Phần 167: Tông chủ Tĩnh Vân Tông
– Bảo trọng!
Nghệ Phong giữ khăn lụa có hai chữ tung bay trên trên người Ngu Phi. Nó tỏa ra mùi thơm đặc biệt. Mùi thơm tươi mát xuất trần giống như người nàng.
Nghệ Phong nhìn hai chữ trên khăn lụa, sắc mặt Nghệ Phong cũng trở nên khó coi hơn. Từ ngày đó, sau khi Nghệ Phong và Ngu Phi lại đột phá, tròn ba ngày Ngu Phi đều ở bên cạnh hắn. Hai người cùng nhau xem mặt trời lặn, mặt trời mọc. Đồng thời hai người còn cùng đàn một khúc nhác. Dường như Ngu Phi đã tiếp nhận Nghệ Phong, ở trong lòng Nghệ Phong hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Trong thời gian ba ngày này, thật ra đã khiến Nghệ Phong chân chân chính chính hưởng thụ một cuộc sống giống như ẩn cư. Đồng thời Nghệ Phong có thể thường xuyên nhìn thấy nụ cười nở rộ trên gương mặt Ngu Phi. Thậm chí nàng còn đón ý nói hùa với nhu cầu của Nghệ Phong.
Nhưng Nghệ Phong thật sự không ngờ được Ngu Phi vẫn lựa chọn không từ mà biệt. Nghệ Phong nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Thật lâu sau sắc mặt hắn mới từ từ khôi phục lại bình thường. Hắn thật sự không đoán được lòng của của nữ nhân. Nếu Ngu Phi muốn rời khỏi, vậy để nàng đi thôi!
Nghệ Phong cũng không cho rằng, Ngu Phi có thể trốn tránh hắn cả đời.
Nghệ Phong nghĩ thông suốt về điểm này, hắn cất khăn lụa để vào trong túi. Nhìn tất cả vết máu của Nghệ Phong ở trên đầu giường đã được lau dọn sạch sẽ, khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên một nụ cười ấm áp. Ba ngày qua, Ngu Phi giống như cửu thiên tiên nữ này lại càng giống một người vợ nhỏ.
Nghệ Phong cất quần áo vào trong nhẫn, nhìn gian nhà trúc nhỏ của Ngu Phi một chút, khóe miệng cong lên, cũng có một loại cảm ngộ khác. Lần sau, sợ là dù muốn cũng khó có thể ở lại nơi này, huống chi người cũng đã đi mất.
Nghệ Phong cố gắng không suy nghĩ về điều này, rời khỏi nhà trúc. Nếu Phệ Châu đã dung hợp, Nghệ Phong cũng không cần phải tiếp tục ở lại Tĩnh Vân Tông. Huống chi những người đó thấy mình ở Tĩnh Vân Tông lâu như vậy, sợ là đã sớm nghĩ mình là đệ tử của Tĩnh Vân Tông. Nghệ Phong cũng không tin bọn họ còn có thể ở lại đây tính gây phiền phức cho Tĩnh Vân Tông.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết đi đâu tìm Thủy Nhược Vân, nhưng Nghệ Phong biết có một người nhất định sẽ biết. Sau khi Nghệ Phong đi vào Vương Cấp, tốc độ cũng có biến hóa về chất. Dưới tình huống Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh, Nghệ Phong nhanh chóng tới rừng cây nhỏ của Khương Vĩ Kiệt.
Nghệ Phong đứng ở trước nhà gỗ của Khương Vĩ Kiệt, nhìn tàn ảnh kia bị gió thổi tản mát, thầm nghĩ quả nhiên công pháp Thiên Giai khó tu luyện. Cho dù có Lăng Thần Quyết phụ trợ, nhưng vẫn chỉ là tu luyện tới tầng thất Mị Tung Tàn Ảnh đỉnh phong. Không biết khi nào mới có thể đột phá tiến vào tầng thứ hai Mị Tung Vô Ảnh.
Tuy nhiên mượn tầng thứ nhất, trong cùng giai tốc độ của Nghệ Phong đã không người nào có thể sánh bằng. Sợ là không có ủng hộ nhất định về thực lực, khó có thể đột phá được tầng thứ hai. Nghệ Phong đoán rằng ít nhất phải đạt tới Vương Cấp ngũ giai, mới có thể đột phá đến tầng thứ hai!
Nghệ Phong cứ lẳng lặng như vậy đứng ở ngoài nhà gỗ của Khương Vĩ Kiệt. Nghệ Phong không thu liễm khí tức, hắn tin tưởng Khương Vĩ Kiệt sẽ có thể nhanh chóng phát hiện ra hắn. Nếu như vậy cũng không thể phát hiện được, cũng uổng phí Khương Vĩ Kiệt được gọi là nhân vật thiên tài.
Quả nhiên, rất nhanh Khương Vĩ Kiệt liền từ trong nhà gỗ đi ra, thấy Nghệ Phong vững vàng đứng ở trên trước mặt, hắn kinh ngạc hỏi:
– Thương thế của ngươi thế nào?
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, trực tiếp hỏi Khương Vĩ Kiệt:
– Thủy Nhược Vân đang ở đâu?
Khương Vĩ Kiệt giống như phản xạ có điều kiện chỉ chỉ về một hướng. Hắn còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, đã phát hiện Nghệ Phong đã biến mất chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh ở tại chỗ.
Khương Vĩ Kiệt nhìn tàn ảnh kia theo gió thổi tản đi, lông mày cũng nhăn lại, trong miệng hồ nghi nói thầm:
– Không phải Thủy sư muội nói hắn bị tẩu hỏa nhập ma sao? Vì sao khí tức của hắn giống như lại càng thêm nồng hậu như vậy? Tuy nhiên, ta nhất định sẽ đánh bại của ngươi!
Nghệ Phong theo hướng ngón tay Khương Vĩ Kiệt đã chỉ, nhanh chóng tới trước một kiến trúc vô cùng thanh tú mỹ lệ. Đệ tử thủ vệ trước kiến trúc này thấy Nghệ Phong bay như tên bắn tiến lại, lập tức quát:
– Đứng lại!
Nghệ Phong dừng lại, vừa định nói gì, lại phát hiện Thủy Nhược Vân xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, nói với hai thủ vệ kia:
– Các ngươi xuống đi!
Hai thị vệ hồ nghi liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, không rõ vì sao người này có thể khiến Thiếu tông chủ tự mình tới đón tiếp.
– Thủy sư muội! Ta nhớ nàng muốn chết. Đúng rồi, nàng có biết Ngu tỷ tỷ của nàng đi đâu không? Nàng cầm mười kim tệ của ta rồi bỏ chạy. Hừ, ta phải đuổi theo nàng!
Nghệ Phong rất tức giận nói.
Thủy Nhược Vân đã nhiều lần lĩnh hội đối với cuồng ngôn loạn ngữ của Nghệ Phong. Nàng nghe Nghệ Phong nói xong đều lựa chọn coi như không nghe:
– Không phải Ngu tỷ tỷ chăm sóc ngươi sao?
Nghệ Phong nghiêm túc thoáng nhìn về phía Thủy Nhược Vân, thấy vẻ mặt Thủy Nhược Vân nghi hoặc vẻ không giống như đang giả vờ, rốt cục trong lòng cũng hiểu được Ngu Phi không từ mà biệt.
– Hừ! Lần sau nhìn thấy nàng, mình nhất định phải đánh mông nàng!
Nghệ Phong nhỏ giọng thì thầm nói.
– Cái gì?
Thủy Nhược Vân không nghe rõ Nghệ Phong thì thầm nói gì, cau mày hỏi.
– A! Không có gì, Thủy sư muội. Nàng xem chúng ta đã xa nhau lâu như vậy, có phải nên ôm chúc mừng một cái hay không?
Nghệ Phong giang hai tay ra nhào về phía Thủy Nhược Vân.
– Nghệ Phong sư huynh xin tự trọng!
Thủy Nhược Vân cau mày lắc mình rời khỏi, nhìn Nghệ Phong quát lớn.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, rất bất mãn nói:
– Trước kia khi ta ở địa cầu, người phương Tây đều chào đón ta như vậy, vì sao đến chỗ này của nàng lại thay đổi. Tĩnh Vân Tông các nàng rất lạc hậu!
Sắc mặt Nghệ Phong đầy vẻ khinh thường đối với Tĩnh Vân Tông, giống như Tĩnh Vân Tông chính là thằng nhà quê ở vùng hẻo lánh.
Tất nhiên với định lực của Thủy Nhược Vân sẽ không tính toán với Nghệ Phong. Tuy nhiên Thủy Nhược Vân nhìn sắc mặt Nghệ Phong hồng nhuận, trong lòng nàng cũng vô cùng hồ nghi. Nhìn bộ dáng Nghệ Phong hiện tại, sao giống với người bị trọng thương tẩu hỏa nhập ma được. Nhưng lần trước kia vết máu trên khắp người hắn cũng không giống giả vờ…
– Toàn bộ tình trạng vết thương do tẩu hỏa nhập ma của Nghệ Phong sư huynh đều tốt cả rồi sao?
Thủy Nhược Vân hỏi.
– Ai tẩu hỏa nhập ma? A, nàng nói ta a! Hôm nay vừa tốt lên. Nàng không biết, vài ngày nay là chịu tra tấn tới mức nào đâu. Thiếu chút nữa nàng sẽ không gặp lại ta nữa rồi!
Nghệ Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn thiếu chút nữa quên khi hắn lừa gạt Ngu Phi đã chọn lý do là tẩu hỏa nhập ma.
Thủy Nhược Vân hồ nghi, thoáng nhìn về phía Nghệ Phong. Tuy nhiên nàng cũng không nói gì thêm. Trong đầu đang thầm suy đoán nguyên nhân của những vết máu loang lỗ trên người Nghệ Phong lúc đó.
– Thủy sư muội, chẳng lẽ nàng không mời ta vào ngồi một chút sao? Nàng phải hiểu ta là một người bệnh, đứng lâu không tốt cho việc phục hồi sức khỏe!
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc.
Tuy rằng Thủy Nhược Vân nhìn không ra bộ dáng Nghệ Phong có chút gì của một người bệnh, nhưng nàng vẫn khách khí nhìn Nghệ Phong nói:
– Mời!
Nghệ Phong và Thủy Nhược Vân sóng vai đi về vào trong. Nghệ Phong liền ngửi thấy mùi thơm nhạt nhạt của hoa bách hợp. Nghệ Phong thầm cười trộm:
“Thì ra Thủy Nhược Vân là bách hợp. Thảo nào có thể ngăn cản được mị lực độc nhất vô nhị của ta.”
– Thủ đoạn của Nghệ Phong sư huynh thật tốt, lại chọn Tĩnh Vân Tông làm nơi tránh nạn!
Nghệ Phong nghe Thủy Nhược Vân nói như vậy, hắn liền hiểu được khẳng định Thủy Nhược Vân đã biết chuyện đám người bên ngoài kia đang truy sát hắn. Nghệ Phong cũng không bất ngờ về điều này. Nếu chút chuyện nhỏ như vậy, Tĩnh Vân Tông không điều tra được, vậy danh hiệu sơn môn đứng đầu đế quốc Trạm Lam chỉ là hư danh rồi.
– A! Thủy sư muội có ý gì? Chẳng lẽ nàng là nói có người truy sát ta sao? Chẳng lẽ Thủy sư muội cho rằng kia một vài thằng hề nhảy nhót còn có thể khiến ta chạy trốn được sao? Ta đến Tĩnh Vân Tông chỉ vì ta rất nhớ nàng. Lúc này mới kìm lòng không được qua đây.
Nghệ Phong thề thốt phủ nhận.
Thủy Nhược Vân cũng không so đo, nàng nhìn Nghệ Phong nói:
– Chuyện này sư tôn sẽ tính toán và ngươi sau. Nếu Nghệ Phong sư huynh muốn tới chỗ của sư tôn, vậy để ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn!
Nghệ Phong ngẩn ra. Thật sự không ngờ được tòa kiến trúc thanh tú này lại là nơi ở của tông chủ Tĩnh Vân Tông.