Phần 120: Ý thức Chiến đấu lại hiện
Nghệ Phong và Tam hoàng tử giải quyết xong toàn bộ đám người ngăn cản, ánh mắt cũng nhìn vào đám binh sĩ trước mặt, hai nghìn binh sĩ cấu thành một quân trận thật lớn, vây quanh Nghệ Phong và Tam hoàng tử ở trong đó.
Đối với quân trận chuyên môn đối phó với cường giả như vậy, cho dù là Nghệ Phong và Tam hoàng tử cũng ngưng trọng vạn phần, những người này lực lượng từng người rất yếu, thế nhưng khi cộng lại cùng một chỗ, coi như là Nghệ Phong cũng cảm thấy đau đầu.
– Phong thiếu?
Tam hoàng tử nhìn một đám người trước mặt, quay đầu qua Nghệ Phong dò hỏi.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua những này người vây quanh hắn này, nhún nhún vai, mạn bất kinh tâm nói:
– Còn có thể làm sao bây giờ, giết!
An Dịch phảng phất nghe được một chuyện thiên đại chê cười, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường. Quân trận vốn là dùng để đối kháng cường giả. Hai ngàn người cấu thành quân trận, coi như là Vương Cấp cũng muốn ăn thiệt thòi. Huống chi hai người trước mặt chưa có đạt được Vương Cấp, chỉ có thể phát huy thực lực Vương Cấp mà thôi.
– Xuất trận!
An Dịch cười lạnh một tiếng, hạ mệnh lệnh nói.
Nghệ Phong nhìn trong quân trận thật lớn tách ra hơn ba trăm người, cả đám dùng binh khí công tới bọn họ hai người. Nghệ Phong cười ha ha, trong ngữ khí tràn đầy châm chọc:
– Lẽ nào ngươi ngây thơ cho rằng, một quân trận là có thể đối phó ta sao?
Thời điểm An Dịch chuẩn bị trả lời lại một cách mỉa mai, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong tăng vọt, khí thế của hắn oanh dũng ra.
– Tà Đế truyền thừa… Ý thức chiến đấu!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lần này Nghệ Phong không chút bảo lưu, ý thức chiến đấu thi triển ra mười hai thành. Cho dù thời điểm đối mặt bốn người Băng Hồn vây công, Nghệ Phong cũng không thi triển mười thành ý thức chiến đấu.
Lần này Nghệ Phong thi triển, không khí trong hư không bắt đầu rít gào, từng cổ không khí giống như sóng triều cuồn cuộn ở trên hư không. Toàn bộ khí thế giống như sóng to gió lớn, lại làm cho người ta có một loại cảm thiên băng địa liệt.
Tam hoàng tử ở gần Nghệ Phong nhất, tuy rằng khí thế của Nghệ Phong không có nhằm vào hắn, thế nhưng trong lòng hắn như trước mọc lên một cổ sợ hãi. Tam hoàng tử nỗ lực vận chuyển đấu khí chống đối, lúc này mới ngăn chặn thân thể có chút run run của hắn.
Tam hoàng tử bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái. Hắn cảm giác được khí tức quân lâm thiên hạ ở trên người Nghệ Phong, phách tuyệt thế gian. Cổ khí thế này hắn chỉ có cảm giác được ở trên người phụ hoàng hắn, thế nhưng phụ hoàng hắn và Nghệ Phong so sánh với, quả thực yếu đến thương cảm.
Lúc này Tam hoàng tử mới có chút minh bạch. Vì sao Nghệ Phong có địa vị đế quân. Chỉ cần cổ khí thế quân lâm thiên hạ này, đủ để cho người khác chấn động.
Khí thế Nghệ Phong tỏa ra không nhằm vào Tam hoàng tử, thậm chí dời đi khí thế từ trên người hắn. Thế nhưng Tam hoàng tử vẫn có cảm thụ như trước, có thể thấy được Nghệ Phong thi triển ra ý thức chiến đấu tầng cao nhất, đó là hạng kinh khủng gì. Lấy khí thế không nhằm vào Tam hoàng tử, cũng để Tam hoàng tử không thể chống đối, thực lực đám binh sĩ kia kém xa Tam hoàng tử, lại có thể chống đối sao?
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, uy thế lớn lao thẳng tắp đè ép tới đám binh sĩ vây quanh hắn. Tuy rằng khí thế của Nghệ Phong vô hình, thế nhưng biến hóa ở trên bầu trời, uy áp lớn lao khiến cả không gian trầm trọng, làm cho hô hấp cũng có chút khó khăn.
Phụt…
Lão đầu tử đã từng tuyên bố, ý thức chiến đấu của hắn có thể miểu sát Vương Cấp, tuy rằng Nghệ Phong không có bản lĩnh này, thế nhưng thực lực những binh sĩ xung quanh ngay cả Sư Cấp cũng không đạt được. Làm sao chống đỡ được ý thức chiến đấu của hắn, hầu như không có chút ngoài ý muốn, ở dưới tình huống Nghệ Phong thi triển uy áp ý thức chiến đấu, máu tươi của đám binh sĩ mạnh mẽ phun ra. Trên trăm tên binh sĩ ở dưới ý thức chiến đấu của Nghệ Phong, cư nhiên đơn giản bị miểu sát.
Những binh sĩ không bị vây ở trung tâm uy áp của Nghệ Phong, cảm thụ được dư uy của khí thế kia, hai chân của bọn hắn cũng không nhịn được run run, nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy kinh khủng, cho dù bọn hắn là binh sĩ tinh nhuệ, thế nhưng chiến ý lúc này đã băng liệt toàn bộ!
– Bản thiếu gia đã nói, mấy nghìn phế vật mà thôi, lẽ nào có thể lấy mạng bản thiếu gia sao?
Một thanh âm khinh thường truyền vào lỗ tai mọi người, thế nhưng những binh sĩ kia bị mắng phế vật, trên mặt không có xuất hiện một tia phẫn nộ, bọn họ chăm chú nhìn Nghệ Phong như trước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh khủng, đều tự lui về phía sau, muốn trốn ra khỏi phạm vi uy áp của Nghệ Phong.
An Dịch thấy Nghệ Phong đứng ở kia, vô cùng đơn giản miểu sát hơn trăm binh sĩ của hắn. Nhìn Nghệ Phong giống như Chiến thần ở giữa sân, trong lòng An Dịch cũng kinh sợ không thôi. Ở dưới cổ khí thế này, hắn cư nhiên không nhấc nổi tâm chống lại, phảng phất Nghệ Phong chính là thiên, không thể chiến thắng.
Dù sao An Dịch cũng là Vương Cấp, mặc dù hắn thậm chí nghĩ tới việc buông tha vây sát Nghệ Phong, ý niệm như vậy chỉ là chợt lóe qua trong đầu. Nhìn Nghệ Phong ở giữa sân, An Dịch càng muốn chém giết Nghệ Phong, hắn biết rõ, nếu như lần này Nghệ Phong sống đi ra ngoài, tuyệt đối không có ngày lành cho hắn, lúc đó ác mộng của hắn bắt đầu rồi!
– Giết!
An Dịch hạ mệnh lệnh, thế nhưng làm cho hắn nổi trận lôi đình chính là, những binh sĩ nghe lệnh là làm này, cư nhiên mỗi người không tự giác lui về phía sau. Phảng phất không nghe An Dịch, nhãn thần tràn đầy kinh khủng nhìn Nghệ Phong.
Tam hoàng tử thấy Nghệ Phong lẳng lặng đứng ở kia, uy áp để cho mấy nghìn người liên tiếp lui về phía sau, trong ánh mắt hắn cũng có vẻ hoảng hốt, cổ khí phách này kiêu ngạo ra sao, thế gian lại có mấy người?
Tam hoàng tử nhìn trên trăm binh sĩ bị uy áp của Nghệ Phong giết chết, giờ khắc này Tam hoàng tử quên nhiếp hồn thuật sát thương rộng lớn của Nghệ Phong, so với cái miểu sát này, nhiếp hồn thuật kia tính là cái rắm a.
Nghệ Phong phong khinh vân đạm như trước, làm cho Tam hoàng tử cũng mọc lên một cổ hào khí, hắn cười ha ha nói:
– Phong thiếu hảo thủ đoạn! Trận chiến hôm nay truyền ra, Phong thiếu nhất định dương danh thiên hạ!
Một người bất động mà giết trăm người, khí phách bức lui mấy nghìn binh sĩ, chỉ cần t truyền đi ra, nhất định làm cho thiên hạ lưu truyền.
Nghệ Phong không nhìn Tam hoàng tử, ánh mắt chuyển hướng An Dịch xa xa, trong mắt có vẻ châm chọc như trước:
– Tới đi!
An Dịch siết chặt hai tay, Nghệ Phong vẫn không nhúc nhích, không chỉ là phá hủy quân trận, càng làm chiến ý những binh sĩ này băng liệt toàn bộ, binh sĩ không có chiến ý, đối kháng cường giả sánh ngang Vương Cấp, vậy đó chính là đưa cổ chờ chém, tan nát không thể nghi ngờ!
An Dịch nhìn đám binh sĩ liên tiếp lui về phía sau như trước, tuy rằng biết những người này đã không làm gì được Nghệ Phong, thế nhưng lại lửa giận bão táp như trước, hắn nộ quát một tiếng, thân ảnh chợt lóe lên, tay mạnh mẽ huy động, đấu khí khổng lồ đem hai binh sĩ lui về phía sau xa nhất diệt sát, lực oanh kích cường đại làm cho hai người nổ tung trên hư không, nội tạng trong cơ thể bạo liệt mà ra, huyết vũ một mảnh!
Những binh sĩ lui về phía sau này, cả đám ngừng cước bộ, kinh khủng nhìn An Dịch, thủ đoạn máu tanh hung tàn như vậy, cũng để cho bọn họ tạm thời ngăn chặn sợ hãi đối với Nghệ Phong.
– Người chém giết Nghệ Phong, phần thưởng trăm vạn kim, phong Hầu tước! Người lui về phía sau, chết!
An Dịch lãnh khốc nói.
Trong lòng chúng binh sĩ phát lạnh, nhìn hai binh sĩ tan xác trên mặt đất, bọn họ rốt cục cầm chặt lấy binh khí trong tay, lần thứ hai ầm ầm lao tới chỗ Nghệ Phong và Tam hoàng tử.
– Không biết sống chết!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, trong ngôn ngữ tràn đầy khinh thường. Đối với An Dịch biết rõ những người này là chịu chết, còn đưa những người này tới tiêu hao đấu khí và thể lực bọn hắn, độ tàn nhẫn này quả thật rất khó có được.
– An Dịch, lẽ nào ngươi ngây thơ cho rằng, một ít phế vật cũng có thể tiêu hao thể lực và đấu khí của ta?
Nghệ Phong khinh thường nói một câu, quay qua Tam hoàng tử ra hiệu, hai người giống như hai mãnh hổ, lần thứ hai giết qua đám binh sĩ kia.