Phần 146: Vào sơn động
Sau khi Liễu Nhiên cảm thán xong, bỗng nhiên nói với Nghệ Phong:
– Đi thôi! Ngươi nhanh thu phục Phệ Châu đi.
Nghệ Phong gật đầu, tốc độ phát huy đến cực hạn, một đường bay nhanh rời đi về phía đỉnh núi, Liễu Nhiên bám sát phía sau Nghệ Phong, không nhiều không ít, vẫn duy trì khoảng cách ba thước. Mặc kệ Nghệ Phong đi nhanh hay chậm, khoảng cách của Liễu Nhiên và hắn cũng không có chút biến hóa. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong rất đố kị thầm mắng:
“Lão quái vật!”
Sau khi Nghệ Phong tới đỉnh núi, lại phát hiện một con ma thú bảo vệ Hỏa Liệt quả vẫn đang có mặt ở đó. Nghệ Phong có chút kinh ngạc. Tuy nhiên nhớ tới con ma thú này có thực lực lục giai, hắn không cảm thấy kỳ lạ. Ít nhất Mạc đương gia không giết được nó.
Hiển nhiên của ký ức Ma thú về Nghệ Phong hãy còn mới mẻ. Trong mắt bốc lên hung quang đánh về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong vội vàng thi triển thân pháp Mị Ảnh né tránh, nhìn Liễu Nhiên kêu to:
– Lão đầu tử!
Tuy rằng Nghệ Phong không sợ con ma thú này, nhưng cũng không muốn lại lãng phí thời gian với nó. Hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ đến chuyện vào sơn động lấy Phệ Châu.
Hiển nhiên Liễu Nhiên và Nghệ Phong là cùng một ý tưởng. Hắn hừ một tiếng, gần như cũng không thèm để ý tới con ma thú hung mãnh này. Tay mạnh mẽ lật một cái, rồi sau đó hung hăng đánh xuống. Trong nháy mắt, một sức mạnh cường đại khiến lòng người lạnh lẽo xuất hiện trước mặt Nghệ Phong.
Nghệ Phong trừng mắt nhìn bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian. Bàn tay về hung hăng đè ép xuống phía dưới. Trong mắt con ma thú hung tàn đầy vẻ hoảng sợ, căn bản không kịp chớp động, đã bị năng lượng kinh khủng này chụp vào bên trong. Một lát sau, trở thành đống thịt nát, thậm chí có thể nghe được tiếng ma tinh cứng rắn vỡ vụn.
Nghệ Phong đứng ngây ra ở tại chỗ, hai mắt mở trừng trừng, không thể tin được nhìn Liễu Nhiên.
Trời ạ! Đây chính là một con ma thú lục giai. Bản thân mình thi triển mười hai thế võ toàn thân mới có thể miễn cưỡng giải quyết được nó. Nhưng lão đầu tử lại nhẹ nhàng bâng quơ như thế, khẽ lật tay một cái, con ma thú khủng khiếp này đã dễ dàng thành đống thịt.
Nghệ Phong dùng sức nuốt nước miếng, nhìn con ma thú nằm trên mặt đất chết đến mức không thể chết thêm lần nữa, đã khiến Liễu Nhiên cho rằng không cần phải xử lý tiếp nữa. Cho tới bây giờ Nghệ Phong chưa từng nhìn thấy Liễu Nhiên ra tay, nhưng vừa ra tay thật sự khiến tim người ta phải nhảy ra ngoài.
– Còn thất thần ở đó làm gì?
Liễu Nhiên cau mày nói, giống như vừa giết một con kiến, không đáng để hắn quan tâm.
Nghệ Phong không dám tiếp tục nhìn con ma thú kia. Hắn cảm giác mình đã bị đả kích nghiêm trọng. Lúc này Nghệ Phong mới có thể hiểu được tâm tình của đám người Quái lão nhân. Khó trách bọn họ cũng không dám trêu chọc quái vật như lão đầu tử.
Nghệ Phong bước thật dài, căn bản không muốn đứng ngây ngốc cùng một chỗ với Liễu Nhiên. Lúc này càng đứng đây, Nghệ Phong càng cảm thấy bị đả kích thật lớn.
– Lão đầu tử, Phệ Châu ở ngay vị trí trung tâm của ngọn núi này. Trên vách núi đen có một sơn động, ta có thể đi xuyên vào trong đó. Nhưng không biết còn đường nào khác để đi vào trung tâm hay không. Cho nên ta đành phải nhờ tới ngươi!
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc.
Liễu Nhiên gật đầu nói:
– Ta chỉ có thể cam đoan ngươi không chịu quấy rầy, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi!
Nghệ Phong mỉm cười, hắn liền đi về phía vách núi đen nhảy xuống.
Liễu Nhiên thấy Nghệ Phong chỉ với thực lực Tướng Cấp lại cứ như vậy nhảy xuống vách núi đen, trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại như bình thường, thầm nghĩ mình quá lo lắng rồi. Với tính cách của tiểu tử kia, tất nhiên có thể an ổn tới sơn động!
Liễu Nhiên không có nhìn theo Nghệ Phong nữa, hắn đứng ở nơi cao nhất trên ngọn núi, để mặc gió thổi trung mái tóc bạc của hắn. Quần áo hắn tung bay, cực kỳ tiêu sái, cũng giống như một tiên nhân. Nếu Nghệ Phong trông thấy, trong lòng nhất định sẽ phỉ báng: Giả bộ!
Liễu Nhiên lẳng lặng đứng ở đó, không có chút động tác, giống như đã hợp thành một thể với toàn bộ thiên địa.
Nghệ Phong đã quá quen thuộc với sơn động kia. Sau khi thu dù lại, nhảy vào bên trong sơn động, Nghệ Phong lấy ra một viên ma tinh đặt vào trong Ma Tinh Đăng, cầm theo nó đi vào phía bên trong.
Nghệ Phong từng đi cùng Ngu Phi vào đây một lần, nên hắn hiểu tương đối rõ ràng về thông đạo kia. Chẳng qua tốc độ lần này hiển nhiên nhanh hơn so với trước kia vài phần, Nghệ Phong nhớ tới chuyện sắp phải đối mặt với cái gì, trong lòng hưng phấn đồng thời lại có chút lo lắng không yên. Phệ Châu khủng khiếp đến nỗi, ngay cả lão đầu tử cũng không dám đối đầu. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Rất nhanh, Nghệ Phong đi tới chỗ đã cùng Ngu Phi đến lần trước. Chẳng qua lần này lực lượng thôn phệ đã yếu hơn so với lần trước rất nhiều. Nghệ Phong thầm nghĩ có thể vì hiện tại Phệ Châu không bạo phát.
Nghệ Phong cố gắng khống chế đấu khí cũng không ngăn cản lực lượng thôn phệ rất mạnh của nó. Bước chân cũng dần dần chậm lại. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy từ trong nhẫn ra một cái bình ngọc. Trong đó là một viên đan dược cao cấp lục giai kim lân đan, là do Nghệ Phong lấy được Úc Kim Hoa và các loại thiên tài địa bảo từ Khủng Cụ Sâm Lâm chế luyện ra.
Nghệ Phong đi thật cẩn thận về phía trước, lúc này Nghệ Phong vẫn như trước dùng đấu khí ngăn cản, dược hiệu đan dược có thể duy trì lâu hơn một chút, xác xuất thành công của hắn cũng sẽ cao hơn một chút.
Nghệ Phong càng đi bên trong đi, hào quang phát ra lại càng dày đặc. Thậm chí không cần Ma Tinh Đăng hắn cũng có thể thấy rõ đường đi phía trước.
Nghệ Phong quay đầu liếc mắt nhìn ma tinh để sẵn trong Ma Tinh Đăng một cái. Hắn phát hiện trong thời gian ngắn ngủn, ma tinh đã nhỏ lại hai phần ba. Tất nhiên Ma Tinh Đăng tiêu hao không nhanh được như vậy. Vậy chỉ có thể thuyết minh rằng Phệ Châu đã cắn nuốt năng lượng của ma tinh. Bởi vậy, lúc này ma tinh mới biến mất nhanh như vậy.
Nghệ Phong cảm thấy đấu khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao một nửa. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Với Lăng Thần Quyết của hắn phối hợp với lực Tà Đế, dưới sự trợ giúp của ngụy Phệ Châu, chỉ đi qua một lộ trình ngắn ngủn này cũng có thể tiêu hao một nửa. Có thể tưởng tượng nếu thật sự đối mặt với Phệ Châu, mà không có bất kỳ phòng hộ gì, sợ là một người có thực lực Tướng Cấp cũng có thể bị cắn nuốt không còn gì nữa.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, lấy từ trong nhẫn ra một đống đan dược khôi phục đấu khí và hồn lực. Hắn không chút nghĩ ngợi liền nuốt xuống, cảm nhận được đấu khí trong cơ thể được chậm rãi khôi phục lại. Lúc này Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vì hắn là y sư cao giai, bằng không thật sự không thể có nhiều đan dược để hắn tùy ý tiêu xài như vậy. So với Nhiếp Hồn Sư khác, Nghệ Phong chiếm ưu thế quá lớn.
Khác với Nhiếp Hồn Sư, nếu muốn thu phục Phệ Châu, táng gia bại sản cũng không nhất định có thể có được đan dược như mong muốn. Dù sao có vài đan dược cũng không phải có tiền tài là có thể đổi được. Ít nhất có người muốn mời Nghệ Phong chế luyện đan dược phía trên lục giai, kim tệ cũng không khiến hắn động lòng được.
Nghệ Phong thôi không suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng vào lúc này, hào quang trong thông đạo của sơn động chợt tăng vọt. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Nghệ Phong liền cảm giác lực lượng thôn phệ trưởng thành gấp trăm lần. Đấu khí vốn khó khăn lắm mới có thể ngăn cản, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt một phần ba.
Nghệ Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể tuôn ra ngoài cực nhanh. Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi liền cho kim lân đan vào trong miệng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, trên người Nghệ Phong dâng lên một tầng ánh sáng kim loại nhàn nhạt, giống như một tầng sáp, bao lấy Nghệ Phong ở bên trong. Đấu khí vốn đang tuôn ra cũng bị ngăn ra. Nghệ Phong không thể hấp thu đấu khí bên ngoài để khôi phục, đấu khí trong cơ thể cũng không thể tuôn ra ngoài.
Nghệ Phong cảm giác được đấu khí trong cơ thể còn chưa tới hai phần. Hắn cười khổ một tiếng chỉ có thể lại dùng đan dược để khôi phục. Mặc dù không thể hấp thu linh khí bên ngoài, nhưng có thể dùng đan dược để hỗ trợ, dùng không được bao lâu có thể lại khôi phục đến đỉnh phong.
Nghệ Phong cảm giác được tất cả kim quang đều bị cản trở. Bước chân của hắn cũng nhanh hơn. Tuy rằng dược hiệu của kim lân đan rất khủng khiếp, nhưng cũng không thể kiên trì được quá lâu. Đặc biệt dưới lực lượng thôn phệ của Phệ Châu, thời gian kiên trì lại càng ít hơn.