Phần 217: Hắc Vương
Lục Chỉ nhìn một quyền vô cùng bình thản này, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Không ngờ hắn không hề trốn tránh, trực tiếp đón nhận.
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng có ý cười. Nếu đối phương né tránh, hắn muốn một quyền đánh bại đối phương thật sự không có khả năng. Nhưng đối phương lựa chọn cứng đối cứng, vậy đã định trước hắn phải thất bại.
Tuy rằng Vương cấp cường hãn, nhưng sao có thể ngăn cản một kích toàn lực của Nghệ Phong.
– Tinh Bạo Thiên Hạ!
Nghệ Phong không coi thường lôi đài chủ Tội Ác Chi Thành có thể đánh thắng trăm trận, hắn vẫn thi triển ra kỹ năng Tà Đế.
Ánh mắt Lục Chỉ vốn châm biếm, sau khi vừa tiếp xúc đến nắm tay Nghệ Phong, mạnh mẽ trừng lớn. Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Hắn muốn bứt ra né tránh, nhưng tới giờ phút này, Nghệ Phong còn có thể cho hắn cơ hội để né tránh sao?
Ầm…
Hai thân quyền đụng vào nhau, toàn bộ không gian mạnh mẽ chấn động. Từng khe rạn xuất hiện trên hư không. Khe nứt khiến ánh mắt của mọi người chấn động thật lớn, thỉnh thoảng rơi ra từng mảnh nhỏ trong suốt, nói cho mọi người ở đây biết va chạm của một quyền này có lực lượng to lớn.
Cơn lốc dữ dội bỗng nhiên vang lên, tàn sát bừa bãi toàn bộ không gian. Kình khí bay tứ tung. Cho dù lôi đài này được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, đã dưới sự tàn sát bừa bãi của kình khí hiện ra rất nhiều dấu vết.
Nhưng, mọi người cũng không để ý tới điều này. Điều khiến tất cả mọi người chấn động chính là, lôi chủ Lục Chỉ ở trong mắt bọn họ vốn cường hãn không ai bì nổi, lúc này giống như diều đứt dây trong hư không, máu chảy như điên, bay ngược về phía Nghệ Phong thường ngồi.
Sau đó, hắn hung hăng nện vào mặt bàn đá. Những mảnh nhỏ của chén rượu cắm sâu vào trong thân thể hắn.
Mọi người thừ người ra nhìn cảnh tượng này. Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ không dám tin. Một Vương cấp trưởng thành ở Tội Ác Chi Thành, một Vương giả từng là lôi chủ nơi bạo loạn, nhưng lúc này lại ngay cả một chiêu của đối phương cũng tiếp không được. Chẳng lẽ đối phương thực sự đạt tới Vương cấp ngũ giai lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính sao sao? Bằng không, cho dù một Vương cấp đối mặt với Vương cấp đỉnh phong tứ giai, cũng không có khả năng một chiêu bị đánh thành như vậy.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, trong ánh mắt có vẻ kính sợ và kinh hoàng. Nhưng đối phương lại trước sau như một, sắc mặt trầm ổn, giống như một quyền vừa rồi của hắn đã đánh lui không phải là Vương cấp, mà là một võ giả bình thường.
Nghệ Phong thoáng nhìn về phía Lục Chỉ vẫn đang phún máu, ngược lại trong mắt có một phần vẻ kinh ngạc. Ban đầu Nghệ Phong còn tưởng rằng một chiêu bạo cường này của hắn, đủ để cho đối phương bị mất mạng ngay tại chỗ, nhưng nhìn tình huống hiện tại, mặc dù đối phương bị thương nặng, nhưng vẫn có thể sống sót. Về phần còn có thể kiên trì bao lâu, Nghệ Phong cũng không biết.
Tuy rằng Nghệ Phong không đạt tới Vương cấp ngũ giai, cũng không có cách nào thi triển thuộc tính lực lượng ngũ hành, nhưng còn có lực lượng thuộc tính gì khủng khiếp hơn so với Phệ Châu? Có năng lượng Phệ Châu, cho dù Nghệ Phong không lĩnh năng lượng thuộc tính ngũ hành, nhưng đã có thể phát huy ra hiệu quả rộng lớn của năng lượng thuộc tính. Chẳng qua là chênh lệch về lượng mà thôi. Tuy nhiên dưới sự nâng cao của Tà Đế lực và Tinh Bạo Thiên Hạ, chênh lệch về lượng cũng được bù lại hơn phân nửa. Cho dù không bằng Vương cấp ngũ giai chân chính, nhưng cũng sẽ không kém quá xa. Đơn giản là Phệ Châu quá mức đặc biệt, hắn có thể bù lại hơn phân nửa sự chênh lệch về lượng.
Nghệ Phong đứng ở phía trên lôi đài, y phục không gió cũng tung bay, lẳng lặng nhìn xuống dưới đài. Dưới đài yên tĩnh khác thường, Dưới ánh mắt Nghệ Phong đảo qua, không ai dám đối diện với ánh mắt của Nghệ Phong.
Nhìn dưới đài, khóe miệng Lục Chỉ vẫn rỉ máu, bọn họ cũng nâng cao địa vị của Nghệ Phong đến cực cao. Đặc biệt khi thấy khuôn mặt Nghệ Phong chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, địa vị của Nghệ Phong ở trong lòng bọn học đã tăng thêm mấy cấp.
Một cường giả ngũ giai trẻ tuổi như thế, trong toàn bộ lịch sử, cũng đều là kỳ tài ngút trời hiếm có giống như lông phượng sừng lân.
Đặc biệt từng chứng kiến sự bình tĩnh và tàn nhẫn của Nghệ Phong, trong lòng càng bốc lên hàn ý.
Nghệ Phong lẳng lặng đứng ở trên phía trên lôi đài, dường như như mọi ngày, không có ai lên đài, người hắn nhẹ nhàng rời khỏi lôi đài. Hắn nhìn Lục Chỉ, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi vẫn không xuất hiện, về phần hắn có thể kiên trì bao lâu ta cũng không biết.
Một câu nói kỳ diệu không tên của Nghệ Phong khiến mọi người ngẩn người. Nhưng bọn họ nhanh chóng nghe được một tiếng cười càn rỡ:
– Ha ha ha, quả nhiên là anh hùng còn trẻ, ta nhìn không thấu ngươi!
Hắc Vương từ trong ngõ ngách đi ra. Cùng đi với hắn còn có hơn mười thủ hạ. Thực lực của họ lại không có một người nào dưới Vương cấp. Hắc Vương nhìn thiếu niên thoạt nhìn đạm nhiên trước mặt cái này, khí tức có chút xuất trần, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Ngoài việc đối phương một chiêu đánh bại Lục Chỉ ra, càng khiến hắn cảm kinh ngạc hơn nhiều, khi Nghệ Phong ở một nơi bạo loạn như thế, còn có thể phát hiện ra hắn. Vừa rồi khoảng cách giữa hắn và Nghệ Phong rất xa!
– Hắc Vương!
Mọi người thấy người này, một đám kinh hãi thất thanh nói ra. Gần như mọi dân cư sống lâu ở Tội Ác Chi Thành đều hiểu rõ về người đứng ở trước mặt. Đây là một trong những bá chủ của Tội Ác Chi Thành. Tuy rằng không tính là mạnh nhất, nhưng cũng không có nguyện ý trêu chọc bá chủ như hắn.
Hơn nữa người nắm quyền phía sau của nơi bạo loạn dưới chân bọn họ chính là hắn. Cũng bởi vì Nghệ Phong của chúng ta giết nhiều người như vậy, đối phương mới phái Lục Chỉ đến. Chỉ có điều sợ hắn cũng không ngờ, đệ đệ kết nghĩa của hắn, ngày xưa từng là bá chủ lôi đài, ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp nổi.
Hắc Vương đi đến trước mặt Lục Chỉ, thoáng dùngđấu khí xâm nhập vào cơ thể đối phương. Rất nhanh sắc mặt hắn liền khó coi muốn chết. Hắn lấy từ trong người ra một viên đan dược đút vào miệng Lục Chỉ. Sau đó hắn quay lại thản nhiên nói với một thủ hạ:
– Đỡ hắn.
Nghệ Phong không quấy nhiễu động tác của đối phương. Nghệ Phong hiểu rất rõ, trừ phi đối phương là y sư cao giai, bằng không căn bản không có khả năng trị bệnh cho Lục Chỉ. Huống chi trong đó còn có năng lượng Phệ Châu. Cho dù y sư cao giai cũng không nhất định có biện pháp.
– Thủ đoạn của ngươi rất khá!
Hắc Vương có chút thâm trầm. Lục Chỉ là huynh đệ kết nghĩa của hắn, cũng là phụ tá đắc lực của hắn. Một người đã biến người hắn coi trọng thành người vô dụng, bảo hắn làm sao có thể không nổi cơn thịnh nộ.
– Trên lôi đài, sống chết tùy theo số mạng! Huống chi còn đang ở Tội Ác Chi Thành!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên, không để tâm tới sinh mạng của Lục Chỉ.
Bên trong Tội Ác Chi Thành, tính mạng rất không đáng giá. Nhưng tính mạng của một Vương cấp, không ai không coi trọng. Nghe Nghệ Phong nói dường như không gì đáng kể, khiến bọn họ thấy mình vẫn quá xem thường sự bình tĩnh của Nghệ Phong.
Hắc Vương nghe Nghệ Phong nói vậy, sắc mặt vốn xanh mét dần dần khôi phục lại bình thường. Hắn là một trong những bá chủ của Tội Ác Chi Thành, so với bất kỳ ai cũng có thể lĩnh hội được quy tắc sinh tồn trong Tội Ác Chi Thành. Ngoại trừ mạnh hơn so với người khác, vẫn là mạnh hơn so với người khác.
Có thực lực tuyệt đối, ngươi có thể ở trong Tội Ác Chi Thành muốn làm gì thì làm, thậm chí lại tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng có thể, chỉ bởi vì nhân tính ở nơi này đã bị bóp méo.
Chẳng qua, rất nhiều năm không nếm thử cảm giác bị người khi dễ, nên Hắc Vương có phần đã quên đi. Hắc Vương nhìn thẳng vào Nghệ Phong. Nếu ngay cả mình cũng quên đi, vậy hẳn người khác cũng sẽ quên hắn đi, lúc này sẽ có kẻ trèo lên đầu hắn.
Nếu như vậy, nghĩa là cần giết gà dọa khỉ. Người đứng trước mặt là một đối tượng tốt nhất. Nói vậy, chỉ có giết hắn, thanh danh Hắc Vương sẽ không bị mất đi bên trong Tội Ác Chi Thành.