Phần 354: Thời khắc khẩn trương
Đối với nữ hài toàn thân tràn đầy linh khí như Linh Nhi, khó ai kìm được lòng yêu thích. Nguyên bản Trữ Huyên thu nhận Linh Nhi chỉ vì Nghệ Phong, thế nhưng khi thấy được Linh Nhi, đáy lòng nàng cũng có cùng nhận thức với hắn. Tuy rằng Trữ Huyên không mấy vừa ý với chuyện Linh Nhi có hai sư tôn, thế nhưng biết người còn lại là Điệp Vận Du, điểm không hài lòng này cũng giảm đi phân nữa, một nữ nhân ưu tú như vậy nguyện ý cùng nàng thu nhận đệ tử, nàng không có gì phải phiền lòng.
Đồng dạng, Nghệ Phong thấy hai người Trữ Huyên và Điệp Vận Du đã chấp nhận đối phương, trong lòng hắn cũng thở phào một hơi. Thế nhưng Nghệ Phong cũng không biết, trong lúc đó ánh mắt hai nàng thi thoảng có giao phong lẫn nhau, tuy rằng trên mặt đều cười, thế nhưng giao phong lại là chuyện khác, chỉ là các nàng giỏi che giấu, cũng không cho Nghệ Phong phát hiện mà thôi.
Hai nàng rất hiếu kỳ đối với việc Nghệ Phong có thể giúp Linh Nhi lĩnh hội được năng lượng thuộc tính phong, khi biết được là hiệu quả của mị đan, hai nàng lại hơi nhíu mày, lợi dụng mị đan sẽ có xác suất thành bại, không ai nắm chắc Linh Nhi có thể nhất định lĩnh hội được.
Trong lúc chờ đợi, Nghệ Phong và Điệp Vận Du đều cảm giác thấy áp lực, Trữ Huyên lại cười nhẹ nói một câu:
– Thất bại thì thất bại, nếu như không thể tu luyện Phong Thần Quyết, vậy thì tu luyện công pháp của ta.
Đối với sự bình tĩnh của Trữ Huyên, khiến Nghệ Phong và Điệp Vận Du liếc mắt trao đổi, tuy rằng biết Trữ Huyên có thể đạt được đến trình tự này, đẳng cấp công pháp tuyệt đối không thấp. Nhưng đã có Phong Thần Quyết, còn muốn tìm đến lựa chọn thứ hai sao?
– Đến lúc đó hãy tính! Trước cứ chờ đã, về phần kết quả thế nào, chỉ có thể trông vào mệnh trời!
Nghệ Phong lắc đầu cười nói, loại chuyện này có lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn vào thiên phú của Linh Nhi.
Ba người đạt được quyết định, Trữ Huyên và Điệp Vận Du cũng bắt đầu nghiên cứu Phong Thần Quyết, tuy rằng các nàng không thể tu luyện, thế nhưng lấy tiêu chuẩn tông sư của cả hai, vẫn có thể thông suốt. Đối với Phong Thần Quyết, lý giải càng sâu, tỷ lệ thành công cũng càng cao.
Hai người lưu lại phủ đệ thành chủ nghiên cứu tròn bảy ngày bảy đêm.
Trong lúc này, Liễu Mộng Nhiên cũng chiếu cố tới hai nàng, đối với Liễu Mộng Nhiên nhã nhặn lịch sự, Điệp Vận Du và Trữ Huyên đều khách khí cực độ, thậm chí có điều yêu mến, cũng như năm đó Tần Y đối đãi với Liễu Mộng Nhiên.
Nghệ Phong thấy được, trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ tới những nữ nhân bên cạnh, chỉ có duy nhất Liễu Mộng Nhiên chinh phục được mọi người, mặc kệ là Tần Y hay Điệp Vận Du, đối với nữ nhân điềm đạm này, đều không có một tia đố kỵ nào.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, Liễu Mộng Nhiên hầu như không biết tranh đoạt, đối đãi với mỗi người có quan hệ với Nghệ Phong đều nhu hòa khôn khéo, tính cách của nàng đã định trước nàng đứng ngoài những đố kỵ của nữ nhân.
Đây là điểm duy nhất những nữ nhân khác không thể được như Liễu Mộng Nhiên. Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới Khinh Nhu, trước đây nàng thật ra cũng không khác mấy với Liễu Mộng Nhiên, thế nhưng hiện tại…
– Bởi vì ta hận ngươi!
Mỗi khi Nghệ Phong nhớ tới lời này của Khỉ Nhu, hắn đều cảm giác tim mình bị thứ gì đó đâm trúng.
Nếu nói trong số nữ nhân Nghệ Phong nhận thức, trừ bỏ Liễu Mộng Nhiên, người không hề có tâm đố kỵ chỉ còn lại mình Khỉ Nhu làm được. Thế nhưng, có một số việc không thể vãn hồi, người đã thay đổi nếu muốn thay đổi trở lại là cực kỳ khó khăn.
Điệp Vận Du và Trữ Huyên vẫn ở trong phòng Nghệ Phong tròn bảy ngày. Trong bảy ngày này, trừ bỏ nghiên cứu Phong Thần Quyết, Điệp Vận Du và Trữ Huyên thỉnh thoảng cũng truyền thụ một ít lý luận cho Linh Nhi.
Không biết có phải thiên phú Linh Nhi quá mạnh hay vì gì khác, những lý luận đơn giản đều có thể nhớ kỹ toàn bộ, thậm chí còn minh bạch được một chút ý tứ ở trong đó. Phát hiện ra điểm này càng khiến Điệp Vận Du và Trữ Huyên mừng rỡ vô cùng. Tuy rằng các nàng hiện tại chỉ truyền thụ những điều đơn giản nhất, thế nhưng tuổi tác Linh Nhi cũng còn nhỏ, có thể lý giải được tới trình độ này, đã là một kỳ tích rồi.
Điệp Vận Du chuyển ánh mắt về phía Nghệ Phong, trong ánh mắt có tia trêu chọc. Ý tứ rằng khi ngươi còn nhỏ, sợ rằng không có thiên phú và thông minh như nàng.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cũng không giải thích gì. Khi hắn xuyên qua, linh hồn đã là một người hơn hai mươi tuổi, cho dù Linh Nhi thông minh hơn nữa, cũng không thể so sánh được. Tuy rằng khi bắt đầu Nghệ Phong còn rất xa lạ với những tri thức về võ giả và tu luyện, thậm chí một số danh từ đơn giản cũng không hiểu được, thế nhưng khi được lão đầu tử đưa cho mấy bản ghi chép, hắn cũng lý giải không sai biệt lắm.
Linh hồn một người hơn hai mươi tuổi so với linh hồn một người vài tuổi, cơ bản không thể so sánh. Thế nên Nghệ Phong chỉ nhún nhún vai cười, cũng không phản bác Điệp Vận Du.
Trong lúc đó Tử Âm cũng tới gặp Điệp Vận Du một lần, Điệp Vận Du không xa lạ gì Tử Âm. Chỉ xét trên phương diện thành thục và thùy mị, cả Trữ Huyên và Điệp Vận Du đều không thắng nổi Tử Âm. Ba người cùng đứng chung một chỗ khiến Nghệ Phong có dịp mở tầm mắt, không thể kiềm chế. Một người thanh nhã cao quý, một người xinh đẹp mị hoặc, một người thành thục thùy mị.
Điệp Vận Du cũng nghe nói qua các loại đồn đại về Nghệ Phong và Tử Âm, nàng cẩn thuận quan sát Tử Âm một phen, phải thừa nhận nữ nhân này xác thực có thể khiến nam nhân dâng trào tâm huyết, thảo nào Nghệ Phong thành như vậy.
Tử Âm xác định mình chỉ là nhân tình Nghệ Phong, cũng không nghĩ tới tranh đoạt gì với nữ nhân khác. Thế nên nàng biểu hiện rất tự nhiên khi thấy bên người Nghệ Phong có những nữ nhân khác. Loại tự nhiên này xuất phát từ nội tâm, điều này khiến Điệp Vận Du phải hoài nghi lời đồn đại kia là thật hay giả.
Đương nhiên, Tử Âm cực kỳ chấn động với việc Nghệ Phong mời tới hai vị sư tôn cho Linh Nhi, cả hai đều là những nữ nhân ưu tú sánh ngang với Tần Y, hơn nữa nhìn Nghệ Phong thân thiết với hai nàng, hiển nhiên quan hệ với cả hai đều không cạn.
Thấy vậy, Tử Âm thầm bất đắc dĩ, quay qua nói với Nghệ Phong một câu:
– Ngươi a, chung quy không thể làm người khác bớt lo!
Nghệ Phong không hiểu ý tớ bớt lo trong lời Tử Âm là gì, có điều Tư Âm chỉ trợn mắt nhìn hắn, cũng không giải thích.
Tại ngày thứ tám, Trữ Huyên và Điệp Vận Du rốt cuộc gọi Nghệ Phong tới, Trữ Uyên càng vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn của mình tới trước mặt Nghệ Phong, nói:
– Mị đan!
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức lấy ra mị đan từ trong nạp linh giới, cẩn thận đưa cho Trữ Huyên, nói:
– Đây là mị đan thất giai!
Trữ Uyên cũng biết mị đan thất giai giá trị thế nào, loại mị đan này cho dù với đẳng cấp các nàng cũng có dụ hoặc vô cùng.
– Lấy thể chất Linh Nhi, có thể chịu đựng năng lượng bá đạo của mị đan thất giai hay không?
– Điều này nàng yên tâm, mị đan vốn là vì lĩnh hội năng lượng thuộc tính, thế nên dược hiệu rất ôn hòa, không cần lo lắng kinh mạch Linh Nhi không chịu nổi.
Nghệ Phong giải thích.
– Như vậy là tốt nhất!
Trữ Huyên gật đầu, nhẹ nhàng mở nắp bình ngọc, nhất thời Nghệ Phong cảm giác toàn bộ không gian có tiếng phong khiếu đổ dồn về phía bình ngọc, Nghệ Phong phát hiện, đó là năng lượng thuộc tính phong tinh thuần.
– Mị đan thất giai cao cấp!
Trữ Huyên và Điệp Vận Du liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn động trong mắt đối phương. Mị đan thất giai cao cấp, nói cách khác cần phải có nhiếp hồn sư thất giai đỉnh phong mới có thể luyện chế, trân quý cỡ nào có thể nghĩ, cũng không biết Nghệ Phong làm thế nào có được! Nếu như Trữ Huyên và Điệp Vận Du biết đây là mị đan luyện chế theo đan phương viễn cổ, không biết sẽ kinh hãi tới mức nào.
Có điều, mới chỉ mở nắp bình đã dẫn tới năng lượng thuộc tính phong tinh thuần như vậy, nếu như nuốt xuống, nghĩ đến sẽ cực kỳ kinh khủng đi.
– Thảo nào có thể hỗ trợ người ta lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính phong, quả thực cường hãn!
Điệp Vận Du và Trữ Huyên đều thấy được vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương, có mị đan như vậy hỗ trợ, xác suất thành công tất nhiên sẽ tăng thêm mấy tầng.
– Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy ngày hôm nay liền tiến hành hộ pháp cho Linh Nhi, hy vọng thiên phú của nàng có thể bắt được một tia tinh túy của thuộc tính phong, như vậy là thành công rồi.
Điệp Vận Du nói.
– Ngày hôm nay? Vội như vậy sao?
Nghệ Phong hỏi.
– Ngày hôm nay đi, sớm muộn cũng phải làm, làm sớm một ngày cũng tốt.
Trữ Huyên gật đầu.
– Đã như vậy, ta đây chuẩn bị một chút!
Thấy cả hai nàng đã quyết định, Nghệ Phong cũng gật đầu.
– Không cần ngươi hộ pháp, hai chúng ta là được rồi!
Trữ Huyên nói.
– Ta không biết ngươi tu luyện công pháp gì, thế nhưng ta có thể cảm giác ngươi mỗi thời mỗi khắc đều hấp thu năng lượng. Ta cũng không muốn năng lượng thuộc tính phong tinh thuần được mị đan dẫn dắt tới đều bị ngươi hấp thu. Thế nên, chuyện hộ pháp này giao cho hai chúng ta là được. Tuy rằng hai chúng ta cũng có thể tự động hấp thu năng lượng, nhưng không mạnh giống như ngươi, huống chi chúng ta hoàn toàn có thể áp chế.
Nghe dược Trữ Huyên nói, Nghệ Phong hơi sửng sốt, rồi hắn chỉ có thể gật đầu. Lăng Thần Quyết tự chủ tu luyện, đúng là hắn không thể áp chế hoàn toàn.
– Như vậy đành giao cho các nàng rồi!
Nghệ Phong biết hắn không giúp gì được, cũng không cố gắng.
Trữ Huyên hiển nhiên biết Nghệ Phong rất coi trọng Linh Nhi, nàng nhoẻn miệng cười với Nghệ Phong, ngữ khí rất ôn nhu:
– Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ tận lực! Lấy thiên phú của Linh Nhi, nếu muốn lĩnh ngộ thuộc tính phong, cũng không phải không có khả năng.
Tuy biết rõ Trữ Huyên đang an ủi, trong lòng Nghệ Phong vẫn cảm giác dễ chịu hơn nhiều, cười cười với Trữ Huyên, lập tức đón Linh Nhi từ trong lòng Liễu Mộng Nhiên, hôn lên mặt Linh Nhi hai ngụm, nói:
– Chút nữa Linh Nhi phải ngoan, nghe lời hai vị sư tôn, sau này mới có thể đẹp như các nàng.
– Dạ!
Xinh đẹp vẫn rất có lực dụ hoặc với Linh Nhi, nàng chăm chú gật đầu.
– Chút nữa có thể sẽ hơi đau, thế nhưng muội cố chịu đựng. Tiêu dao ca ca tin tưởng muội có thể làm được!
Nghệ Phong chỉ lo Linh Nhi sợ đau, sau dó không dựa theo hai người Trữ Huyên phân phó, như vậy tất cả công sức đều phải uổng phí. Mị đan tuy rằng không đến mức khiến Linh Nhi không chịu nổi, thế nhưng năng lượng bành trướng cũng đủ khiến nàng bị đau không nhẹ.
– Tiêu dao ca ca yên tâm. Linh Nhi không sợ đau đâu!
Linh Nhi thấy biểu tình mọi người đều nghiêm trọng, nàng nắm chặt tay, hôn lên mặt Nghệ Phong một ngụm, nói lời an ủi hắn.
– Ha ha!
Thấy Linh Nhi như vậy, Nghệ Phong và mấy người Trữ Huyên cũng buông lỏng tâm tình, Nghệ Phong nhéo nhéo mũi nhỏ Linh nhi, giao Linh Nhi cho Trữ Huyên rồi nói:
– Đi tới đỉnh cung điện đi, nơi đó có năng lượng nồng đậm nhất.
Trữ Huyên gật đầu, ôm lấy Linh Nhi, cùng với Điệp Vận Du nhẹ nhàng bay tới chỗ cao nhất, tựa như hai vị thần nữ thăng tiên.