Phần 113: Cố Đoàn Tử
Kế tiếp là một hồi đơn phương ngược đãi, không đến năm phút đồng hồ, một đám người đều nằm trên mặt đất, bốn phía vang lên các loại tiếng khen ngợi, còn có người rục rịch, muốn tiến lên xin số điện thoại, nam nữ đều có.
Nhưng Cố Quân Diệc không để ý, xoay người đi ra ngoài cửa.
Tô Huyên rất có ánh mắt, chạy đuổi theo phía sau, đi hai bước mới phát hiện, có chút trời đất quay cuồng, nàng vẫn cắn răng đuổi theo, càng đi thân thể càng nặng.
Sau khi ra khỏi quán bar, một luồng gió lạnh thổi tới, ngược lại có thêm vài phần sảng khoái, nam nhân thân hình như buông lỏng ở phía trước càng đi càng nhanh.
“Này, Cố Quân Diệc, chờ một chút được không? Tôi không thể đi được! Cố tổng?! Cố Đoàn Tử!!!”
Nghe được xưng hô này, người vốn đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt giống như muốn nuốt sống Tô Huyên, trên người anh còn mang theo uy áp đánh nhau lúc trước, khí thế cực mạnh đánh về phía Tô Huyên.
Tô Huyên rụt cổ, xưng hô này là trước kia nàng ngẫu nhiên biết được, là biệt danh của Cố Quân Diệc, đừng nhìn một tổng tài bá đạo như vậy, thời thơ ấu phi thường mập mạp, kết quả liền có một cái tên như vậy.
Lúc mới biết, nàng cười đến ngã ngửa ra sau, miệng không khép lại được, mỗi ngày đều lấy cái này trêu chọc anh, mỗi lần đều khiến đối phương tức giận dùng thân thể làm hung khí trừng phạt, về sau hai người liền định ra quy củ, cái tên này không được dễ dàng gọi ra, nhưng nếu một ngày nào đó cãi nhau, chỉ cần Tô Huyên gọi cái tên này, mặc kệ anh tức giận bao nhiêu, đều phải ôm nàng.
Vào lúc này gọi ra cái tên này, quả thực giống như một quả bom, dễ dàng châm ngòi cho lửa giận tràn đầy trong người Cố Quân Diệc.
Tô Huyên quyết tâm, tráng lá gan tiếp tục nói: “Lúc trước anh nói chê em bẩn, nói anh có bạn gái, cái trước em tin, cái sau em không tin… Hoặc là nói, em không tin rằng anh đang yêu bất cứ ai… Tất cả các hành vi của anh ngày hôm nay đã được xác nhận, anh ghét em, nhưng cũng không thể quên em!”
Dưới ánh đèn đêm, sắc mặt nam nhân càng khó coi, Tô Huyên thậm chí nhìn thấy anh siết chặt nắm đấm, đó chính là nắm đấm vừa mới đánh người, to lớn hữu lực.
Tô Huyên đè nén sợ hãi, đi lên nắm lấy nắm đấm của nam nhân, mang đến trước thân thể mình.
“Phải làm thế nào anh mới có thể nguôi giận, hay là anh cũng đánh em một trận?”
“Ha ha ha”, Cố Quân tức giận đến mức cười thành tiếng.
“Có phải cô thật sự chắc chắn rằng tôi sẽ không đánh cô sao?!”
Từng chữ này đều cơ hồ phun ra qua kẽ răng, bén nhọn vô cùng.
Tô Huyên ngẩng mặt lên, đầu tiên là ưỡn ngực lên cao, lại nhu thuận chỉ chỉ vào.
“Chọn một chỗ đánh đi, thịt nhiều không đau!”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Lúc Tô Huyên tỉnh lại, thấy mình ở trong một gian phòng ngủ không lớn. Không phải khách sạn, cũng không phải nhà nàng, nàng nằm sấp trên tấm chăn mềm mại, đầu óc còn có chút mê mang, nàng cố gắng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tiếp theo vào tối hôm qua.
Ký ức dần dần trở lại, một màn trước quán bar, Tô Huyên vẫn có chút muốn cười.
Khi nàng nói xong câu: “Chọn một chỗ đánh đi, thịt nhiều không đau!”
Sau đó, lửa giận của Cố Quân Diệc bị kích thích đến mức cao nhất, gương mặt tuấn tú như lưỡi đao lạnh đến cực hạn, ngay sau đó người đàn ông thật sự vung một quyền lên mặt nàng ấy.
Góc độ và lực đạo nhìn như vung quyền, không khác gì lúc mới đánh người trong quán bar, nhưng khoảng cách càng gần, cơ bắp trên cánh tay anh càng căng thẳng, tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Lúc sắp đến chóp mũi, cơ hồ đã dừng lại.
Nhưng ngay một giây đó, đầu Tô Huyên choáng váng, rốt cuộc đứng không vững, trực tiếp ngã xuống.
Chính là chạm vào cảnh giới cao nhất của giả vờ.