Phần 394: Trên đường đế đô
Thực lực hiện tại của Nghệ Phong, khi hấp thu hồn độ từ lão đầu tử không còn phải cảm thất cật lực nữa, trong thời gian ngắn, Nghệ Phong hấp thu không sai biệt lắm tin tức được lão đầu tử truyền cho.
– Lão đầu tử, ngươi nói cho ta biết, Tinh Bạo Thương Khung rốt cuộc có bao nhiêu thức?
Nghệ Phong nhìn chằm chằm Liễu Nhiên, nguyên bản hắn còn cho rằng ba chiêu là xong, nghĩ không ra đột nhiên chui ra thức thứ tư, nếu đã có thức thứ tư, hoàn toàn có thể có thức thứ năm.
Nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong nhìn lão đầu tử càng thêm bất thiện. Truyền thừa Tà Đế gì đó, còn không biết để lại bao nhiêu, hết lần này tới lần khác, lão đầu tử cái gì cũng không lấy ra.
Liễu Nhiên đối với nhãn thần của Nghệ Phong làm như không thấy, nhàn nhạt nói:
– Thứ gì nên đưa cho ngươi tự nhiên sẽ đưa cho ngươi, ngươi gấp cái gì?
Nói xong Liễu Nhiên lấy ra từ trong nhẫn một cuốn thư bản làm từ tơ tằm, đưa cho Nghệ Phong, nói:
– Cầm lấy thứ này, chờ ngươi đạt được Tôn cấp, sẽ có chỗ dùng, thứ này có giá trị không gì sánh bằng đối với việc tu luyện Lăng Thần Quyết và nhiếp hồn sư, vào tay ngươi là tốt nhất.
Nói đến đây, Nghệ Phong thấy được một tia đố kị trong mắt Liễu Nhiên, tia đố kị này chỉ chợt lóe rồi biến mất, thấy vậy Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút run run, có thể khiến lão đầu tử hơi lộ ra đố kị như vậy, thứ này đơn giản được sao?
Có chút gấp gáo muốn mở cuốn sách tơ tằm này ra, thế nhưng mặc cho Nghệ Phong cố sức thế nào đều không mở ra được, điều này khiến Nghệ Phong cổ quái nhìn về phía lão đầu tử.
– Chờ khi ngươi đến Tôn cấp, tự nhiên có thể mở, hiện tại ngươi cũng không cần tới thứ này.
Liễu Nhiên tùy ý nói.
Nghe được lão đầu tử nói, Nghệ Phong hơi gật đầu, cất cuốn sách tơ tằm vào trong nạp linh giới, bỗng nhiên như nhớ tới gì, hắn quay qua hỏi lão đầu tử:
– Cái kia, lão đầu tử, truyền thuyết về thánh ngọc thạch của Thánh Âm Tông có đúng là thật?
– Ngươi tìm được thánh ngọc thạch sao?
Liễu Nhiên kinh hãi hô lên thành tiếng, thanh âm chấn động khiến lỗ tai Nghệ Phong có chút đau, thấy ánh mắt như lửa nóng của lão đầu tử nhìn mình, loại ánh mắt này khiến Nghệ Phong cảm giác một trận ác lạnh, ánh mắt này không khác gì khi hắn nhìn Điệp Vận Du đang lõa thể.
Nghệ Phong hơi chút lui ra phía sau mấy bước, ngượng ngùng cười nói:
– Cái kia, lão đầu tử, không phải một cục đá thôi sao, ngài làm gì kích động như vậy?
– Một cục đá?
Liễu Nhiên thấy đối phương hình dung thánh vật Thánh Tông, hắn tức giận vung quyền về phía Nghệ Phong một cái. Nghệ Phong đã sớm cảnh giác, lập tức thi triển thuấn di tránh né, nhưng vẫn nghe thấy tiếng gầm lên của Liễu Nhiên, khiến lỗ tai hắn chấn động tới phát mộng.
Thấy Liễu Nhiên chấn động như vậy, Nghệ Phong rốt cuộc thu liễm một chút, cười hắc hắc hai tiếng, nói:
– Lão đầu tử, truyền thuyết của Thánh Tông từ thời viễn cổ sẽ không là thật chứ?
– Hừ!
Liễu Nhiên hừ một tiếng, nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói:
– Nếu như không phải thực sự, thánh ngọc thạch có thể tương truyền qua thời đại? Có thể được Thánh Tông xưng là thánh vật?
Nghe được lão đầu tử thừa nhận, hô hấp của Nghệ Phong có chút gấp lên, nguyên vốn tưởng nhiều nhất chỉ đáng tin một thành, thế nhưng thật không ngờ cư nhiên hoàn toàn là sự thực.
– Cái kia, lão đầu tử? Có thánh ngọc thạch thật sự có thể đến Thần giai?
Nghệ Phong yếu ớt hỏi.
Lão đầu tử lắc đầu nói:
– Điều này thì không biết, chỉ là tông chủ đời thứ nhất xác thực bởi vì hiệu quả thôi hóa quá lớn của thánh ngọc thạch dẫn tới bạo thể. Tông chủ đời thứ nhất suốt đời nghiên cứu thánh ngọc thạch, công pháp của hắn là thích hợp nhất với thánh ngọc thạch, hắn có thể đạt được cao độ loại này, cũng không có nghĩa người khác có thể đạt được, dù sao mỗi người đều khác với nhau.
– Vậy nếu như ta vận dụng thánh ngọc thạch có hữu hiệu hay không?
Nghệ Phong hắc hắc cười hỏi.
Liễu Nhiên trắng mắt liếc Nghệ Phong, nói:
– Lăng Thần Quyết của ngươi hơn phân nửa công pháp đều là hội tụ những công pháp đứng đầu của Thánh Tông mà thành, nếu như năng lượng thánh ngọc thạch có thể đi vào cơ thể ngươi, chắc chắc sẽ có hiệu quả, thế nhưng có bao nhiêu hiệu quả thì ta cũng không biết.
Nghe được Liễu Nhiên nói, Nghệ Phong lập tức hỏi:
– Vậy nếu là công pháp Thánh Âm Tông?
– Thánh Âm Tông?
Liễu Nhiên mơ hồ minh bạch điều gì đó, quay qua hỏi Nghệ Phong:
– Thánh ngọc thạch là do Thánh Âm Tông tìm được?
Thấy lão đầu tử suy đoán ra, hắn bèn gật đầu nói:
– Ngọc tỷ của đế quốc Trạm Lam cư nhiên chính là thánh ngọc thạch, lần trước Thi Đại Nhi cho ta xem qua, ấm lạnh tề tụ, chỉ có thánh ngọc thạch mới có hiệu quả.
Liễu Nhiên cười khổ một tiếng, thần sắc có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thì thào tự nói:
– Ngươi tìm thánh ngọc thạch cả đời, rốt cuộc ngươi cũng tìm được rồi! Mà thôi mà thôi, nếu rơi vào tay ngươi, hy vọng ngươi có được thánh ngọc thạch, có thể tự giúp mình càng mạnh hơn.
Hít sâu một hơi, Liễu Nhiên cũng chậm rãi dẹp loạn tình tự trong lòng, rơi vào tay người khác hắn còn có thể động thủ đoạt lấy, thế nhưng rơi vào trong tay nàng, hắn…
– Ngươi không cần phải xen vào chuyện thánh ngọc thạch, Lăng Thần Quyết không kém, cứ tu luyện thật tốt là được.
Lão đầu tử lại nói:
– Quái lão đầu có chuyện gì?
– Đi một chuyến tới Huyết Sắc Thiên Đường tìm kiếm cơ hội đột phá, lưu lại chút ám tật cần ngài hỗ trợ trị liệu.
Nghệ Phong giải thích, nói.
– Lão gia hỏa này rốt cục đã bước ra một bước này, ha ha, nghĩ đến lần này hắn hẳn đã đột phá rồi. Lão gia hỏa này có thiên phú thuộc hàng đứng đầu trong số những người thời đó, so với viện trưởng Trạm Lam cũng muốn mạnh hơn mấy phần. Đáng tiếc trong lòng còn có tâm ma ngăn cản, dừng lại tại trình tự này đã vài chục năm. Lúc này hắn đi ra khỏi bóng ma kia, tất nhiên có thể đột phá!
Lão đầu tử khẳng định nói.
Nghệ Phong thật không ngờ lão đầu tử lại ác như vậy, chỉ một chút liền suy đoán ra, gật đầu nói:
– Quái lão đầu nói với ta, hắn đã bước một chân vào trình tự mới.
Lão đầu tử gật đầu, nói:
– Nếu đã bước một chân vào, bước hẳn vào chỉ còn là chuyện tình sớm hay muộn, lấy thiên phú của hắn, còn thêm vài chục năm tích lũy, nghĩ đến sau này thực lực hẳn tăng trưởng rất nhanh. Chỉ là không biết, lão gia hỏa kia có thể đột phá hay không.
Nghệ Phong biết lão đầu tử đang nói tới viện trưởng Trạm Lao, hắn nhún nhún vai biểu thị, ngài cũng không biêt nói gì đến ta.
– Được rồi, nếu tiểu tử ngươi không có việc gì khác, liền theo cùng ta tới đế quốc Trạm Lam đi! Mấy ngày này có cái gì không hiểu cứ hỏi ta, sau này sẽ không còn phải nghe Triệu lão cáo trạng, nói ta cái gì cũng chưa từng dạy ngươi! Hừ!
Nói đến đây, Liễu Nhiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất bất mãn với việc Nghệ Phong nói gì đó với Triệu lão.
Nghệ Phong nhún nhún vai, nói:
– Uy hiếp là vô dụng, đương nhiên dụ hoặc thì khác!
– Uy hiếp vô dụng? Được! Sau này Tà Tông có thứ gì đó, ngươi đừng tới hỏi ta.
Liễu Nhiên không hề để ý nói, không chờ Nghệ Phong, xoay người đi ra ngoài cốc.
– Ta kháo, lão đầu tử, đừng như vậy chứ! Uy… Lão gia hỏa, ngài chờ ta một chút, đừng ỷ vào thực lực mà kiêu ngạo a!
Liễu lão thấy Nghệ Phong ở phía sau tùy tiện mắng giận, xoa xoa cái trán đã ướt đầy mồ hôi lạnh, hắn cho tới giờ còn chưa thấy qua có người dám như vậy với thiếu gia. Đành thức thời coi như không thấy, theo sau hai người bay nhanh về phía thành nhỏ.
Trở lại trong thành nhỏ, đám người Nghệ Phong và Liễu Nhiên nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy rời đi. Nguyên bản mấy người Long Vân Sơn đề nghị dùng truyền tống trận, thế nhưng không biết Liễu Nhiên xuất phát từ mục đích gì, trực tiếp cự tuyệt.
Đối với Liễu Nhiên cự tuyệt, ngoại trừ Nghệ Phong không ai dám biểu thị bất mãn, ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị kêu ca đi bộ mỏi chết, lại bị Điệp Vận Du kéo lại, lúc này mới khiến Nghệ Phong ra bộ miễn cưỡng đồng ý, nói lão đầu tử ngươi rất gặp may.
Cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, Liễu Nhiên dẫn mọi người đi đường, một dặm lộ trình được hắn dẫn thành đi hơn mười dặm.
Có điều, đối với hành động này của Liễu Nhiên, cả đám ngược lại vui vẻ dị thường. Không phải bởi gì khác, là là một đường đi Liễu Nhiên không quên lời hứa hẹn, có thời gian đều chỉ đạo phương diện võ học cho Nghệ Phong.
Tuy rằng trong đoàn người không ai yếu, thế nhưng nghe lão đầu tử nói, bọn họ nghe vào như say như mê, trước đây có rất nhiều chỗ không rõ ràng lắm, lúc này cũng hiểu ra được. Điều này khiến mọi người ước Liễu Nhiên đi càng chậm càng tốt.
Cũng không biết có phải vì Nghệ Phong, Liễu Nhiên đặc biệt chiếu cố tới Điệp Vận Du. Nếu như Long Vân Sơn hỏi Liễu Nhiên, có hơn phân nửa là Liễu Nhiên không trả lời, thế nhưng với Điệp Vận Du, cho dù nàng không hỏi, hắn cũng vạch ra từng chút khuyết điểm. Được Liễu Nhiên chú trọng chỉ điểm, tự nhiên khiến Điệp Vận Du được đề cao rất nhiều, ít nhất Nghệ Phong cảm giác Điệp Vận Du càng mị hoặc hơn, xinh đẹp hơn, càng khiến Hắc Mô và Mông Bạch không dám nhìn thẳng.
Đi đường được nửa tháng, Điệp Vận Du được giải đáp những chỗ khúc mắc, tại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mạnh mẽ đề cao lên một giai.
Điều này khiến cho Điệp Vận Du mừng rỡ như điên, thái độ đối với Liễu Nhiên càng thêm cung kính, nếu không phải đã có sư tôn, Nghệ Phong thậm chí hoài nghi Điệp Vận Du sẽ nhận thức Liễu Nhiên làm sư tôn.
Dọc đường, tất cả mọi người đều mừng rỡ, duy nhất không vui vẻ chính là Nghệ Phong. Tuy rằng lão đầu tử chú trọng chỉ điểm cho hắn nhiều nhất, nhưng hắn đồng dạng cũng chịu phải dằn vặt nhiều nhất. Có chỗ nào khiến lão đầu tử không thỏa mãn liền lập tức bắt hắn luyện lại trăm lần, thậm chí dừng lại chờ khi Nghệ Phong luyện tới chỗ hắn thỏa mãn mới thôi.
Nếu như chỉ có vậy, Nghệ Phong còn không thấy gì. Khiến Nghệ Phong bất mãn chính là mỗi lần lão đầu tử đều bắt hắn xông và đàn ma thú, lấy thực lực hiện tại của hắn, sẽ không quá mức lưu ý, ma thú dưới thất giai căn bản không có tính uy hiếp, Nghệ Phong thầm nghĩ quá đơn giản.
Thế nhưng, khiến Nghệ Phong kinh hãi chính là, lão đầu tử cư nhiên phong tỏa thực lực hắn tại Sư cấp, nhưng lại bắt hắn xông vào trong đàn ma thú ngũ giai. Nếu không lại phong tỏa thực lực tại Tướng cấp, xông vào trong sào huyệt ma thú lục giai.
Kết quả là mỗi lần Nghệ Phong đầy người vết thương được lão đầu tử xách ra. Nhìn dáng dấp Nghệ Phong những khí đó, khiến Điệp Vận Du yêu thương không thôi.
Đương nhiên, cũng khiến Nghệ Phong oán hận lão đầu tử đến cực điểm, Nghệ Phong thậm chí hoài nghi lão đầu tử có phải mượn cớ đề cao thực lực, dùng loại phương pháp này chỉnh hắn. Nghệ Phong càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Chỉ là, dưới những động tác luân phiên của lão đầu tử, phải thừa nhận rằng thực lực hắn tăng trưởng cực nhanh, không chỉ riêng đấu khí, cùng với kinh nghiệm và tổng hợp các mặt đều được đề cao.
Ít nhất, khi Nghệ Phong khống chế tại thực lực Sư cấp, trong một đám ma thú ngũ giai công kích, có thể kiên trì được một hồi lâu, mỗi chiêu mỗi thức trong lúc đó cũng dần dần hình thành lên phong cách của chính mình.