người nàng. Ôm nàng xoay vòng quanh mấy lần, thân thể mềm mại ép sát vào người Nghệ Phong khiến hắn vô cùng thoải mái và sung sướng.
– Thiếu gia! Đừng!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong ôm nàng cư nhiên vui mừng xoay vòng, nàng xấu hổ kêu lên. Thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
– Ha ha…
Nghệ Phong cười to, ôm Liễu Mộng Nhiên nói:
– Mộng Nhiên, ta nhớ bảo bối đến chết rồi!
Liễu Mộng Nhiên nghe được Nghệ Phong thổ lộ như vậy, nàng dúi đầu vào trong ngực hắn, không dám ngẩng lên. Mặt nóng như lửa đốt.