Phần 44
Dung khẽ rùng mình, sao tất cả mọi người đều suy nghĩ giống nhau thế nhỉ. Nàng lại càng rùng mình hơn khi nghĩ đến những cuộc vui lén lút với Hải, nếu tụi bạn biết chuyện đó chắc chúng nó sẽ cười vào mũi cho mà coi.
– Nhưng Dung đừng có lo – Cúc nói tiếp – Cúc thì nghĩ khác, mỗi người có một cách sống và suy nghĩ không ai giống ai nhưng cũng không thể nói được ai đúng ai sai. Tất cả đều đúng miễn sao nó phù hợp với bản thân và hoàn cảnh mỗi người.
– Ừ – Dung thở phào.
– Mà cũng chính vì nhận xét đó của mấy con nhỏ bán rượu nên Cúc mới quyết định nhờ Dung chứ không nhờ tụi nó là vậy. Bạn cũng biết hai đứa kia sống phóng khoáng từ lúc mới mười sáu mười bảy tuổi. Chúng nó cặp hết người này đến người kia, lên giường không biết bao nhiêu trận với không biết bao nhiêu đàn ông, tụi nó còn kể… – Cúc hạ thấp giọng – cái vụ làm tình tập thể nữa kìa. Tụi nó chơi bạo lắm nghe, hai đứa con gái quầng nhau với hai thằng con trai trong phòng riêng, tụi nó đổi cặp làm tình quầng quật cả ngày lẫn đêm.
– Ừ Dung cũng biết chuyện đó.
– Đó… Dung thấy chưa, tụi nó quá táo bạo, quá lộ liễu thì sao Cúc nhờ giúp cho chuyện của mình được. Cúc cần một người yểu điệu, nhẹ nhàng, dịu ngọt nhưng lại sành sỏi chuyện phòng the. Giờ thì Dung hiểu Cúc muốn nói gì rồi chứ?
– Trời, chả lẽ Cúc muốn Dung… khởi động chuyện đó thay Cúc sao? – Dung nghẹn giọng.
– Chứ sao nữa. Ông xã tương lai của mình là một thầy giáo, Dung hiểu thế nào là thầy giáo không hả? Ảnh rất nhút nhát chuyện đó. Còn Cúc thì thú thật, cũng đã lên giường với khối kẻ rồi và Cúc muốn anh ấy vào cuộc với mình như một thợ săn chuyên nghiệp chứ không phải kẻ học việc. Giờ mà bảo Cúc chỉ dẫn cặn kẽ ABC thì… ôi trời, chết sướng hơn. Cúc chỉ muốn hưởng thụ ngay thôi chứ không muốn tốn công sức vô bổ cho cái vụ đào tạo này.
– Bạn đi Tây mới có mấy năm mà có cách suy nghĩ còn hơn Tây nữa.
– Tóm lại là Dung hãy nhận lời giúp cho Cúc đi. Dung là cô gái nhẹ nhàng quyến rũ còn nguyên nét thơ ngây, nhưng bây giờ đây lại được thực tế trui rèn, đã có quá trình chung sống với đàn ông thì tất nhiên sẽ chuyên nghiệp trong chuyện chăn gối. Những yếu tố đó là cái mà mình cần ở bạn.
– Sao Cúc không nghĩ rằng… – Dung thở hổn hển vì hồi hộp – được hưởng thụ một người đàn ông còn mới tinh nguyên vẹn sẽ là một điều lý thú, mình sẽ được khám phá…
– Thôi thôi – Cúc phát tay cắt ngang – Bạn lại mang cái lối tư duy của thế kỷ trước ra dạy khôn mình rồi. Cái đó mình đã từng trải qua rồi, từng đụng trận rồi và xin thưa với cô nương, chả có chất lượng gì cả. Lúng túng đến phát chán, mình chẳng còn hứng thú chút nào nữa. Dung hãy giúp mình đi, mình hy vọng với cái vẻ ngoài dịu dàng mềm mỏng của bạn, bạn sẽ khai hỏa được cho anh ấy. Và với kinh nghiệm từng trải, ít nhất là kinh nghiệm với anh Khương thì mình hy vọng chỉ cần một tuần lễ thôi là học trò của Dung sẽ trở thành kẻ hữu dụng. Sẽ bạo dạn mỗi khi hai đứa vào cuộc. Giúp mình đi mà – Cúc khẩn cầu.
– Và sau một tuần bạn trai của Cúc sẽ không còn nhớ tên Cúc là gì nữa.
– Chuyện này thì Dung yên tâm, mình cũng không quan tâm đâu.
– Mâu thuẫn không thể chấp nhận được.
Dung cáu gắt, nàng có phần nổi nóng trước cách lý giải khó nghe của Cúc, gương mặt nàng chợt toát lên vẻ đẹp ngọt ngào nhưng nghiêm nghị.
– Bạn muốn tiến đến với anh ấy để xây dựng gia đình mà lại đi nhờ mình chuyện chăn gối, nghe mà tức chết được!
– Mình sẽ thu xếp một cuộc gặp khá tình cờ để anh ấy tin chắc rằng khi làm chuyện đó với bạn, người tình của ảnh không hề hay biết và hình ảnh người đàn ông chung thủy vẫn còn nguyên vẹn. Đàn ông mà, mỡ dâng miệng mèo thế nào rồi cũng rớt đài cho coi. Còn chuyện vào cuộc rồi ảnh có gần Dung hay không là tùy thuộc vào sự nhiệt tình giúp bạn của Dung đó.
Cúc tỏ ra quá quyết liệt trong quyết định, cách nói lại chứa đựng toàn những câu gài khiến một người chất phát như Dung lâm vào cảnh khó xử vô cùng. Nếu giúp Cúc thì một lần nữa Dung lại phản bội Khương, điều mà nàng không muốn xảy ra lần nữa. Còn không nhận lời thì mình bị coi là kẻ không nhiệt tình với bạn.
Dung không trả lời ngay với Cúc mà hẹn lại lần sau. Nàng phải về nhà báo cho Khương biết chuyện kỳ cục này thôi, nàng không muốn dối dạt Khương nữa. Sau buổi nói chuyện, Dung vội rời khỏi quán nước nên không nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Cúc vẫn dõi theo từng bước chân nàng.
– Anh biết là em muốn xin ý kiến anh. Anh cũng biết rằng nếu em muốn tự ý làm chuyện đó thì anh cũng không thể nào biết được và không có quyền ngăn cản. Nhưng em đã không làm vậy, em muốn có sự đồng ý của anh. Anh rất vui vì trong suy nghĩ của em luôn hàm chứa quyết định của anh trong đó. – Khương nâng cằm Dung lên đặt vào môi nàng một nụ hôn đắm đuối – Vợ yêu của anh à. Anh rất may mắn và quá hạnh phúc khi có em, và cho dù ông trời có buộc anh phải mất em đi nữa anh vẫn cam tâm chấp nhận, vì anh tự thấy mình không xứng với em chút nào. Có em trong đời là món quà vô giá với anh rồi, anh không được quyền ích kỷ. Và anh cũng tin tưởng rằng em sẽ không quay lưng với anh cho dù có xuất hiện thêm kẻ nào đi nữa. Anh nói có đúng không?
– Ôi anh yêu, anh thật cao quý. Cảm ơn anh đã tin tưởng em. Vậy là anh đồng ý phải không? Em sẽ báo cho Cúc biết, chắc cô ấy vui lắm. Hai đứa mình sẽ tạm xa nhau một tuần nhé anh?
– Ừ, không sao đâu. Sau một tuần mình sẽ ở bên nhau.
– Em sẽ nhờ Cúc đến chăm sóc anh trong lúc em không có nhà, được không?
– Em không ghen sao? – Khương bẹo má Dung.
– Không, anh đã hào phóng với em rồi thì sao em có thể ích kỷ với anh được. Anh đã cho em cơ hội hưởng thú vui mới thì em cũng phải nghĩ cho anh một chút chứ. Anh cứ ở bên Cúc đi, cho cô ấy biết thế nào là ông xã của Phương Dung anh nhé. Em tin rằng sau một tuần, đám bạn em sẽ có câu trả lời vì sao em chung tình với anh như vậy.
– Đồng ý.
Nhận được tin từ Dung, Cúc tỏ thái độ mừng rỡ cho có lệ vì nàng đã đoán trước điều này.
Vậy là những dự tính của Cúc đã bước đầu đi đúng quỹ đạo một cách thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Giữ đúng lời hứa, Cúc thu xếp một cuộc hẹn cho Dung.
Cúc thông báo với bạn trai là cần bay về Mỹ, nhanh nhất phải mất mười ngày để thu xếp công việc rồi sẽ trở lại Việt Nam đón anh ta qua đó luôn. Trọng chẳng chút nghi ngờ, tiễn Cúc ra sân bay, đợi nàng đi khuất theo sau một nhân viên hàng không mới trở về nhà. Khi biết Trọng đã đi khỏi, Cúc quay trở ra đón taxi rồi ghé vào một khách sạn ngủ lại một đêm, hôm sau thì đến nhà Dung. Cúc viết địa chỉ nhà mình cho Dung rồi tiễn “sứ giả” lên đường, không quên gửi theo lời chúc “mã đáo thành công”.
Chỗ Cúc ở cách biệt thự của Dung khá xa nhưng không khó tìm. Mặc dù quanh co qua hai con hẻm nhưng điểm đến không phải căn nhà ổ chuột mà là một tòa biệt thự hoành tráng ở cuối đường. Dung bấm chuông… một hồi… hai hồi… và có tiếng mở cửa. Một người đàn ông trạc hai sáu tuổi xuất hiện với gương mặt đầy vẻ trí thức.
– Chào cô, cô tìm ai?
– Chào anh, em là nhân viên công ty AFD trụ sở bên Hoa Kỳ – Dung nói mà chẳng biết trên đời có cái công ty AFD hay không – Khách hàng của em yêu cầu đến địa chỉ này gặp anh Trọng để xác minh một số thông tin xuất nhập cảnh.
– Tôi là Trọng, mời cô vào.
Đúng như trí tưởng tượng, Trọng có phong thái của một thư sinh nhưng mang hình hài một ông cụ cố chấp. Trọng lịch thiệp, nhã nhặn đến mức Dung không biết phải vào cuộc thế nào nữa. Nàng cứ ngồi nói chuyện mãi, quanh co dẫn dụ, hỏi về xuất thân, về gia thế, về chuyện tình cờ Cúc được người quen mai mối cho Trọng như thế nào, rồi hai người gặp nhau ra sao… Buổi nói chuyện càng đi sâu càng hào hứng. Không ngờ Trọng cũng dễ giao tiếp đến vậy.
Đến ngày thứ hai Dung đến vào buổi trưa, nàng bấm chuông hoài không thấy mở cửa nên đành đứng chờ. Lát sau một chiếc xe con bóng loáng ôm cua dừng lại trước cánh cổng, hóa ra Trọng mới đi dạy về. Chàng mở cửa vồn vã mời Dung vào nhà, chàng vui mừng như được gặp lại cố nhân sau bao năm xa cách. Câu chuyện lại tiếp diễn xuyên suốt bữa ăn trưa và họ như quên mất mình đang đối diện với ai, chỉ còn biết rằng cả hai rất thân nhau đến mức có thể tâm sự cho nhau nghe những gì thầm kín nhất.
– Em hỏi thật nhé? Anh có yêu chị Cúc không?
– Có chứ, anh rất yêu cô ấy.
– Thế sao anh lại làm Cúc buồn? – Dung dẫn dụ.
– Sao em biết Cúc buồn? Anh không nghĩ vậy đâu.
– Đàn ông các anh rất vô tâm. Cúc ngoài quan hệ là khách hàng của em, cô ấy còn là bạn rất thân nữa đó. Cúc thường than thở với em là bạn trai chả hề động chạm gì đến khiến cô ấy rất hụt hẫng.
– Trời ơi… cô ấy nói cả chuyện này nữa sao? Em đã nói thì anh cũng thú thật, không phải anh không có năng lực chuyện ấy, mà vì… anh thấy ái ngại làm sao ấy. Anh cho rằng muốn tiến xa hơn thì phải đợi đến đêm tân hôn. Không nên ăn cơm trước kẻng.
– Anh đúng là hủ lậu thật – Dung nói mà ngỡ như lời được phát ra từ người khác – Thời buổi văn minh mà anh cứ sống kiểu thế kỷ XVII. Hiện nay trào lưu sống thử trước hôn nhân rất thịnh hành, nó tuy có thể gây bỡ ngỡ cho một số người nhưng cũng được rất đông đảo giới trẻ ủng hộ, đó là cơ hội tốt để tìm hiểu về nhau.
– Ờ… – Trọng ngập ngừng.
– Anh nên nghe em đi – Dung đứng lên bước đến ngồi bên cạnh Trọng.
– !!!
– Người con gái nào cũng giống nhau cả thôi. Khi đến tuổi trưởng thành, dù là không nói ra nhưng trong sâu thẳm đều muốn được người khác phái khám phá mình và ngược lại cũng vậy – Dung vừa nói vừa đặt tay lên đùi Trọng làm ra vẻ vô tư chứ không hề có chủ ý.
– Em ví dụ kiểu này chết anh mất. Nếu là em chắc anh sẽ không đến nỗi ái ngại như trước Cúc đâu.
– Sao anh nghĩ vậy? – Gương mặt Dung rất nghiêm túc.
– Anh cũng không biết là tại sao nữa. Nói chuyện với em anh thấy rất thoải mái, rất hào hứng.
– Thật sao? Anh có cần em giúp anh vượt qua ranh giới cổ hủ này không? Em nói rất nghiêm túc đó.
– Em… – Trọng rùng mình – em không đùa đó chứ?
– Em nói thật, em sẽ giúp anh, giúp bằng tất cả sự nhiệt tình để sau này anh có thể có một sự bắt đầu êm thắm và hoàn hảo. Em sẽ đưa cưng vào thế giới tình yêu để cưng hiểu thế nào là hạnh phúc, là vui thú. Hãy can đảm lên vì mọi thứ đều có điểm bắt đầu.
Dung cầm tay Trọng đặt lên ngực mình.
Chàng cảm nhận ngay hơi thở dồn dập, nhịp tim bấn loạn phía sau làn vải mỏng manh.