Phần 114: Đến nhà
Một giây trước khi té xỉu, Tô Huyên rõ ràng nhìn thấy trong mắt Cố Quân Diệc hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí sâu trong đáy mắt còn có kích động không giấu được.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng bị người ta bắt được, sau đó chính là người nọ dụng ngữ khí âm dương quái khí tiêu chuẩn nói:
“Tô Huyên, cô đang chơi trò gì vậy? Khổ nhục kế?”
Tô Huyên có chút muốn cười khổ, trước kia nàng đích xác từng đùa giỡn rất nhiều tâm nhãn, nhưng hôm nay thật sự không có, cả người vốn đau nhức không thôi, mỗi một bước đều giống như giẫm lên trên mây, vừa rồi rượu lại xông thẳng lên đỉnh đầu, nếu như người trước mặt không phải anh, nàng sớm đã choáng váng.
Sau đó hết thảy đều giống như cách một tầng, có bàn tay lạnh lẽo dán lên trán nàng, ngay sau đó nàng đã bị ôm lên.
Khuỷu tay quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, khiến Tô Huyên mặc dù đang ở trong mộng đều hưng phấn không thôi, cổ tay siết chặt đối phương gắt gao không buông, chặt đến mức Cố Quân Diệc lên tiếng:
“Đừng làm ầm ĩ, cô sốt rồi, đến bệnh viện.”
Mấy chữ này nói quá ôn nhu, trái tim Tô Huyên chua xót, nàng mơ hồ nhớ rõ phản ứng của mình, giống như là được cưng chiều nên trở nên kiêu ngạo, vừa khóc vừa nháo, chính là không đi bệnh viện, nhất định phải đến nhà anh.
Sau đó rốt cục cũng được toại nguyện, tựa hồ còn có người tới cửa xem bệnh cho nàng, khi đó nàng còn cưỡng chế ôm Cố Quân Diệc, sống chết cũng không buông tay.
Mỗi khi Cố Quân Diệc tách tay nàng ra, nàng liền khóc, vừa khóc vừa kể lể hành vi xấu xa của Đại BOSS, cái gì mà “Em đều đã bị bệnh, anh còn muốn em khẩu giao cho anh miệng, còn bắn…”, lời sau bị người ta bịt miệng lại.
Giờ phút này nhớ lại cỗ khí lực ném đá kia, thật sự là chính mình nhìn cũng thấy xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng hiệu quả phi thường kinh người, nhìn hiện tại xem, không phải nàng đang an an ổn ổn ở trong nhà Cố Quân Diệc sao! Ngay cả khi nó chỉ là một phòng ngủ cho khách!!
Đầu còn có chút choáng váng, nhưng Tô Huyên đã không muốn ngủ nữa, nàng chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng, bắt đầu quan sát căn hộ này.
Ước chừng hơn hai trăm mét vuông, phong cách trang trí màu xám đen trắng, toàn bộ đều làm nổi bật ba từ lãnh duệ, hiệu suất, đơn giản, có sự khác biệt với văn phòng của Cố đại boss.
Tô Huyên giống như chuột con kiểm tra chung quanh, rốt cục hài lòng xác định, không có dấu vết của nữ nhân.
Mắt thấy đã gần 7 giờ, nàng đi vào phòng bếp, tính toán biểu hiện một chút một mặt hiền lành của mình.
Là một người nghiện công việc lại độc thân, trong tủ lạnh của Cố Quân Diệc thật sự không có nhiều thứ, ngược lại có chút sủi cảo đông lạnh, vẫn là thương hiệu anh thích nhất, đáng tiếc nhìn thời gian, đã sớm hết hạn.
Tô Huyên đem toàn bộ đồ đạc bị hỏng đều dọn sạch, lại từ trong tủ lấy ra một ít gạo, sau khi rửa sạch sẽ đem nấu cháo, lại dùng dưa chuột làm chút đồ ăn kèm, chiên hai quả trứng, chỉ chốc lát sau, một bữa sáng ngon miệng đã làm xong.
Đợi đến khi mọi thứ được dọn dẹp xong, vừa lúc bắt gặp người nào đó vừa mới rời giường đã cau mày thật sâu, đối phương đã thay áo sơ mi nhăn nhúm ngày hôm qua bị nàng xoa nhăn, từ đầu đến chân đều hoàn toàn mới mẻ, thoạt nhìn hình tượng boss cao lãnh lúc bình thường không có gì khác biệt.
Tô Huyên nhiệt tình chào hỏi:
“Anh tỉnh rồi, mau đến ăn điểm tâm ~”
Dứt lời, nàng lập tức ngồi ở bàn ăn, còn cầm lấy điện thoại di động giả vờ làm bộ, sợ đối phương đuổi nàng đi.