Phần 176: Thổ Thạch
Nghệ Phong nhìn Thánh Thổ Tông trước mặt, lại nhìn Thi Đại Nhi đứng ở bên cạnh hắn nói:
– Nàng tin tưởng bọn họ có đan phương Mị đan?
Thi Đại Nhi gật đầu còn nói rất nghiêm túc:
– Đây là tin tức vừa tới, tuyệt đối không sai.
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói vậy, khẽ gật đầu, nhìn Thi Đại Nhi nói:
– Người của Thánh Âm Tông đâu?
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong thản nhiên cười. Bỗng nhiên ra hiệu một cái. Chỉ một lát sau, ước chừng hơn trăm người từ một hướng bay như tên bắn ra, chỉ khoảng nửa khắc đã đứng ở phía sau Thi Đại Nhi.
– Thiếu tông chủ!
Mọi người cung kính hành lễ với Thi Đại Nhi, ánh mắt cũng không tự chủ được chuyển qua nhìn Nghệ Phong. Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng thấy Thiếu tông chủ cao ngạo của bọn họ đứng chung với một nam nhân nào.
Nghệ Phong quan sát đám người phía trước một phen. Hơn phân nửa bọn họ là nữ nhân, lả lướt xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta thoạt nhìn đã thấy đẹp mắt. Tuy nhiên khi Nghệ Phong thấy được khí tức trên người các nàng, lại kinh ngạc không thôi. Không có một người nào dưới Sư giai. Thậm chí ngay cả nam nhân cũng có hơn hai mươi người đạt tới Tướng giai.
Thực lực như vậy, khiến Nghệ Phong không thể không cảm thấy khâm phục đối với thực lực của Thánh Âm Tông. Thảo nào lại là đại môn phái đứng đầu Thánh Tông, tùy ý lôi ra đám người mạnh như vậy. Nghệ Phong không biết vì sao Thánh Âm Tông không bằng Tĩnh Vân Tông. Ít nhất ở Tĩnh Vân Tông, Nghệ Phong không thấy được thực lực như vậy. Tuy nhiên cho dù là có, sợ là Tĩnh Vân Tông cũng sẽ không để hắn thấy được.
– Đi thôi!
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi nói.
Thi Đại Nhi gật đầu với thủ hạ phía sau nàng, sau đó đi theo phía sau Nghệ Phong, tiến về phía tông môn Thánh Thổ Tông ở trước mặt.
Mặc dù thủ hạ của Thi Đại Nhi không phát ra một tiếng động nào, nhưng lại có thể thấy vẻ kinh ngạc từ trên mặt bọn họ. Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng thấy Thiếu tông chủ của bọn họ nghe lời người khác như vậy.
Động tác Nghệ Phong và đoàn người này không hề có chút che dấu, nhanh chóng tới sơn môn của tiểu tông môn này. Trên đường đi mặc dù thấy không ít đệ tử của Thánh Thổ Tông, nhưng nhìn đám người này hùng hổ như vậy, không ai dám tiến đến ngăn cản.
Một đám chạy trốn vào bên trong, thông báo với tông chủ của bọn họ.
Trên đường đi, đám người Nghệ Phong không bị ngăn trở bước vào bên trong Thánh Thổ Tông. Nghệ Phong vừa vào bên trong bảo, đã bị đệ tử trong bảo tầng tầng lớp lớp vây quanh. Một đám dùng binh khí có chút run rẩy chỉ vào đám người Nghệ Phong.
Nghệ Phong và Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn lướt qua những người này một cái, trong mắt có phần không thèm để ý tới. Đám tinh anh này ở trước mặt Thánh Âm Tông, căn bẳn không đáng để những người này để mắt. Mặc dù số lượng bọn họ đông hơn gấp vài lần.
– Tránh ra, tránh ra! Tông chủ Thánh Thổ Tông Thổ Thạch bái kiến Thiếu tông chủ!
Rất nhanh một người đại khái khoảng năm mươi tuổi người dẫn theo một đội tinh anh của Thánh Thổ Tông, quát đám đệ tử vây quanh Thi Đại Nhi lui ra, cung kính thi lễ với Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi nhìn về phía Thổ Thạch, thản nhiên nói:
– Không thể tưởng tượng được Thổ Thạch tông chủ vẫn còn nhận ra Thiếu tông chủ ta!
– Thiếu tông chủ nói đùa. Lúc trước, thánh địa đã thừa nhận Ngài là Thiếu tông chủ. Thánh địa cũng thông báo tông chủ tông môn trong toàn bộ Thánh Tông. Lão hủ làm sao có thể không biết!
Thổ Thạch cung kính nói.
Bởi vì Thổ Thạch nhắc tới như vậy, Nghệ Phong mới nhớ tới nghi thức xuống núi ở thánh địa lúc trước. Tiểu ma nữ luận võ nhận được danh hiệu Thiếu tông chủ Thánh Tông.
– Nếu ngươi còn biết ta là Thiếu tông chủ. Vậy ngươi suy nghĩ như thế nào?
Thi Đại Nhi nhìn Thổ Thạch bình tĩnh nói.
Sắc mặt Thổ Thạch biến ảo không định. Hắn nhìn Thi Đại Nhi nói:
– Thiếu tông chủ cần gì phải ép buộc. Thánh Tông đã tan rã hơn một nghìn năm. Sớm đã quen làm theo ý mình!
Thi Đại Nhi nhìn Thổ Thạch thản nhiên nói:
– Chính là bởi vì Thánh Tông tan rã mới có thể bị Tĩnh Vân Tông ức hiếp. Nếu Thánh Âm Tông là đại tông môn đứng đầu Tà Tông, có nghĩa vụ phải suy nghĩ cho toàn bộ Thánh Tông. Chỉ có thống nhất toàn bộ Thánh Tông, mới không sợ ức hiếp của bất kỳ thế lực nào.
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi nói hiên ngang lẫm liệt, hắn không nhịn được trắng mắt nhìn.
Thổ Thạch nhìn võ giả phía sau Thi Đại Nhi này, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Thi Đại Nhi không để ý đến điểm ấy, nàng nhìn Thổ Thạch nói:
– Chỉ cần Thổ Thạch tông chủ gia nhập Thánh Âm Tông ta, vậy ngươi lập tức có thể trở thành một vị trưởng lão của Thánh Âm Tông ta. Nếu như Thổ Thạch không muốn làm trưởng lão. Quy củ Thánh Tông rất rõ ràng. Cá lớn nuốt cá bé!
Thổ Thạch nghe Thi Đại Nhi nói, sắc mặt đại biến. Hắn nhìn hơn trăm người phía sau Thi Đại Nhi. Bất kể thế nào hắn cũng ngăn không được.
– Ngươi…
Ngay khi Thi Đại Nhi chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, Nghệ Phong ngắt lời nàng:
– Đại Nhi, nàng đứng sang một bên trước đi.
Tuy rằng Thi Đại Nhi không biết Nghệ Phong muốn làm gì, nhưng nàng cũng sẽ không làm mất mặt Nghệ Phong ở trước mặt nhiều người như vậy. Nàng nhu thuận đứng qua một bên, giống như một tiểu nữ nhân. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, một đám chà xát con mắt. Chưa bao giờ bọn họ thấy Thiếu tông chủ của bọn họ nhu thuận nghe lời như thế.
Nghệ Phong tiến lên một bước, đứng trước mặt Thổ Thạch nói:
– Ngươi là Thổ Thạch tông chủ sao? Ta muốn hỏi ngươi một việc!
Thổ Thạch nhìn Nghệ Phong, trong mắt cũng có vẻ nghi hoặc. Tuy nhiên thấy bộ dạng Thi Đại Nhi nhu thuận như vậy, hắn khẽ gật đầu nói:
– Mời công tử cứ nói!
Nghệ Phong mỉm cười nói:
– Nghe nói tông môn các ngươi có một loại đan phương Mị đan lục giai, không biết có phải là thật hay không?
Thổ Thạch không có chút che dấu, nhìn Nghệ Phong gật đầu nói:
– Đúng là có một loại đan phương như vậy!
Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thổ Thạch cười nói:
– Vậy không biết Thổ Thạch tông chủ có thể cho ta mượn xem không? Đương nhiên ta cũng không nhìn không. Ta sẽ cho ngươi ba viên ma tinh ma thú lục giai. Ngươi thấy như thế nào?
Thổ Thạch lắc đầu nói:
– Công tử nói đùa. Tuy rằng tông môn chúng ta có một loại đan dược như vậy, nhưng ta lại không giữ nó. Đan dược này ở trung tâm trận pháp hộ phái, lấy thực lực của ta không thể lấy được nó.
Nghệ Phong nghe nói như thế, thoáng sửng sốt. Giờ hắn mới hiểu được vì sao đối phương trả lời sảng khoái như vậy. Nghệ Phong cũng không cho rằng Thổ Thạch nói dối. Bởi vì Thiên Nghịch từng nói qua bọn họ có một trận pháp như vậy.
Thổ Thạch định nhãn nhìn Nghệ Phong, đột nhiên hỏi:
– Không biết hai vị trưởng lão tệ môn thế nào?
Nghệ Phong mỉm cười đối với Thổ Thạch nói:
– Thổ Thạch tông chủ yên tâm. Tuy rằng bọn họ bị trọng thương, nhưng tính mạng không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, về phần lúc sau bọn họ còn sống hay không thì ta không đảm bảo.
Thổ Thạch sắc mặt biến ảo không định, nhìn Nghệ Phong nói:
– Vậy ý của công tử là?
– Kỳ thật, ta không muốn tham dự vào tranh chấp giữa các ngươi.
Nghệ Phong nói đến đây thì dừng lại một chút. Quả nhiên hắn thấy Thi Đại Nhi bĩu môi, Nghệ Phong mỉm cười tiếp tục nói.
– Tuy nhiên hẳn là Thổ Thạch tông chủ rất hiểu về quy củ của Thánh Tông. Ở Thánh Tông không có đúng sai, chỉ có phân chia mạnh yếu. Đừng nói hôm nay ngươi không ngăn cản được công kích của Thánh Âm Tông, cho dù ngăn cản được một lần, vậy ngươi ngăn cản được lần thứ hai sao? Ha ha, Thổ Thạch tông chủ cũng đừng trách ta nói khó nghe, nếu Thánh Âm Tông muốn thống nhất toàn bộ Thánh Tông là rất khó khăn, nhưng muốn khi dễ tiểu tông môn như các ngươi, đó là chuyện dễ như bỡn.
Thổ Thạch cũng không phủ nhận, nhìn Nghệ Phong trầm giọng hỏi:
– Vậy ý của công tử là gì?
Nghệ Phong mỉm cười nói:
– Nếu ngươi ngăn không được, và không theo Thánh Âm Tông, ở quê hương của ta có một câu nói là: Cuộc sống chỉ biết tới kẻ mạnh. Nếu không thể phản kháng, liền yên lặng hưởng thụ. Huống chi ngươi gia nhập Thánh Âm Tông, ngồi dưới bóng cây cây đại thụ lớn. Trong hoàn cảnh Thánh Tông cá lớn nuốt cá bé, đối với ngươi cũng không phải không có lợi.
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói, che miệng cười trộm. Trong lòng nàng lại bất mãn nói thầm: Vì sao ta vĩnh viễn không bằng Phong ca ca? Chuyện gì một khi qua miệng của hắn, liền biến chất.