Phần 286: Phiến diệt trận
Với thân thủ của Nghệ Phong và Hỏa Lân, tất nhiên không cần tốn quá nhiều thời giờ. Ba người dưới tình huống không kịp hối hận, rất nhẹ nhàng bị Nghệ Phong giải quyết xong.
– Ba người mới là Vương Cấp nhị giai, ở trong di chỉ với cường giả như mây này còn dám học người ta cướp bóc. Chưa thấy qua chỉ số thông minh thấp như vậy.
Hỏa Lân giải quyết một người trong số đó, khinh thường nói.
– Cũng không tệ lắm, trên người ba người này còn có một nạp linh giới. Tuy rằng đối với chúng ta mà nói không là vật gì hiếm lạ, nhưng thật ra có thể bán với giá tốt.
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, ném nạp linh giới vào trong người. Đến lúc đó đưa cho Liễu Mộng Nhiên cũng được.
Thấy Nghệ Phong làm như thế, Hỏa Lân không thể phản đối. Tất nhiên hắn không tin Nghệ Phong sẽ thiếu tiền. Bằng không các loại kim tệ bên trong nạp linh giới đã không bị hắn ném ra ngoài toàn bộ.
– Nghệ huynh, chúng ta vẫn nên xuống tìm chỗ khác đi. Tìm nhiều chỗ, cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Hỏa Lân không muốn lãng phí thời gian, nhìn Nghệ Phong thúc giục nói.
Nghệ Phong gật đầu, theo Hỏa Lân tiếp tục đi về phía một hướng, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn lại ba người đã chết.
Hai người bước vào một phòng. Trước mặt vẫn xuất hiện hai quang cầu. Nhưng hai người Nghệ Phong vừa xuất hiện ở trong phòng, hai quang cầu này dường như đã bị quấy rầy, bay như tên bắn về hai phía.
– Nghệ huynh, mỗi người chúng ta đuổi theo một cái. Đừng để chúng chạy.
Hỏa Lân khẩn trương, sau khi nói xong liền đuổi về phía một quang cầu đang chạy.
Nghệ Phong cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, bay như tên bắn về phía còn lại. Đồng thời Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong cũng khống chế linh khí trong không gian, muốn ngăn cản quang cầu lại. Nhưng quang cầu này giống như con người, tránh né được sự ngăn cản của Nhiếp Hồn Thuật, hóa thành một đạo hào quang, bay như tên bắn về hướng khác.
– Chết tiệt…
Thấy tốc độ quang cầu lại nhanh như vậy, Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng, nhưng không dám dừng lại. Hắn thi triển thân pháp Mị Ảnh, truy đuổi về phía quang cầu. Ở trong di chỉ, rất nhiều chướng vật, một khi không cẩn thận có thể để quang cầu này trốn thoát.
Nhưng Nghệ Phong vẫn xem thường tốc độ quang cầu. Cho dù Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh, vẫn bị nó chạy trốn theo những đường lối rắc rối khiến hắn rất tức giận.
– Chạy sao? Bản thiếu gia xem ngươi chạy trốn được ở đâu!
Nghệ Phong đuổi theo quang cầu một lát, thấy còn chưa bắt được nó, không khỏi hừ một tiếng. Thi triển thân pháp Mị Ảnh tới mức tối đa, hóa ra từng đạo tàn ảnh ở trên hư không. Chỉ một lát sau, quang cầu kia đã bị Nghệ Phong đuổi kịp. Nhiếp Hồn Thuật khống chế linh khí, gắt gao chặn lấy nó.
Quang cầu bị Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật ngăn chặn, vẫn không ngừng giãy giụa. Tuy nhiên nó chỉ có một năng lượng thể tròn, sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong với Nhiếp Hồn Thuật lục tinh, bị gắt gao áp chế căn bản không thể nhúc nhích.
Nhìn quang cầu kia, chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, tất nhiên Nghệ Phong không dám trực tiếp lấy tay tiến đến phá quang cầu. Hắn dùng hồn lực thăm dò, bao vây toàn bộ quang cầu, một tia thấu nhập vào trong đó. Rất nhanh, Nghệ Phong phát hiện được ở trong đó dường như có một đạo khí tức như có như không. Nghệ Phong thầm nghĩ, đây là do dấu vết của cường giả viễn cổ lưu lại.
Một đạo dấu vết mất đi chủ nhân, tất nhiên sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của Nghệ Phong. Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã bị Nghệ Phong đánh tan. Quả nhiên, này đạo dấu vết vừa mất đi, quang cầu vừa rồi còn giãy giụa đã bình tĩnh trở lại. Năng lượng quang cầu năng lượng bắt đầu khuếch tán một chút.
Quang cầu không còn dấu vết, tất nhiên không ngăn cản được hồn lực của Nghệ Phong tra xét. Nghệ Phong rất nhanh phát hiện trong quang cầu không phong ấn năng lượng, mà là một vật phẩm. Khóe miệng nở rộ một nụ cười cười. Cuối cùng đây không phải là một cạm bẫy.
Không kiên nhẫn chờ đợi quang cầu tan biến, Nghệ Phong trực tiếp dùng tay đánh tan quang cầu. Ở trong một khác khi quang cầu bị đánh tan, một quyển trục xuất hiện trong tay Nghệ Phong.
Nhìn quyển trục trong tay, Nghệ Phong cuốn mở quyển trục ra, bắt đầu điều tra nội dung của nó.
– Trận pháp Nhật giai cao cấp – Phiến Diệt Trận!
– Kỹ năng Trận pháp Nhật giai cao cấp?
Nghệ Phong kinh ngạc cầm quyển trục trong tay, trong mắt đầy vẻ vui mừng. Kỹ năng trận pháp ở đại lục là một loại kỹ năng cực kỳ hiếm. Ngoài một loạt truyền thừa ra, các tiểu tông môn bình thường, cho dù có một bộ kỹ năng trận pháp Nguyệt giai đã vô cùng vui vẻ.
Trận pháp Nhật giai cao cấp, cho dù là đại tông môn bình thường cũng cực kỳ hiếm thấy. Giá trị của kỹ năng Trận pháp cao hơn nhiều so với giá trị của kỹ năng vũ kỹ Nhật giai cao cấp.
Nhìn quyển trục trong tay, Nghệ Phong hiểu rất rõ, cho dù hôm nay đến Di Chỉ Viễn Cổ không còn nhận được cái gì nữa, chỉ cần cuốn quyển trục này, chuyến đi của hắn đã không uổng phí.
Kỹ năng trận pháp không có tác dụng nâng cao đối với thực lực cá nhân, nhưng đối với đại tông môn mà nói, một bộ kỹ năng trận pháp tốt, có thể nâng cao địa vị của bọn họ lên mấy lần, thậm chí thực lực tăng gấp mấy chục lần.
Sau khi Nghệ Phong xem xét kỹ càng một chút về Phiến Diệt Trận, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Sau khi thi triển Phiến Diệt Trận, lực phòng ngự và lực công kích đều tăng mạnh. Mà càng nhiều người tổ hợp trận pháp này, thực lực càng mạnh, lực phòng ngự và lực công kích càng được nâng cao. Thực lực người tổ hợp trận pháp có thể nhận được đề cao gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Chỉ cần điểm ấy, đủ để cho các đại tông môn động tâm. Nếu trong tông môn của bọn họ tạo thành đại trận phòng ngự như vậy, cường giả bình thường xâm nhập vào tông môn bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay đi.
Mà điều khiến Nghệ Phong chấn động chính là, người ở tâm trận của bộ trận pháp này có thể mượn thực lực của tất cả những người tạo thành trận pháp này làm của mình. Cũng chính vài vậy, người ở tâm trận có thể tập trung tất cả lực lượng về mình. Như vậy sẽ đề cao nhiều tới mức nào?
Chẳng qua, có một điều tai hại chính là, sau khi dùng hết lực lượng này, người ở tâm trận người nổ tan xác mà chết.
Nghệ Phong ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải lực lượng của chính mình, cưỡng ép mượn sử dụng, lúc ấy không nổ tan xác mà chết cũng đã là may mắn.
Mặc dù có di chứng này, nhưng không thể không thừa nhận, bộ trận pháp này rất khủng khiếp.
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Tĩnh Hinh Thành và Kim Lâu. Hai thế lực này tổ hợp trận pháp như vậy, hẳn là thực lực tăng mạnh. Đặc biệt là Tĩnh Hinh Thành, nếu đám người Liễu Lão đều ra tay tổ hợp bộ trận pháp này, hẳn là dưới Quân cấp, không ai có thể làm gì được Tĩnh Hinh Thành.
– Di Chỉ Viễn Cổ, quả nhiên là nơi tập trung bảo vật. Ha ha, nếu ta đưa bộ trận pháp này cho Tĩnh Vân Tông, sợ bọn họ lập tức giao chức vị đại trưởng lão cho ta.
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, cất trận pháp vào trong nhẫn.
Xử lý xong những việc này, lúc này Nghệ Phong mới đánh giá xung quanh chỗ của mình. Hắn ở trong một phòng bốn phía đổ nát. Vừa rồi, hắn một lòng đuổi theo quang cầu, quên nhớ đường đi. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi nhíu mày.
Không nhớ đường về, vậy chứng tỏ hắn và Hỏa Lân thất lạc. Ở nơi như vậy, nếu hai người tách ra, mức độ nguy hiểm của hai người đều đã nâng cao lên rất nhiều.
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, không biết Hỏa Lân có đuổi theo kịp quang cầu kia không. Tuy nhiên hắn một lòng chỉ để ý tới việc truy đuổi quang cầu, sợ là cũng không nhớ rõ đường mình đã đi qua.
Nghệ Phong chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía trước, cầu nguyện có thể có vận khí tốt, gặp lại Hỏa Lân!