Phần 2
Ánh nhìn của Khải Huyền chuyển sang phía hoàng hậu, người đã phần nào xoa dịu được cơn cuồng loạn của gã Vua Điên.
“Ta biết ngươi. Ngươi là người của Vạn Điểu quốc. Thời đại của ta, trước khi bị chinh phạt, các người được gọi là xứ Allyn.”
Hoàng hậu Vĩnh Hi khẽ gật đầu. Nàng đã nghe về câu chuyện này, lâu rất lâu từ trước khi trở thành vợ của Vua Điên. Đất nước của nàng, cũng như hầu hết các quốc gia khác trên lục địa này, đã bị chinh phạt từ thời đại của những người đầu tiên. Sức mạnh của Thiên Long quốc, cùng vị tướng tiên phong bất tử Khải Huyền, đã khiến cho mặt đất phải rung chuyển. Các quốc gia khác có 2 lựa chọn: Từ bỏ cái tên, từ bỏ ngôn ngữ để trở thành chư hầu, hoặc trở về với cát bụi.
Trí nhớ của Khải Huyền không tệ một chút nào. Hắn dễ dàng đoán được hoàng hậu Vĩnh Hi là người xứ Allyn, hay Vạn Điểu bây giờ, chỉ nhờ vào vẻ ngoài của nàng. Mái tóc vàng óng của nàng được búi cao phía sau gáy, để lại vài lọn tóc quyến rũ buông xuống ôm lấy khuôn mặt. Chiếc váy lụa màu đỏ thẫm nàng mang gần như xuyên thấu trước con mắt Khải Huyền, tôn lên những đường cong gợi cảm ở vị trí thích hợp. Cơ thể nàng là một tác phẩm nghệ thuật, được mài giũa theo thời gian thành một thứ gì đó thực sự tráng lệ. Làn da của Vĩnh Hi trắng sáng như như ngà voi, mịn màng và không tì vết. Nhìn ngoài thôi thì khó mà đoán được năm nay nàng đã gần độ lục tuần. Bộ ngực cong vút đầy đặn căng ra dưới lớp váy, như muốn trào ra theo từng hơi thở. Vòng eo thắt gọn lại nhường chỗ cho đường cong nhẹ nhàng bên dưới, đủ khiến cho ngay kẻ đứng đắn nhất cũng phải xiêu lòng.
“Ngươi muốn nói gì?” Vua Điên thở hổn hển, như muốn lấy lại hơi sức sau khi mất bình tĩnh.
“Ta đề nghị bệ hạ cho phép xét xử theo luật của Những Người Đầu Tiên” Một tia tinh nghịch nhảy múa trong đôi mắt Vương Hi khi đôi môi đầy đặn, gợi cảm của nàng cong lên thành một nụ cười “Cùng với những đồng đội của hắn ta. Hắn không thể chết, vì vậy bản thân hắn sẽ phải chịu tất cả những hình phạt đó. Tinh thần hắn sẽ vỡ vụn, và tâm trí hắn sẽ không còn gì ngoài một đống hổ lốn”
Vua Điên ngừng lại một chút, như thể cố kiếm tìm thông tin nào đó trong bộ não nhỏ xíu. Đột nhiên, hắn bật cười, man dại và sảng khoái…
“Tốt, ta thích, ta thích! Được, ta cho phép ngươi, Khải Huyền, được xét xử theo luật của những người đầu tiên.”
Tựa như thể quá phấn khích, hắn đưa tay ra nắm lấy cằm Vương Hi, buộc nàng phải nhìn sâu vào đôi mắt điên loạn. Tay còn lại của hắn đặt lên đùi nàng đầy chiếm hữu, những ngón tay hắn ấn sâu vào làn da mềm mại trong khi nói với các cận thần đang tụ tập.
“Ta và hoàng hậu muốn xét xử con chó này bằng luật của Những Người Đầu Tiên. Có kẻ nào phản đối không?”
Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng đụng chạm đầy ướt át. Bàn tay to lớn của nhà vua nắm lấy cằm vợ, những ngón tay múp míp bấu chặt vào làn da mịn màng của nàng khi hắn nghiêng đầu nàng về hai phía, xem xét nàng như thể người ta xem một con gia súc quý giá. Bàn tay còn lại của hắn đặt nặng nề trên đùi Vương Hi, những ngón tay to lớn của xòe ra đầy ngấu nghiến. Phía dưới, các quan thần đã quá quen với việc này, chỉ dám cúi gằm mặt không nhìn lên.
Bằng một động tác đột ngột và tàn bạo, Vua Điên thả tay ra khỏi cằm và đưa lên ngực Vương Hi. Hắn thô bạo túm lấy bầu ngực nặng nề, những ngón tay bóp chặt phần da thịt mềm mại đầy khêu gợi. Ngón tay cái của hắn di lên núm vú đã bắt đầu cứng lên sự pha trộn giữa khó chịu và kích thích, xuyên qua lớp vải mỏng. Lòng bàn tay chai sạn của nhà vua cọ vào làn da nàng khi hắn kéo vạt áo váy của Vương Hi xuống, để lộ bộ ngực đầy đặn, trắng như tuyết. Hoàng hậu thở hổn hển, đứt quãng khi Vua Điên nghiêng người lại gần, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào da thịt trần trụi. Nhà vua cười khúc khích, một âm thanh khàn khàn như tiếng gầm gừ khi hắn kẹp núm vú của nàng bằng ngón cái và ngón trỏ, xoắn mạnh lại.
Tất cả những người trong căn phòng đều không dám nhìn lên. Những vụ động chạm như vậy đã quá quen thuộc từ lâu. Duy chỉ có Khải Huyền, hắn ta giương mắt nhìn chòng chọc, như thể người ta nhìn hai con chó lẹo nhau. Đến Vua Điên cũng cảm thấy khó chịu. Hắn buông Vương Hi ra, phẩy tay ra hiệu cho lính canh mang Khải Huyền lại ngục tối.
“Sáng ngày mai, chính tay ta và hoàng hậu sẽ giám sát việc xét xử ngươi!”
Khi mặt trăng đổ bóng dài, nhảy múa trên những bức tường đá lạnh lẽo của ngục tối, một bóng người đội mũ trùm đầu lặng lẽ bước qua các hành lang quanh co. Hoàng hậu Vương Hi, trong bộ đồ ngụy trang hoàn chỉnh với chiếc áo choàng rách rưới và chiếc mũ trùm đầu sâu che đi toàn bộ khuôn mặt, di chuyển với sự lén lút và cẩn thận hơn bất kỳ tên trộm lành nghề nào. Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực khi lướt qua những tay bảo vệ đang ngủ gục vì thuốc mê, tâm trí tập trung vào mục đích duy nhất đã đẩy nàng ra khỏi phòng ngủ hoàng gia. Tiếng chìa khóa tra vào ổ gần như vô hình, rồi cánh cửa sắt bật mở.
“Hoàng hậu vạn tuế” Khải Huyền lên tiếng đầy chế giễu. Đôi mắt hắn sắc lạnh nhìn xuyên cả màn đêm u tối.
“Ngài biết tôi sẽ đến?”
“Chỉ từ lúc ngươi bước vào ngục thôi. Giữa chốn lao tù này có mùi phụ nữ thì không bình thường chút nào” Khải Huyền ngồi tựa vào tường đá “Vậy hoàng hậu muốn xuống để chế giễu ta, hay còn gì khác nữa?”
“Nếu chỉ để cười nhạo, tôi đã không dại ngồi vào nhà giam với ngài.” Vương Hi vén vạt áo choàng lên một chút, ngồi xuống đối diện Khải Huyền. “Tôi đến, để cầu xin một ân huệ”
“Đổi lại?”
“Đổi lại cho sự giúp đỡ tôi đã trao cho ngài” Vương Hi trả lời “Ngài có thể đã bị giam cầm vĩnh viễn, mục ruỗng và bị quên lãng như những câu chuyện thần thoại. Nhưng với đề nghị tôi đưa ra cho đức vua, ngài sẽ được tự do.”
“Chỉ khi tâm trí ta không bị xé nát thôi” Khải Huyền cười khẩy.
“Và ngài sẽ không!” Vương Hi hơi cao giọng một chút “Ngài sẽ được tự do. Người dân sẽ xem ngài như một người lãnh đạo, một biểu tượng của sự giải phóng. Thanh kiếm của ngài đã từng thôn tính hàng trăm dân tộc trên lục địa này, thì chính nó sẽ đưa họ đến với tự do một lần nữa.”
Khải Huyền im lặng một chút. Những lời Vương Hi nói có lý, chính bản thân hắn cũng thừa biết trò chơi này được bày ra để đưa hắn ra khỏi nhà tù.
“Hoặc ta có thể giết nàng ngay bây giờ, cướp chìa khóa và vượt ngục?” Khải Huyền đe dọa, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ngài sẽ không làm vậy. Nếu ngài vượt ngục, ngài sẽ chỉ là một phạm nhân, tầm thường như bao kẻ khác.”
“Thôi được” Khải Huyền thở dài “Nàng muốn cầu xin điều gì?”
Vương Hi đột ngột đứng dậy. Với đôi bàn tay run rẩy, nàng đẩy chiếc mũ trùm đầu ra sau, để nó rơi xuống nền đá ẩm ướt. Chậm rãi, gần như tôn kính, nàng bắt đầu cởi quần áo, chiếc váy trượt khỏi vai và rơi xuống dưới chân cô. Trước sự bất ngờ của Khải Huyền, nàng khuỵu gối, để mặc nền đá lạnh buốt găm vào làn da trần của khi cô bò về phía trước bằng bốn chân, giống như cách người ta quỳ lạy trước vị thần của mình.
“Một khi dân chúng nổi dậy, quân đội nhà vua sẽ không còn một cơ hội nào” Vương Hi run rẩy “Họ sẽ tiêu diệt dòng dõi hoàng gia cho tới giọt máu cuối cùng. Ta cầu xin ngài, với tư cách một người mẹ cầu xin trước thần linh. Ta cầu xin ngài, xin ngài hãy bảo vệ ba đứa con của ta.”
Không để Khải Huyền kịp trả lời, Vương Hi đã chồm lên, ôm chặt lấy hắn. Cơ thể trần truồng, mịn màng của nàng ép sát vào da thịt chai sạn, cảm tưởng như bản thân đang ôm lấy một gốc cây. Với những ngón tay run rẩy, hoàng hậu cởi dây buộc trên quần của Khải Huyền, lớp vải rơi ra để lộ dương vật đã cứng ngắc bên dưới. Nàng há miệng, để mặc nước miếng chảy xuống bao phủ lấy đầu rùa đỏ chót. Không một chút do dự, Vương Hi nghiêng người về phía trước và ngậm thứ đó vào miệng, môi nàng quấn quanh trục dày khi nàng bắt đầu mút, đầu nhấp nhô lên xuống khi chăm sóc con cặc to lớn. Khải Huyền phát ra tiếng rên khe khẽ, liên tục nhấp hông về phía trước khi cái miệng ẩm ướt, ấm áp của nữ hoàng bao bọc lấy dương vật.
Bàn tay hắn đưa xuống quấn vào mái tóc dài mượt mà của nàng, điều khiển đầu nàng khi hắn thọc sâu hơn vào cổ họng. Vương Hi bị nghẹn, mắt ngấn nước, nhưng nàng không vùng ra. Thay vào đó, nàng ngước nhìn hắn, đôi mắt van lơn đầy thống khổ. Khải Huyền nắm tóc nàng chặt hơn khi hắn bắt đầu di chuyển nhanh, con cặc to lớn của hắn lao vào và ra khỏi miệng Vương Hi với tốc độ ngày càng tăng. Nữ hoàng thả lỏng cổ họng, cho phép hắn đụ vào thật mạnh và nhanh, mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Nàng có thể cảm thấy hai hòn bi của hắn siết chặt lại, chuyển động bắt đầu trở nên thất thường. Với cú đẩy sâu cuối cùng, tinh trùng nóng bỏng của anh phun xuống cổ họng Vương Hi.
Hoàng hậu bịt chặt miệng, cố gắng nuốt thứ chất lỏng mặn chát đang tràn ngập cổ họng mình. Một ít tràn ra ngoài, chảy xuống cằm và lên bộ ngực trần của nàng. Nàng ho sù sụ, đôi mắt mở to và ngấn nước khi cố gắng lấy lại hơi thở. Khi đã quá sức chịu đựng, Vương Hi co giật, cơ thể nặng trĩu khi nôn mớ tinh trùng thừa xuống sàn đá lạnh lẽo. Nàng ngã ngửa ra sau, thở hổn hển, khuôn mặt lấm tấm nước mắt và nước bọt.
“Nàng không cần phải làm vậy” Khải Huyền nhẹ nhàng vuốt lên lưng Vương Hi, giúp nàng có thể thở trở lại “Ta sẽ đồng ý với yêu cầu nàng đưa.”
“Cảm ơn ngài” Vương Hi quệt đi nước mắt ngang miệng “Chỉ là một món quà nhỏ trước khi ngài bước vào địa ngục. Nếu là ta của vài năm trước, có lẽ ta đã có thể đối đãi với ngài tốt hơn.”
“Vài năm trước? Là sao?”
Vương Hi mỉm cười, kéo tay Khải Huyền đặt vào âm hộ mình. Trái ngược với cơ thể hoàn mỹ, âm hộ Vương Hi bị tổn thương một cách nặng nề, hai bên mép mở rộng và lỏng lẻo, tựa hồ có thể nhét nguyên bàn tay vào.
“Khi Vua Điên già yếu hơn” Vương Hi thủ thỉ “Hắn đã bắt đầu nhét những thứ kỳ dị vào trong ta. Từng có một lần, hắn cố gắng đưa nguyên cả chuôi kiếm vào. Ta không muốn ngài trải nghiệm thứ tồi tệ này.”
Khải Huyền im lặng, bàn tay hắn lần mò khắp cơ thể đẫy đà thơm tho. Cuối cùng, để Vương Hi yên tâm, hắn khẳng định một lần nữa.
“Ta sẽ bảo vệ các con của nàng” Hắn thì thầm “Nhưng ta có một thắc mắc. Tất cả những người mang dòng máu của Vạn Điểu đều có mái tóc vàng. Tại sao một trong ba đứa con của nàng lại mang tóc nâu?”
“Công chúa Minh Ngọc là con riêng của nhà vua với một thị nữ. Nhưng bản thân ta đã chăm sóc con bé từ lúc lọt lòng. Dù gì đi nữa, ta mong ngài sẽ bảo vệ nó, giống như bảo vệ con gái ta vậy.”
Khải Huyền khẽ gật đầu, rồi vùi mặt vào bộ ngực mềm mại, thiếp dần đi.