Phần 119: Đối chiến quân đội
– Giết!
Sắc mặt An Dịch âm trầm đến lợi hại, quay qua đám binh sĩ này hạ mệnh lệnh.
– Giết!
Hơn một nghìn người cùng hô lên, đó là rung động cỡ nào, cho dù là đám người nguyên bản bị Nghệ Phong dọa sợ, cả đám cũng lần thứ hai tuôn ra chiến ý, giơ trường thương hướng Nghệ Phong.
– Tam hoàng tử! Mới vừa rồi ngươi kém ta một bậc, hiện tại chúng ta so tiếp!
– Ha ha! Phong thiếu đã có nhã hứng này, ta nhất định phụng bồi tới cùng!
Tam hoàng tử cười sang sảng, bảo kiếm trong tay hắn cũng nổi lên đấu khí cuồn cuộn, mạnh mẽ huy vũ công qua đám binh sĩ phía trước.
Phụt…
Bảo kiếm mang theo năng lượng cường đại của Tam hoàng tử, thẳng tắp oanh lên trên mấy binh sĩ kia, bảy tám binh sĩ nhất thời phun máu bay ngược đi ra ngoài, sau đó đập lên trên mặt đất, không cách nào đứng dậy nữa.
– Tốt!
Nghệ Phong thấy một kích của Tam hoàng tử cư nhiên có uy thế như thế, nhịn không được hô to một tiếng, hắn đồng dạng cũng bị nhiễm lây, thân ảnh mạnh mẽ chớp động, Tiêm Hổ Kiếm ở trong tay hắn cấp tốc huy vũ lên, kiếm pháp sắc bén bắn ra từng đạo hàn quang, không có một tia xinh đẹp. Tuy rằng không có uy thế dũng mãnh như Tam hoàng tử, thế nhưng dưới khéo léo cũng tràn đầy sát khí, chỉ khoảng nửa khắc, bày tám đạo huyết hoa bắn ra từ cổ họng của đám binh sĩ.
Mỗi một kiếm của Tam hoàng tử mạnh mẽ đến cực điểm, mỗi lần vung động lên, chung quy có thể trong nháy mắt đánh mấy người phun máu. Nghệ Phong thì thiên về tinh xảo sắc bén, mỗi lần vung lên đều là huyết hoa.
Hai người tả xung hữu đột, trong khoảng thời gian ngắn đã có hơn mười cổ thi thể nằm trên mặt đất, tuy rằng nhân số của những binh sĩ này không bao nhiêu. Thế nhưng hơn mười cổ thi thể nằm ở trước mặt lại mười phần chấn động nhãn cầu. Những binh sĩ này cũng biết, hai người này là cường giả tuyệt đối!
– Người giết được hai người này, thưởng vạn kim, phong Nam tước!
Thanh âm của An Dịch lần thứ hai vang lên bên tai đám binh sĩ, điều này làm cho tinh thần những binh sĩ này rung lên, cả đám nhào tới Nghệ Phong và Tam hoàng tử.
Nghệ Phong hừ một tiếng, đối với sự tàn nhẫn của An Dịch có lý giải mới. Dùng mạng người tiêu hao thể lực và đấu khí của hắn, bọn họ thật đúng là hạ thủ được.
– Hồn Toái Vô Biên…
Nghệ Phong hét lớn, nhiếp hồn thuật cũng không bảo lưu, một cổ khí thế không ngừng thi triển ra. Nhiếp hồn sư thi triển công kích nhiếp hồn thuật bao trùm, tuy rằng không cường đại bằng công kích nhằm vào. Thế nhưng dù sao Nghệ Phong cũng là nhiếp hồn sư ngũ tinh, cho dù uy lực có chút giảm xuống, cũng không phải những tên này ngay cả Sư cấp cũng không đạt được có thể chống đối.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thanh âm thê thảm kinh tâm động phách, làm cho trong lòng những binh sĩ này dâng lên một cổ hàn ý. Nhiếp hồn sư công kích tinh thần, so với nỗi đau thể xác là kinh khủng hơn gấp nhiều lần.
– Phong thiếu hảo thủ đoạn!
Tam hoàng tử cách Nghệ Phong cũng không xa, thấy nhiếp hồn thuật của Nghệ Phong vừa ra, nhất thời ngăn chặn khí thế những người này, hắn cười ha ha, đấu khí trong cơ thể càng tăng vọt lên, mỗi lần vung kiếm là có người ngã xuống.
Một lần Hồn Toái Vô Biên công kích, làm cho phương viên mấy trượng xung quanh Nghệ Phong hình thành một nơi không người, Nghệ Phong chủ động phi thân về phía trước, lợi kiếm công kích tới đám binh sĩ. Đồng thời nhiếp hồn thuật của Nghệ Phong cũng không ngừng thi triển. Nghệ Phong không có chút lưu tình, xuất thủ chính là chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, chiêu chiêu đoạt mạng.
Nghệ Phong đã mặc kệ máu tươi bắn tới trên người hắn, hắn chỉ là quơ lợi kiếm, không ngừng thu gặt sinh mệnh, phảng phất trước mặt không phải là người, mà là một ít rơm rạ.
Nghệ Phong càng thi triển phương thức trực tiếp nhất của nhiếp hồn thuật, bàn tay thật lớn không ngừng đè xuống từ trên bầu trời, mật độ binh sĩ nhiều như vậy, căn bản là không kịp né tránh, bàn tay thật lớn đè xuống, máu và thịt lập tức hỗn hợp một chỗ cùng bùn đất, máu tanh không gì sánh được, giống như địa ngục nhân gian!
Cho dù là những binh sĩ này trải qua đại chiến, bọn họ cũng mọc lên cảm giác sợ hãi.
Thế nhưng Tam hoàng tử và Nghệ Phong coi như không thấy, hai người dùng phương thức bạo lực nhất oanh chết đám binh sĩ, một người dùng lợi kiếm và nhiếp hồn thuật trực tiếp nhất thu gặt sinh mệnh.
Hai người tựa hồ muốn ai chém giết nhiều hơn, động tác không chút dừng lại. Những binh sĩ này đơn đả độc đấu đâu phải là đối thủ hai người, chỉ cần tiếp xúc hai người liền bị chém chết.
Những binh sĩ này không phải không muốn cấu thành quân trận, thế nhưng hai người tựa hồ rất cố kỵ đối với quân trận, căn bản là không cho bọn hắn cơ hội, chỉ cần bọn hắn muốn tổ chức quân trận, công kích của bọn họ sẽ sắc bén vạn phần, mạnh mẽ quấy rầy kế hoạch bọn họ, làm cho bọn họ căn bản không thể cấu thành quân trận, chỉ có thể năm bè bảy mảng công kích hai người như vậy.
Những binh sĩ này cảm giác bọn họ như đi vào địa ngục, bọn họ cũng coi như là lão binh kinh nghiệm phong phú, thế nhưng ở trước mặt hai người này, cư nhiên ngay cả tổ chức quân trận cũng không có thể, này làm cho bọn họ rất cảm thán, thực lực quyết định tất cả a.
Đến cuối cùng, những binh sĩ này nhìn đám đồng bạn đi vào cánh tay tử thần, máu đã nhiễm hồng toàn bộ mặt đất, bọn họ rốt cục sợ hãi, cả đám không dám tiếp cận hai người. Đều run run nhìn Nghệ Phong và Tam hoàng tử, cả đám dùng trường thương hoặc đại đao chỉ vào Nghệ Phong, bước chân lại lui về phía sau.
An Dịch nhìn hai người Nghệ Phong và Tam hoàng tử bức lui nhiều tinh nhuệ như vậy, hắn không ngạc nhiên chút nào. Nếu như hai người sánh ngang Vương cấp, ngay cả cái này cũng làm không được, vậy hắn cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian đến vây sát Nghệ Phong như vậy.
An Dịch hướng bên ngoài vung tay lên, một nghìn người nữa lại đi ra.
– Kháo…
Nghệ Phong và Tam hoàng tử nhịn không được mắng to một tiếng, ba nghìn người cho dù đứng ở đó để cho bọn họ giết, cũng có thể giết rớt tay a. Huống chi, những người này là binh sĩ tinh nhuệ, cũng không phải đối với bọn họ không có uy hiếp, nếu không phải bản thân bọn họ có vài phần thực lực, sớm đã thành bia sống cho bọn họ đâm rồi.
Nghệ Phong lấy ra mấy bình ngọc từ trong lòng, quay qua Tam hoàng tử nói:
– Thời điểm thể lực chống đỡ không được, dùng cái này đi, ta muốn nhìn nhiều người có phải là hữu dụng không!
Tam hoàng tử tự nhiên biết bên trong bình ngọc là cái gì, tuy rằng biết dùng thứ này sẽ để lại di chứng rất lớn. Thế nhưng hắn không phải người cổ hủ, dưới tình huống sinh mệnh đã bị uy hiếp, còn quản cái rắm gì!
– Vừa mới giết chỉ là làm nóng người, lúc này tiếp tục chứ?
Trên mặt Tam hoàng tử tràn đầy ánh sáng dữ tợn.
– Tất nhiên rồi! Giết!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lần thứ hai huy vũ lợi kiếm bay nhanh tới đám binh sĩ.
Những người này bị Nghệ Phong và Tam hoàng tử dọa sợ, nghe được Nghệ Phong và Tam hoàng tử nói, mặt cả đám lộ vẻ kinh khủng. Coi giết người là một loại hưởng thụ, đây không là ma quỷ thì là cái gì?
– A…
Thực lực chênh lệch, làm cho bọn họ né tránh cũng không kịp, bọn họ chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn lợi kiếm cắt cổ họng bọn họ.
An Dịch nhìn hai người Nghệ Phong và Tam hoàng tử giống như ma quỷ thu gặt sinh mệnh, trong mắt hắn không khỏi có chút biến hóa, lẳng lặng nhìn giữa sân.
– Người phía trước ngăn trở Nghệ Phong, người phía sau cấu thành quân trận!
An Dịch quát một tiếng, những binh sĩ này trải qua huấn luyện, trong nháy mắt biến hóa lên, cả đám dùng thân thể ngăn trở thế tiến công của Nghệ Phong và Tam hoàng tử, binh sĩ phía sau cũng lấy tốc độ cực nhanh cấu thành quân trận thật lớn.
Trong ngắn hạn Nghệ Phong cũng vô pháp đột phá phòng ngự do máu thịt cấu thành, nhìn đám binh sĩ kia chủ động đưa cho hắn chém giết, trong lòng hắn đối với những binh sĩ này cũng kính nể lên, không hổ là tinh nhuệ!
Đồng dạng, Tam hoàng tử cũng không có cách nào khác trong nháy mắt đột phá phòng ngự, ngăn trở binh sĩ cấu thành quân trận phía sau, nhìn quân trận dần dần thành hình, nhãn thần hắn liền vô cùng thận trọng, quân trận này so với mới vừa rồi lớn hơn không chỉ mấy lần. Trọng yếu nhất là, những binh sĩ sống sót này, thực lực nhất định cũng là nổi bật trong đó.