Phần 145: Quá khứ của Liễu Nhiên
– Lão đầu tử!
Nghệ Phong có chút kích động đi đến bên cạnh Liễu Nhiên, nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, trong lòng Nghệ Phong cũng cảm thấy ấm áp.
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong bình thản gật đầu. Tuy nhiên Nghệ Phong có thể từ trong mắt hắn nhìn ra vẻ hài lòng. Điều này khiến Nghệ Phong càng cảm thấy vui sướng. Được Liễu Nhiên nhận thức là chuyện khó khăn tới mức nào.
– Ngươi tìm được Phệ Châu?
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong nói thẳng vào vấn đề chính.
Nghệ Phong gật đầu nói:
– Lần trước đi tới Tĩnh Vân Tông luận võ đã phát hiện ra. Chỉ có điều Phệ Châu rất khủng khiếp. Cho tới bây giờ mới chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mới đi mời người của Thánh địa tới giúp!
Lão đầu tử gật đầu, dường như trong mắt cũng rất bị suy nghĩ bao trùm, hiển nhiên đang nhớ tới một vài chuyện cũ.
Nghệ Phong thấy lão đầu tử có chút hoảng hốt, không khỏi lo lắng hỏi:
– Lão đầu tử, người không sao chứ?
Lão đầu tử lắc đầu nói:
– Nhớ tới một vài chuyện cũ. Tuy nhiên thật ra ngươi lớn mật, lại dám một mình đến thu phục Phệ Châu.
Nghệ Phong cười ha ha một tiếng nói:
– Nhặt được một quyển sổ ghi chép, đúng lúc phương pháp này thích hợp với ta. Ngươi cũng biết Phệ Châu có sức dụ hoặc đối với Nhiếp Hồn Sư lớn tới mức nào rồi. Cho dù nguy hiểm ta cũng muốn thử một lần xem sao!
Liễu Nhiên thản nhiên nói:
– Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút nói:
– Năm phần!
Lão đầu tử ngẩn ra, lập tức bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, trong lòng Nghệ Phong cũng sợ hãi, thầm nghĩ chắc lão đầu tử cũng hiểu nắm được năm phần là quá thấp? Chỉ có điều thật sự không ngờ được lão đầu tử lại nói một câu tiếp theo, khiến Nghệ Phong hoàn toàn ngây người ra tại chỗ.
– Nắm chắc được năm phần đã là rất cao! Trước kia, khi thu phục viên Phệ Châu kia cho Quái lão nhân, ta, Viện trưởng Trạm Lam, Quái lão nhân cùng với một cường giả khác, bốn người liên thủ cũng chỉ nắm chắc được hai phần. Nếu không phải cuối cùng Quái lão nhân dùng toàn bộ hồn thể tiến đến bao vây Phệ Châu, thề sống chết đọ sức một phen, may mắn thành công, bốn người chúng ta mới còn toàn mạng sống!
Lão đầu tử có chút hoảng hốt, hiển nhiên là nhớ lại hung hiểm lúc trước.
Nghệ Phong suýt nữa thì bị dọa nằm úp sấp xuống. Lão đầu tử và Quái lão nhân Viện trưởng Trạm Lam, những người này là ai chứ? Họ liên thủ cũng không nắm được đến tỷ lệ hai phần, còn thiếu chút nữa phải trả giá bằng cả sinh mạng. Trong lòng Nghệ Phong chợt cảm thấy có chút lo lắng không yên. Hắn cảm thấy mình đánh giá quá cao! Xác xuất Năm phần thành công có lẽ là do hắn đã quá xem trọng mình!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, quẳng sự khiếp sợ kia ra khỏi đầu. Cũng đã chuẩn bị tới nước này này, có đạo lý nào lại rút lui được. Lúc trước lão đầu tử bọn họ chỉ có hai phần xác xuất thành công cũng dám động thủ, không đạo lý nào hắn lại kém hơn so với bọn họ!
– Hiện tại hối hận còn kịp. Nếu chẳng may thất bại ngươi sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng. Hẳn là ngươi cũng hiểu được, lấy trình độ tu luyện Lăng Thần Quyết của ngươi, cho dù không thể trở thành một Nhiếp Hồn Sư xuất sắc, cũng có thể trở thành một cường giả, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy!
Liễu Nhiên nhắc nhở Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Đã có cơ hội tăng cường thực lực, ta không có lý do nào để lùi bước. Huống chi để thu phục Phệ Châu, ta đã chuẩn bị nhiều như thế!
Liễu Nhiên gật đầu, trong mắt không có chút thay đổi cảm xúc nào, hắn thản nhiên nói:
– Chuyện Thu phục Phệ Châu chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Với xác xuất thành công năm phần của ngươi, cho dù ta đi cùng cũng không có mấy tác dụng!
Nghệ Phong từng tham khảo Quái lão nhân và bản ghi chép của chủ nhân động phủ, cũng hiểu được đạo lý này, hắn gật đầu nhìn Liễu Nhiên nói:
– Ta muốn một mình yên tĩnh. Khi thu phục Phệ Châu hy vọng không có người nào tới quấy rầy!
– Có thể!
Lão đầu tử không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý. Trong giọng nói đầy vẻ tự tin, giống như hắn chờ đối mặt với một cường giả chưa biết.
Nghệ Phong thấy lão đầu tử còn tự tin hơn cả mình, thấy lão đầu tử đồng ý sảng khoái như vậy, trên mặt cũng tươi cười. Nếu lão đầu tử đã cam đoan, vậy Nghệ Phong tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không đã bị ai quấy rầy.
– Đúng rồi, làm thế nào để Thánh địa phái ngươi tới đây?
Nghệ Phong rất nghi hoặc hỏi.
Nghe Nghệ Phong nói, lão đầu tử không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, bên trong giọng điệu có chút chỉ trích:
– Ngươi thật dám nghĩ, lại đánh chú ý trên Thánh địa, chẳng lẽ ngươi không biết Thánh địa không thể xuống núi tham dự chuyện thế tục sao? Cho dù là ngươi cũng không thể!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, ngượng ngùng mỉm cười nói:
– Đây chẳng qua là bất đắc dĩ thôi!
– Hừ! Nhớ kỹ, về sau không thể đánh chú ý tới Thánh địa. Trừ phi là ngươi… Thôi đi, ngươi còn cách thời điểm đó rất xa!
Liễu Nhiên cảnh cáo nói.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai:
– Vậy vì sao riêng ngươi lại đặc thù tại Thánh địa?
– Bởi vì ta là tông chủ Tà Tông! Đã thoát khỏi có phạm vi của Thánh địa!
Liễu Nhiên nói.
Nghệ Phong không rõ ý tứ bên trong lời nói của Liễu Nhiên, cũng không dự định sẽ hiểu được. Dù sao đi nữa ý của Liễu Nhiên là, hắn ở Thánh địa có thể muốn làm gì thì làm, mà mình thì không thể! Còn không phải vì ỷ vào hắn có vài phần thực lực sao?
Nghệ Phong bĩu môi, không thèm chú ý tới Liễu Nhiên.
Dường như Liễu Nhiên biết Nghệ Phong suy nghĩ cái gì, hắn thản nhiên nói:
– Nếu ngươi có thể có thực lực như ta, với thân phận Tà Đế của ngươi đương nhiên cũng có thể như thế. Tuy nhiên với thực lực của ngươi lúc này, muốn mời Thánh địa giúp còn chưa đủ tư cách. Cho dù năm đại trưởng lão muốn giúp ngươi, cũng tuyệt đối không xuống núi giúp ngươi. Tổ huấn của Thánh địa, không có khả năng bị phá bỏ vì ngươi được!
Nghệ Phong không rõ tổ huấn thế nào, nhưng có một chuyện hắn nghe là hiểu ngay, đó là về sau muốn Thánh địa giúp thì không có cửa đâu!
– Năm đại trưởng lão không phải cho ngươi một khối lệnh bài có thể có thể sai khiến cả Thánh Tông một lần sao? Muốn thật sự chọc phải phiền phức không thể cứu vãn được, ngươi có thể sử dụng nó. Với thế lực của toàn thể Thánh Tông, cho dù diệt hoàng thất Trạm Lam một trăm tám mươi lần cũng không có vấn đề. Ngươi có chuyện gì cần tìm Thánh địa sao?
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong nói, dường như hắn rất tức giận đối với việc Nghệ Phong mời Thánh địa rời núi lần này.
Nghệ Phong không biết hắn phạm phải điều kiêng kị gì, trêu chọc khiến lão đầu tử tức giận như vậy. Hơn nữa, hắn đã nhiều lần nhắc nhở không được mời Thánh địa xuống núi. Trong lòng Nghệ Phong mơ mơ hồ hồ hiểu, sợ là lần này Nghệ Phong mang lá thư đi, sẽ khiến Thánh địa có chút bất mãn.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, quỷ biết quái vật lớn Thánh địa này có quy củ gì.
– Ta cũng muốn vận dụng lệnh bài, nhưng đối với những người Thánh Tông đó ta cảm thấy có chút lo lắng!
Nghệ Phong nói.
Liễu Nhiên không thể không an bày:
– Về sau cho dù ngươi thật sự không còn đường nào có thể đi, cũng không thể để cho người khác thay ngươi trên Thánh địa. Nếu không phải năm vị trưởng lão và ta ra sức bảo vệ Thiên Nghịch, lúc này sợ hắn đã phải chết!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, phía sau lưng chợt cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Thật sự không ngờ được thiếu chút nữa đã phát sinh ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nghĩ vậy, Nghệ Phong có chút nghĩ mà sợ, nếu Thiên Nghịch chết ở Thánh địa thật, vậy cả đời hắn cũng sẽ sống trong sự áy náy.
Đến tận lúc này Nghệ Phong mới hiểu được, Thánh địa còn thần bí hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Trong đó sợ là có rất nhiều kiêng kị, Nghệ Phong nhớ tới thái độ của năm đại trưởng lão đối với hắn, Nghệ Phong mơ mơ hồ hồ cảm giác hắn đã rơi vào trong bẫy của bọn họ.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu là Phệ Châu. Về phần chuyện của Thánh địa, về sau vẫn nên tự mình ra sức vậy.
– Đúng rồi! Ngươi đã phát hiện viên Phệ Châu này là thuộc tính gì chưa?
– Thuộc tính Thủy âm!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi đáp lại. Hắn nhớ tới cảm giác của hắn và Ngu Phi cảm nhận được lần trước, Nghệ Phong lại so sánh với bản ghi chép của chủ nhân động phủ, có thể phán đoán được. Đối với việc phán đoán thuộc tính của Phệ Châu cũng không khó, chỉ cần một Nhiếp Hồn Sư đạt tới tam tinh là có thể.
– Thuộc tính Thủy chính là một loại thuộc tính bao dung nhất ôn hòa nhất, cũng coi như đây là vận khí của ngươi!
Liễu Nhiên cảm thán một câu.