Phần 72: Khí áp toàn trường
Điệp Vận Du mặc váy bằng tàm ti màu đen, trên váy có đính hồng ngọc, trang sức châu báu trên váy tỏa ra quang hoa lấp lánh. Trên cổ có một chiếc vòng bảo thạch màu lam. Phối hợp với da thịt trắng noãn của nàng, lại càng tăng thêm vẻ đẹp. Cánh tay noãn nà như ngọc vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vóc người cao gầy mị hoặc, dưới trang phục dạ hội bao vây, hiển lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Vóc người hoàn mỹ phối hợp với khuôn mặt tuyệt sắc, làm cho người ta có cảm giác hỏa diễm bừng lên. Bước chân Điệp Vận Du rất nhẹ, nhất cử nhất động làm cho miệng đắng lưỡi khô, mị hoặc vạn lần! Lộ vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, cao quý không thể tả!
Cùng Điệp Vận Du song song hành tẩu chính là Tử Âm, Tử Âm mặc lễ phục màu tím, cổ áo có chút thấp. Có thể cho thấy một mảnh nhỏ da thịt trắng như tuyết. Lễ phục màu tím bao vây song phong đầy đặn, êm dịu và nhô cao. Hai chân cao dài tản ra khí tức mị hoặc.
Nhất cử nhất động của hai nàng tản ra khí tức tôn quý, dường như nữ vương ung dung đẹp đẽ, hai nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn người khác, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
Theo hai nàng di động, ánh mắt tất cả nam nhân tựa hồ bị dắt theo, cả đám cũng theo bọn họ di động.
Điệp Vận Du thắng ở mị hoặc, nhất cử nhất động có thể làm cho người ta mơ màng. Ở phương diện này, Tử Âm so ra kém xa. Thế nhưng Tử Âm lại thắng ở thành thục phong vận, giống như một quả cây chín mọng. Làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn cắn một ngụm.
Thế nhưng Điệp Vận Du và Tử Âm, ở phương diện tôn quý và ung dung, lại không có kém nhau. Làm cho Nghệ Phong cũng nhìn mà lấy làm kỳ, Điệp Vận Du là Hoàng phi, có khí chất như vậy không kỳ quái. Thế nhưng Tử Âm có thể đạt được tôn quý phát ra từ trong cơ thể này, lại để hắn ngoài ý muốn.
“Có thể, nàng thực sự thích hợp làm một nữ vương!”
Dưới đáy lòng Nghệ Phong thì thào lẩm bẩm.
Từ khi hai nàng xuất hiện, hiện trường một mảnh an tĩnh. Toàn bộ phòng khách phảng phất như ngừng thở, tưởng chừng như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Điệp Vận Du và Tử Âm hơi quét toàn trường một chút, đám nam nhân nhìn thấy ánh mắt của các nàng, cả đám nhanh chóng cúi đầu, sau đó cầm lấy nước trước mặt lên uống, dưới ánh mắt của hai nàng, bọn họ cư nhiên cảm giác có áp lực lớn lao.
– Hai nữ nhân này là ai a? Cư nhiên tuyệt mỹ mị hoặc như vậy, càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Chu Bằng thì thào lẩm bẩm.
Trương Diễm đối với chuyện này hình như rõ ràng hơn, nàng giải thích nói:
– Đây là hai đại nữ vương của đế đô, một người là Hoàng phi đặc thù trong hoàng cung, một người là Long đầu của Kim Lâu.
Chu Bằng ngẩn ra, lập tức không khỏi chậc lưỡi, cầm lấy nước trên bàn uống từng ngụm từng ngụm, dùng để dập tắt lửa nóng trong cơ thể.
– Chưa từng có nghĩ tới, trên đời lại có nữ nhân mị hoặc tuyệt mỹ như vậy, cư nhiên chỉ cần lấy khí chất là có thể khiến cả quốc yến một câu nói cũng nói không ra.
Chu Bằng thì thào nói.
Trương Diễm giận liếc mắt, quay chu bằnghướng Chu Bằng nói:
– Chàng không phải luôn tự xưng là tình thánh sao? Chỉ cần chàng có thể thông đồng được một người trong đó. Sau này chàng muốn nạp bao nhiêu thiếp ta cũng không hỏi.
– Hắc hắc!
Chu Bằng cười hai tiếng, hướng Trương Diễm nói:
– Nữ nhân như vậy, ta nhìn cũng không dám nhìn, nào dám nghĩ a. Đừng nói là các nàng, ngay cả Khinh Nhu công chúa cũng không thèm liếc mắt nhìn ta.
Trương Diễm thấy Chu Bằng nói như vậy, nàng cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy nhãn thần Nghệ Phong so với người khác thanh minh hơn rất nhiều, cũng không có lửa nóng như trong mắt các nam nhân kia, điều này làm cho Trương Diễm cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí hoài nghi có phải là phương diện kia của Nghệ Phong có chuyện hay không. Nữ nhân xinh đẹp áp toàn trường như vậy, hắn cư nhiên không có tạp niệm?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du mị hoặc vạn lần, thấy nàng lúc này cao quý như vậy, cũng hơi có chút hoảng hốt. Tuy rằng không thay đổi, thế nhưng mị hoặc lúc này của nàng, cũng càng thêm xinh đẹp.
Điệp Vận Du tựa hồ biết Nghệ Phong ở chỗ này, ánh mắt của nàng cũng chuyển hướng tới Nghệ Phong, nhìn người mà đã lâu mình không thấy, trên mặt Điệp Vận Du cũng lộ ra vẻ tươi cười, đối với Nghệ Phong, trong lòng nàng tưởng niệm dị thường, lúc này rất muốn được hắn ôm trong lòng, thế nhưng Điệp Vận Du rất rõ ràng, hiện tại là không có khả năng.
Thản nhiên nhất tiếu bách mị sinh!(Chỉ thản nhiên mỉm cười cũng làm người khác điên đảo)
Nụ cười này, tuyệt mỹ đến mức làm cho tất cả nam tử bắt đầu choáng váng lên. Đặc biệt Chu Bằng ở bên người Nghệ Phong, hắn sửng sốt suýt nữa ngã xuống đất, phảng phất phát điên nói:
– Ngươi thấy không, Điệp phi nở nụ cười với ta, Điệp phi cười với ta, lẽ nào nàng biết ta?
Nghệ Phong nghe Chu Bằng nói, suýt nữa ngã xuống đất, người này thật quá cực phẩm rồi.
Tử Âm cũng đã sớm chú ý tới Nghệ Phong, ánh mắt của nàng cũng chuyển hướng tới Nghệ Phong, trên mặt đồng dạng lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, xinh đẹp không thể tưởng tượng, để những nam tử này triệt để choáng váng. Chỉ có Chu Bằng, hắn tựa hồ hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh, dưới tình huống được hai nữ nhân tuyệt mỹ nhìn mình cười, si mê dại ra như trước. Làm cho Trương Diễm bất đắc dĩ đến cực điểm!
Hai nàng hiển nhiên đã quen thuộc đối với những ánh mắt như vậy, không để ý đến ánh mắt những nam nhân này. Đi về vị trí của mình như trước.
Thời điểm Điệp Vận Du ngồi xuống vị trí của mình, cư nhiên nhúc nhích thân thể, phảng phất muốn duỗi người ra, toàn bộ đường cong như lộ ra.
Mà lúc này, rốt cục có mấy nam tử nhịn không được, cả đám máu mũi chảy ra, có rất nhiều nam tử cúi người, che giấu xấu hổ.
Nghệ Phong nhìn Chu Bằng bên cạnh cũng đồng dạng máu mũi giàn giụa, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, mị thuật của Điệp Vận Du hắn cũng khó có thể chống đối, những người này còn không bị nàng chỉnh chết mới lạ. Cư nhiên ngồi vào chỗ của mình còn muốn chỉnh những nam nhân này!
Nghệ Phong cười cười, nhìn Trương Diễm có chút kinh hoảng, đưa tay xoa bóp mấy huyệt vị của Chu Bằng, lúc này máu mũi của Chu Bằng mới ngừng chảy.
Trương Diễm cảm thấy rất thần kỳ, nhanh chóng lau máu cho Chu Bằng, đối với bản tính của trượng phu nàng, Trương Diễm rất rõ ràng, thế nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Đối với Nghệ Phong hình như không có dị trạng chút nào lại thập phần hiếu kỳ. Nữ nhân như vậy cũng có nam nhân đỡ được?
Nghệ Phong ngồi vào chỗ của mình, lẳng lặng nhìn hai nữ vương tôn quý trên đài, trong lòng cũng lộ vẻ tiếu ý. Quay đầu nhìn Liễu Mộng Nhiên, lại phát hiện Liễu Mộng Nhiên cũng nhìn thẳng hai nàng.
Liễu Mộng Nhiên chưa từng nghĩ qua, Tử Âm tỷ của nàng lại liêu người đến loại tình trạng này. Nhìn Tử Âm, Liễu Mộng Nhiên cư nhiên khó có được nổi lên một cổ ước ao. Đồng dạng nhìn thoáng qua Điệp Vận Du mị hoặc bên cạnh, ngay cả nàng là nữ nhân cũng bị chấn động. Liễu Mộng Nhiên nghĩ thầm ở quốc yến này, sợ là tìm không được nữ nhân khác có thể sánh được các nàng.
Chỉ là nhớ tới Tần Y ở phủ đệ, Liễu Mộng Nhiên cũng có vẻ tươi cười.
– Có thể, chỉ có Tần Y tỷ tỷ lên sân khấu, mới có thể so với các nàng!
Liễu Mộng Nhiên có chút đáng tiếc, nếu như Tần Y theo Nghệ Phong tham gia tiệc tối, vậy diễn viên của buổi quốc yến này sẽ nhiều thêm một người. Tần Y mỹ lệ, đã siêu thoát phàm tục rồi.
Nguyên vốn quốc yến có chút tiếng động, lúc này lại an tĩnh lên, nhãn thần các nam nhân đều như có như không nhìn hai mỹ nhân ở gần vị trí thủ tịch. Mặc dù cả đám cảm giác trong cơ thể nhiệt hỏa tăng cao, thế nhưng vẫn ngăn không ánh mắt muốn nhìn lên đó.
– Nếu như ta có thể sở hữu một người trong các nàng, bảo ta chết, ta cũng nguyện ý.
Chu Bằng lần thứ hai nói câu này, làm cho Nghệ Phong muốn đá hắn một cước cho chết đi, ngươi dám động vào nữ nhân của lão tử sao?
– Ngươi được xưng tình thánh, dùng thủ đoạn theo đuổi là được, cùng lắm cũng là chết mà!
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Chu Bằng.
Chu Bằng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Ngươi nói cũng như không, nữ nhân như vậy sao có thể là quấn chặt có tác dụng?