Phần 77: Nghệ Phong Đế quân
Lúc Nghệ Phong và Khinh Nhu nhảy hết một khúc, lần thứ ba mời Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay cho Nghệ Phong. Một màn này, càng để cho mọi người mở rộng tầm mắt, cả đám dại ra nhìn Nghệ Phong.
So với hai nàng Liễu Mộng Nhiên và Khinh Nhu, Bạch Hàn Tuyết khó chinh phục hơn rất nhiều, nàng được xưng Băng Tuyết nữ thần, bất luận thanh niên tài tuấn nào của đế đô, nàng cũng chưa từng để vào mắt. Cho dù những người đi mời nàng, cũng là nghé mới sinh không sợ cọp. Đối với đại đa số người cũng không dám tiếp xúc nàng, cảm giác tiếp xúc nàng có thể làm cho mình đông cứng.
Nhưng mà một người như thế này, cư nhiên cũng có thể đáp ứng khiêu vũ cùng Nghệ Phong. Nhãn thần cả đám nhìn Nghệ Phong nóng lên, đáy lòng suy đoán nói, lẽ nào hắn chính là “tình thánh” trong truyền thuyết sao?
Ngược lại là đại hoàng tử và nhị hoàng tử thấy Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết cũng nhảy một khúc, lo lắng trong đáy lòng mới yếu bớt một chút. Nghĩ đến Nghệ Phong cũng là học sinh của học viện Trạm Lam, đáy lòng suy đoán có phải là Nghệ Phong đã sớm nhận thức các nàng. Lúc này các nàng mới tiếp thu lời mời của Nghệ Phong! Cũng không phức tạp như bọn họ tưởng tượng, bọn họ chỉ là đơn thuần khiêu vũ mà thôi.
Đại hoàng tử nhìn biểu tình của Bạch Hàn Tuyết, thấy Bạch Hàn Tuyết không có dị trạng gì, lúc này mới thở dài một hơi. Thầm nghĩ Nghệ Phong có thể chỉ là vì khiêu vũ mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng hai vị hoàng tử buông lỏng xuống, nhìn đôi chân xinh đẹp tuyệt mỹ tới tận cùng kia của Bạch Hàn Tuyết, bọn họ cũng cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.
Bạch Hàn Tuyết chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong vẫn chăm chú nhìn vào chân của nàng, sắc mặt rốt cục nhịn không được phát đỏ lên, liên tục lui tới một hồi, thời điểm cảm giác được nhiệt độ của bàn tay Nghệ Phong đặt ở trên người nàng, nàng cũng không thể khiêu vũ bình thường nữa. Sau khi cùng Nghệ Phong nhảy hết bản, nàng giống như trốn tránh, không dám cùng hắn nhảy nữa.
Nghệ Phong nghĩ không ra lạnh lùng như Bạch Hàn Tuyết cũng sẽ có tư thái giống như nữ tử, hắn cười ha ha vài tiếng, cũng không cố gắng trì kéo, chỉ bất quá nhìn chân dài của Bạch Hàn Tuyết, chung quy vẫn làm hắn rạo rực không thôi.
Mọi người nguyên tưởng rằng Nghệ Phong sẽ mời người cuối cùng Thượng Quan Vũ Phượng trong tứ nữ, lại thấy Nghệ Phong trở lại chỗ tứ nữ, cư nhiên ngay cả nhìn cũng không nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, phảng phất coi Thượng Quan Vũ Phượng như không khí.
Một màn này làm cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một vưu vật như vậy, cũng có thể bị lãng quên?
Chu Bằng thấy Nghệ Phong bị tứ nữ vây quanh, tay kéo tay Liễu Mộng Nhiên làm nàng e thẹn, hắn đã triệt để ngây người, trong miệng thì thào nói:
– Đây mới là tình thánh a, tình thánh chân chính a. Buồn cười, ta còn ở trước mặt hắn thổi phồng, sư phụ, ta đã định ngươi rồi.
Trương Diễm nghe được Chu Bằng nói, rốt cục nhịn không được hung hăng nhéo một cái ở bên hông Chu Bằng, Chu Bằng đau đớn hô một tiếng. Nhãn thần nhìn Nghệ Phong không thay đổi.
Thượng Quan Vũ Phượng thấy Nghệ Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, sắc mặt càng thêm trắng bệch đến lợi hại, môi bị cắn có chút rớm máu.
Người minh bạch thân phận của Nghệ Phong, ánh mắt cả đám chuyển hướng Nghệ Công và Thượng Quan gia chủ, nhãn thần cả đám chỉ có chút nghiền ngẫm. Nghĩ đến bây giờ hai nhà đều tự gia nhập một trận doanh, đối chọi gay gắt, nhãn thần bọn họ càng thêm có chút hả hê.
– Ha ha, Phong thiếu quả nhiên không phải người thường!
Thời điểm Nghệ Phong trêu ghẹo tam nữ, đại hoàng tử đi tới trước mặt Nghệ Phong, ha ha cười nói.
Khinh Nhu nhìn thấy, nàng nhu thuận thi lễ nói:
– Đại hoàng huynh!
Đại hoàng tử nhìn thoáng qua Khinh Nhu, nhìn nữ nhân kiều xinh đẹp ôn nhu trước mặt này, trong ánh mắt cũng hơi có chút thất thần, hắn gật đầu với Khinh Nhu, đối với hoàng muội được hoàng đế Trạm Lam sủng ái nhất này, đáy lòng hắn rất đố kị.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua đại hoàng tử, đã thấy tam hoàng tử và nhị hoàng tử cũng đồng thời đi tới đây. Nghệ Phong nhíu mày, nói với ba vị hoàng tử:
– Ba vị điện hạ là diễn viên của yến hội, vì sao đều tập trung đến nơi đây?
– Ha ha, địa phương có Phong thiếu ở đó, chúng ta sao dám trở thành diễn viên. Huống chi còn có ba vị kia, chúng ta chỉ có thể là phối hợp diễn!
Nhị hoàng tử ha ha nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng hoàng hậu, nhìn ba nữ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá này, đặc biệt Tử Âm và Điệp Vận Du, trong ánh mắt hắn không giấu vẻ tham lam và si mê.
Ánh mắt của Điệp Vận Du và Tử Âm tựa hồ cũng chú ý tới bên Nghệ Phong, tam nữ cũng ngừng nói chuyện với nhau, nhìn Nghệ Phong bị vây quanh ở trong đó, tam nữ cư nhiên cũng đi tới nơi này.
Mọi người nhìn thấy toàn bộ những nhân vật tôn quý và chói mắt nhất yến hội, đều đi về địa phương nhỏ kia, cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ tự nhiên nhìn ra được, những người này làm như thế, mục tiêu chỉ là một người, đó chính là Nghệ Phong ở trung ương.
Lúc này Chu Bằng mới hiểu được, Nghệ Phong tuyệt đối không phải là một quý tộc nghèo túng. Mặc kệ nguyên nhân gì Nghệ Phong ngồi ở ghế cuối, thế nhưng người có lực ảnh hưởng kinh khủng như vậy, một quý tộc nghèo túng làm sao có thể làm được?
Chu Bằng nhìn ba vị hoàng tử, cho dù bất luận một vị nào trong đó, đều không thể làm được điểm ấy.
Tuy rằng Điệp Vận Du đã quen với những ánh mắt ham muốn của đám nam nhân kia, thế nhưng quang mang tham lam kia nhiều ít làm cho nàng có chút mất hứng, nàng một đường đi tới, nhất cử nhất động trong lúc đó đều thi triển mị thuật.
Mị thuật của Điệp Vận mạnh bao nhiêu? Coi như là An Diễm Kiều cũng xa xa không bằng. Nhất thời, tất cả nam nhân cảm giác toàn thân muốn xuất huyết, cho dù Tử Âm bên cạnh xinh đẹp mị hoặc vô cùng cũng bị bỏ qua, ánh mắt tất cả nam nhân đều tập trung trên người Điệp Vận Du. Lúc này toàn thân Điệp Vận Du đều tản ra mị ý, mị hoặc vạn lần. Đám nam nhân lộ thái độ si mê, còn đám tuổi trẻ khí thịnh thì máu mũi phun trào.
Nghệ Phong nhìn một màn này, trong lòng cười khổ. Những người này làm sao có thể ngăn mị thuật của Điệp Vận Du, đây cũng là bọn hắn tự làm tự chịu. Nghệ Phong có thể nghĩ được, đây là do Điệp Vận Du có chút cố kỵ, chỉ thi triển chút mị thuật nho nhỏ, nếu như toàn lực thi triển, những quý tộc sống an nhàn sung sướng này, sợ là cả đám bạo huyết mà chết rồi.
Điệp Vận Du thấy rất nhiều nam nhân bị giáo huấn, không dám để ánh mắt tùy ý phóng lên trên người các nàng, lúc này nàng mới hừ một tiếng, thu liễm mị thuật của nàng.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, trên mặt cũng có chút tươi cười, đã lâu không có thấy nàng, trong lòng hắn rất tưởng niệm, chỉ là ở địa phương này, không thể biểu lộ ra mà thôi.
– Mẫu hậu! Điệp phi!
Ba vị hoàng tử nhìn thấy tới ba người, nhanh chóng thỉnh an.
Đám người Bạch Hàn Tuyết cũng nhanh chóng hướng về hoàng hậu thi lễ, thần tình cũng có chút khẩn trương. Dù sao đối mặt với nữ nhân tôn quý nhất đế đô, đây là chuyện khó tránh khỏi.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn về phía Nghệ Phong, đã thấy Nghệ Phong gật đầu với hoàng hậu.
Hoàng hậu tựa hồ biết thân phận Nghệ Phong, đối với cử động này của Nghệ Phong cũng không cho rằng đó là bất kính.
Điệp Vận Du nháy mắt với Nghệ Phong, trong ánh mắt có giảo hoạt của tiểu nữ nhân, tâm thần Nghệ Phong lĩnh hội, hơi trừng mắt nhìn Điệp Vận Du.
– Khinh Nhu, con dẫn mấy người bạn của mình xuống dưới đi!
– Vâng! Mẫu hậu!
Sau khi tứ nữ rời khỏi, giữa sân cũng chỉ có bảy người, thế nhưng bảy người này cũng là bảy người có quyền lực cao nhất toàn bộ yến hội, ngoại trừ Nghệ Phong rất nhiều người không nhận ra, đây đều là nhân vật cự đầu.
Trong đám người như thế, trung tâm lại là một thiếu niên còn rất trẻ, điều này làm cho mọi người rốt cục nhịn không được, cả đám hướng về tam đại thế gia gia chủ hỏi thân phận thiếu niên này.
– Nghệ Phong Đế quân!
Hoàng hậu nói không lớn, thế nhưng mọi người đứng gần đều có thể nghe được, mấy vị hoàng tử trừng to mắt dại ra tại chỗ.
Đế quân! Này không phải xưng hô đế vương sao? Hoàng hậu là gọi Nghệ Phong?